Chương 49: Trần Trạch anh không sợ sao
Trần Trạch ngáp một cái, sắp ba giờ, Lâm Mộc vẫn còn đang bận rộn làm việc.
Lâm Mộc nhìn Trần Trạch lại dụi mắt, có chút kỳ quái. Muốn nói, người bình thường vừa nghe nói nhà xác đều sẽ sởn tóc gáy. Dù lá gan lớn, đến nơi đây cũng sẽ cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng hắn cùng mình ở trong nhà xác vài giờ, hi hi ha ha như đang ở chợ vậy.
Không nhìn một loạt tủ lạnh trang thi thể kia, cũng không quản thi thể bị giải phẫu đặt ở trước mặt, đã bị vạch ra lồng ngực, máu tươi giàn giụa, ngũ tạng lục phủ đều có thể thấy được, ngồi ở trên bàn để thi thể mà ngáp.
Thần kinh của hắn thô bao nhiêu, hoặc là nói, hắn căn bản không sợ? Lá gan đủ lớn?
Chẳng lẽ thần kinh của hắn là sắt thép?
"Này."
Lâm Mộc nhịn không được lòng hiếu kỳ.
Trần Trạch lập tức lên tinh thần, buồn ngủ đều tiêu thất.
"Làm sao vậy điện hạ, có chuyện gì em cứ nói."
Lâm Mộc một tay cầm dao giải phẫu, trên tay đều là máu tươi, giống như bác sỹ biến thái trong phim, nhìn Trần Trạch.
"Anh không sợ sao?"
"Sợ cái gì? À, em nói thi thể sao? Không có việc gì, tôi ra chiến trường là bò ra khỏi đống xác chết, cánh tay đùi bị nổ bay đầy trời, người đều phân thành bốn năm mảnh, tôi cũng thấy qua, tôi không sợ."
Trần Trạch lại nhìn thoáng qua nhà xác, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lâm Mộc, nở nụ cười, mang theo vài phần bỡn cợt.
"Nhà xác làm sao, không phải có em ở đây sao? Chỉ cần có thể ở một mình cùng em, dù là Địa Ngục tôi cũng xem như đang ở Thiên Đường."
Được rồi, Trần Trạch, anh thắng. Lâm Mộc cảm giác mình là một tên ngu ngốc, ngu ngốc không phải Trần Trạch, là chính mình. Y không có việc gì nhàn đến đau trứng mới sinh lòng hiếu kỳ, cho hắn cơ hội nói mê sảng.
"Không khí thật tốt bao nhiêu."
Trần Trạch có gậy gộc liền thuận theo bò lên, thật ra hắn cầm tinh con khỉ đi, Lâm Mộc nói với hắn một câu, hắn liền tỏa sáng chói lóa, vốn đang có chút mệt mỏi rã rời, lập tức liền lên tinh thần. Chống cằm, dùng ánh mắt như đang thưởng thức bức họa thời nhà Thanh mà nhìn điện hạ của hắn.
Hít sâu, tuy rằng khắp mũi đều là hương vị của thi thể, mang theo hủ thực, mang theo âm lãnh. Nhưng mà, Trần Trạch lại thỏa mãn nở nụ cười.
"Không ai nói chuyện, không ai quấy rầy chúng ta, em không tức giận, nghiêm túc công tác ở trước mặt tôi. Nhất cử nhất động, lưu loát xinh đẹp vạch ra làn da, nhanh chuẩn ngoan lấy ra nội tạng, dù hai tay đầy máu tươi, tôi cũng thấy em thực mê người, có thể nhìn em như vậy, tôi cảm thấy như đang nhìn một bức họa. Cứ có cảm giác rất quen thuộc. Giống như tôi đã nhìn em thật nhiều năm."
"Ừ, đúng vậy, anh xem phim kinh dị bác sỹ biến thái đã thật nhiều năm, đương nhiên sẽ thực quen thuộc."
Trần Trạch tự động bỏ qua những lời này.
"Làm gì cũng mê người, lúc dùng sở trường phi dao dễ nhìn, lúc cong lưng nghiêm túc nghiên cứu thi thể cũng dễ nhìn, cau mày dễ nhìn, mặc áo blouse trắng dễ nhìn, khoác quân trang cũng dễ nhìn, mặt nghiêng dễ nhìn, như thế nào cũng đều dễ nhìn."
"Ánh mắt anh có vấn đề."
Trần Trạch nhảy xuống bàn đặt thi thể, rướn lưng một chút, lúc này Lâm Mộc đã gần kết thúc công việc. Việc còn chỉ còn một ít, xong là có thể trở về.
Trần Trạch tới gần Lâm Mộc, nhìn xa là chuyên gia thần thánh không thể xâm phạm, nhìn gần chính là bác sỹ nghiêm cẩn, mặc kệ nhìn xa hay gần, thật ra đều là Lâm Mộc hắn yêu nhất. Động tác nhanh nhẹn, vươn cánh tay thu dọn dao giải phẫu. Blouse trắng liền dán trên người.
Biểu hiện ra vòng eo hoàn mỹ.
Trần Trạch sờ cằm, nở nụ cười tà ác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip