Chương 1: Bị ép bồi rượu


Chương 1: Hôm nay, ta bị bắt buôn bán

"Dương Gia Lập, uống, uống cho tôi!"

"Hôm nay, cậu mà không say thì không thể đi——"

Dương Gia Lập nghe kêu gào bên tai, run rẩy đứng dậy.

Hốc mắt đầy tơ máu, đã ngà ngà men say, cố gắng chống đỡ một chút bình tĩnh cùng thanh tỉnh, tựa như chiếc lá cuối cùng trên cành cây, lung lay sắp đổ.

Cưỡng chế cảm giác buồn nôn nơi dạ dày, cậu cười nói với người đưa rượu bên cạnh: "Ngài Quản, tôi thật sự không uống được nữa."

Người kia cười nhạo nói: "Các lão gia ta còn chưa có nói chính mình không được, cậu tính bồi rượu như thế, cũng quá phế vật."

Dương Gia Lập cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ, cậu cùng lắm cũng chỉ là một tiểu minh tinh bị người đại diện ép bồi rượu; trên ghế ngồi mỗi người đều là người làm ăn, khí chất thô lỗ; kiêu ngạo bốn phía; toàn mẹ nó tóm cậu rót rượu.

Theo kiểu rót rượu này thì người chết đều có thể rót uống sống.

Nếu không phải vì kéo tài nguyên cho công ty, không thể không thừa nhận nếu là mọi ngày có người dám như vậy không màng chết sống mà rót cậu, lại bày ra tính tình bạo ngược thế này, không cần biết kẻ đó là ai thế nào cậu cũng phải cho một đấm chui vào bụng mẹ, cho hắn biết thế nào là công ơn nuôi dưỡng, thế nào là lễ hội.

Dương Gia Lập chống cái bàn, giọng nói khàn khàn nói: "Ngài Quản, tôi thật sự là không được nữa, ngài tạm tha tôi đi."

Người đàn ông kia cười lạnh, mắt lộ ra bất mãn cùng uy hiếp: "Dương Gia Lập, cậu ngu không bằng con chó, để cậu bồi rượu là cho cậu mặt mũi, hiểu không?"

Hắn giơ chén rượu lên, giọng nói lãnh khốc: "Hoặc là uống, hoặc là cút, chính cậu chọn."

Dương Gia Lập hai tay nắm lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay.

Sau một lúc lâu, cậu khẽ cắn môi, đoạt lại chén rượu trong tay người kia. Rượu trắng 55 độ, một ngụm uống cạn.

Trên bàn tiệc nháy mắt tiếng cười ồn ào vang lên.

Bên trong âm thanh ầm ĩ, Dương Gia Lập hai chân mềm nhũn, người suýt nữa nện ở trên mặt đất.

Trước mắt đầy sao Kim, dạ dày bỏng rát, cảm giác nôn mửa mãnh liệt ập tới.

Dương Gia Lập hoài nghi chính mình hôm nay khả năng phải bị đùa chết.

Rượu quá ba tuần, đám đàn ông kia còn không có tận hứng.

Trong đó một người đánh chủ ý tới, ngạo mạn mà chỉ vào Dương Gia Lập, kêu tên cậu giữa âm thanh ồn ào: "Dương Gia Lập, cậu không phải ca sĩ sao,đứng thất thần ra đấy làm gì, mau hát mấy bài trợ hứng đi."

Dương Gia Lập che lại dạ dày: "Lưu ca, ngài nghe giọng tôi nói đều uống thành như vậy, Tỷ Can kéo hồ cầm còn khó nghe, ngài không sợ dơ lỗ tai à."

"Bảo cậu hát thì hát đi," tên Lưu ca ném mấy tờ tiền mặt về phía cậu, giọng nói không kiên nhẫn, "Đừng cho mặt lại không cần."

Dương Gia Lập nhìn chằm chằm những tờ tiền ngấm rượu, hít sâu một hơi.

Cậu ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Được, tôi hát khúc: 《 vũ nữ nước mắt 》."

Vừa lúc phù hợp với tâm trạng cậu lúc này.

"Tôi không nghe cái này."

"Vậy ngài muốn nghe cái gì ?"

Lưu ca đá văng ra ghế dựa, đi đến ghế lô điểm ca trước đài đầu, khóe miệng cong lên chỉ vào màn hình: "Cậu liền hát bài này trước."

Dương Gia Lập nâng lên mí mắt, thiếu chút nữa tức chết.

Đây là bài hát, cha thấy mắng, mẹ thấy đánh, quét hoàng đánh phi (quét sạch văn hóa đồi trụy, đánh vào hàng phi pháp như băng đĩa lậu...). Lời bài hát lớn mật phóng đãng không gì so sánh, diêu tràng chìm nổi vài thập niên. Gà các tỷ tỷ (Không phải nam và bán hoa dâm bụt) đều có vẻ ngây thơ thẹn thùng, trong sạch như ao sen trắng, cao khiết không nhiễm bụi trần.

Dương Gia Lập không cất nổi nụ cười.

Hai tai cậu đỏ lên, chỉ vào màn hình: "Lưu ca, bài này không được tốt đi, tôi hát bài khác tươi mát thoát tục được không ?"

Lưu ca: "Cậu không phải trẻ con đâu, là ca sĩ chẳng lẽ không hát?"

Dương Gia Lập bị ép cầm lấy cái microphone.

Âm hưởng giai điệu truyền ra, đèn giống đã phát động tràn đầy ánh sáng.

Dương Gia Lập nhéo microphone, cảm nhận ánh mắt trêu đùa sau lưng, chỉ cảm thấy chính mình giống chỉ bị nhổ sạch trần trụi, vừa xấu hổ vừa vô lực, một mình ở trong gió lạnh run bần bật.

Dương Gia Lập nhắm mắt lại, biết chính mình hôm nay đến đây chỉ để bị nhục nhã đùa bỡn.

Cậu khẽ cắn môi, đang muốn bất chấp tất cả mà hát thì đột nhiên phía sau vang lên giọng vị họ Quản kia: "Từ từ, đừng hát nữa."

Lưu ca bất mãn: "Lão Quản, làm gì vậy?"

Người họ Quản sắc mặt ngưng trọng không ít, đốt ngón tay gõ gõ lên bàn: "Diệp tổng lại đây."

Lời này vừa nói ra, một đám người trên bàn sắc mặt thay đổi, nghị luận sôi nổi.

"Diệp tổng cư nhiên cũng tới, khó có dịp đi."

"Hắn không phải cùng cha hắn công tác ở Mỹ? Sao đã trở lại rồi?"

"Mới về nước mấy ngày trước, nghe nói lần này là muốn ở lại phát triển lâu dài."

Dương Gia Lập còn chưa có phản ứng với mấy lời vừa rồi, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Nam nhân từ bên ngoài tiến vào. Hắn mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, giày da bóng lưỡng, khí thế dọa người.

Mặt mày anh đĩnh dương cương, chỉ là trên mặt không mang theo một chút ý cười, biểu tình lãnh đạm, mang đầy vẻ áp bách cùng xa cách.

Dương Gia Lập đứng ở góc, nhìn sườn mặt nam nhân, nhất thời ngây người.

Ánh đèn chiếu rọi vào gương mặt Dương Gia Lập đang chật vật, không biết có phải bởi vì cực độ khiếp sợ mà bị trướng đến đỏ bừng sắc mặt.

Người nam nhân này, cho dù có đốt thành tro cậu đều có thể nhận ra.

Diệp Đình.

Bạn cùng phòng đại học bốn năm, kiêm bạn trai cũ.

Năm đó, cậu cùng Diệp Đình, là cặp đôi nổi tiếng của đại học kinh tế.

Toàn bộ học viện đều biết, Dương Gia Lập có bạn trai, chủ tịch hội học sinh cao lãnh ổn trọng Diệp Đình.

Ỷ vào mối quan hệ cùng gia thế của Diệp Đình, Dương Gia Lập mỗi ngày đều có thể ở trong học viện tung hoành hơn nữa không sợ bị đánh.

Diệp Đình là một người bạn trai tốt, quả thực muốn đem Dương Gia Lập sủng đến tận trời. Người khác ở trước mặt Diệp Đình luôn là sợ hãi rụt rè, nói chuyện đều phóng cân nhắc cẩn thận mới dám nói ra.

Chỉ có Dương Gia Lập mới dám làm trò trước mặt hắn, nhảy lên lưng Diệp Đình đem hắn lừa cõng mình, lại vung tay hô to một tiếng Demacia (Quốc gia nào trong Liên Minh Huyền Thoại, mình không chơi game không tìm hiểu, không biết), Diệp Đình cũng chỉ là vẻ mặt bất đắc dĩ, hơn nữa phối hợp mà kêu một câu vạn tuế cùng cậu.

Nhưng cho dù bọn họ có ngọt ngào như vậy, cuối cùng cũng không thoát khỏi chia tay, lại còn là chia tay không vui vẻ gì.

Tốt nghiệp đại học năm bốn, bọn họ hẹn nhau ở cửa đông trường, dưới tàng cây nói chia tay.

Mọi người sôi nổi suy đoán nguyên nhân tan rã, có người nói là Dương Gia Lập rốt cuộc đem Diệp Đình chọc giận, có người nói là Diệp Đình tìm được nam nhân khác xinh đẹp hơn.

Tóm lại, lời đồn rất nhiều. Mà nguyên nhân thì chỉ người trong cuộc mới rõ.

Diệp Đình vào ghế ngồi, cùng vài người đàn ông gật đầu chào hỏi, hàn huyên vài câu.

Thu một vòng nịnh hót a dua, Diệp Đình mới chậm rì rì đi đến góc, đứng ở trước mặt Dương Gia Lập đang chật vật bất kham.

Dương Gia Lập cảm thấy nan kham cực kỳ.

Năm đó không màng đến ánh mắt kì lạ, còn có thể lớn mật nhiệt liệt mà tay trong tay người yêu đồng tính, hiện giờ, một cái phẩy tay của hắn chắc chắn có bao người sẵn sàng vây đầy nhào vào trong ngực, không thiếu ái nhân, làm...... Haizz.

Mà cậu, khắp cổ cùng đầu đầy rượu, hốc mắt đỏ hồng, vì tài nguyên cùng tiền, bị nhục nhã đến tận đây.

Diệp Đình thật lâu nhìn chằm chằm Dương Gia Lập, như có suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, hắn mới vươn tay, thanh âm trầm lãnh: "Đã lâu không gặp."

Dương Gia Lập hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào cái tay vươn ra kia của Diệp Đình, ngực khẽ run.

Cái tay này đã từng nắm tay cậu, đã từng ôm eo cậu, đã từng ở ngoài trời tuyết lớn cường ngạnh mà mang khăn quàng cổ cho cậu, cũng từng vô số lần vuốt ve trên mặt cậu, dùng lực độ ôn nhu tới giải thích mười phần đau lòng, cùng yêu mến.

Dương Gia Lập hốc mắt hơi hơi nóng lên.

Cậu cuống quít lau khô tay trên quần áo, chuẩn bị nắm lấy tay Diệp Đình.

Diệp Đình lại giống như là chờ đến không kiên nhẫn, trước khi Dương Gia Lập bắt lại tay hắn, không chút do dự thu hồi tay, hờ hững xoay người.

Dương Gia Lập thò tay, bàn tay cứng lại giữa chừng.

Trong lòng như bị xẻo một tiểu đao, nhức mỏi.

Có người hướng tới Dương Gia Lập nói : "Tiểu Dương, làm cái gì vậy, không có mắt nhìn à, lại đây bồi Diệp tổng uống rượu."

Dương Gia Lập hoàn hồn, ngồi trở lại bàn.

Diệp Đình hiện giờ thật sự là thành thục, hắn có gia thế, năng lực cùng địa vị, là này một đống khoản gia trung nhất khó lường, không ai dám không cho hắn mặt mũi.

Dương Gia Lập chỉ nhìn vào đám người, người này người kia lấy lòng mà kính Diệp Đình mấy chén nhưng không ai dám khuyên Diệp Đình uống.

Rượu cục tan cuộc, đám người cáo biệt tan đi.

Dương Gia Lập uống quá nhiều rượu mạnh, dạ dày đều đau đến lợi hại, bắp chân đều bủn rủn, đứng thẳng khó khăn.

Cậu nằm ở trên bàn tiệc, liều mạng cố gắng đứng dậy.

Diệp Đình cũng chưa từng liếc mắt nhìn cậu, cậu mặc vào áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

Thời điểm cậu sắp đứng dậy, hắn lạnh lùng nhìn Dương Gia Lập: "Đứng dậy không nổi?"

Dương Gia Lập: "Không, không có việc gì......"

Diệp Đình trong thanh âm không mang theo một chút cảm tình: "Rõ ràng tửu lượng kém, còn đến rượu trong cục tiếp khách, cậu như thế nào mà trở thành con người như vậy hả?."

Đôi mắt Dương Gia Lập say hồng như con thỏ.

Cậu ngẩng đầu, hừ cười: "Sinh hoạt khó khăn, bị bắt buôn bán. Tôi cũng muốn ăn cơm."

Diệp Đình lạnh lùng hừ một tiếng, duỗi tay kéo Dương Gia Lập.

Hắn bảy lôi tám kéo Dương Gia Lập đưa cậu ra bên ngoài quán.

Dương Gia Lập lạnh đến khẽ rùng mình.

Diệp Đình bắt chiếc taxi, đem Dương Gia Lập nhét vào: "Tự nói địa chỉ với tài xế đi."

Dương Gia Lập ghé mặt vào cửa sổ, đôi mắt ướt át mang theo men say, nhìn chằm chằm Diệp Đình.

Diệp Đình nhíu mày: "Muốn nói cái gì."

Dương Gia Lập choáng váng mà nói: "Cảm ơn đã đỡ tôi."

Diệp Đình ừ một tiếng: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."

Dương Gia Lập đã say đến càng thêm chóng mặt nhức đầu, nói chuyện cũng không suy nghĩ: "Diệp Đình, mấy năm nay, anh sống tốt chứ."

Diệp Đình gật đầu: "Rất tốt."

Dương Gia Lập thất thần mà ừ một tiếng: "Cũng đúng, nhìn anh thế này, sợi tóc đều là khí thế của người thành công, thật tốt."

Hắn hầu kết lăn lộn một chút, nhịn không được lại hỏi: "Vậy cậu ——"

Diệp Đình lạnh lùng đánh gãy: "Cùng anh không quan hệ."

Dương Gia Lập rũ xuống mí mắt: "Đã biết."

Đang xấu hổ, Dương Gia Lập đột nhiên nhìn đến bên cạnh có siêu xe dừng lại, một chàng trai trẻ bước xuống.

Chàng trai thật sự rất trẻ, cả người toả sáng tinh thần phấn chấn, chính là cái tính cách sang sảng thích cười.

Cậu ấy đi đến bên cạnh Diệp Đình, cười nói: "Đình ca, như thế nào lâu như vậy."

Diệp Đình nhìn về phía hắn, khẽ cười, nói: "Để ngươi đợi lâu, đi ngay đây. Lạnh hay không, nếu không ta đem áo khoác cởi cho ngươi?"

Cậu trai lắc đầu: "Không cần đâu."

Diệp Đình quay đầu đối với Dương Gia Lập, ngữ khí trở nên không kiên nhẫn: "Cậu còn có chuyện muốn nói sao."

Dương Gia Lập: "Hiện tại không có."

Diệp Đình: "Ừ."

Hắn xoay người, cùng chàng trai kia cùng nhau đi trở về.

Dương Gia Lập nhìn đến Diệp Đình giúp người kia mở ra cửa xe, tay lại chống đỉnh chóp, phòng ngừa hắn không may đập vào, thái độ tựa đau lòng lại thương tiếc, giống như trân bảo trong ngực.

Dương Gia Lập nhìn đèn siêu xe ở trong đêm tối dần dần đi xa.

Thật lâu sau, cậu thu hồi ánh mắt, dựa vào ghế sau, ngực thở mạnh, ê ẩm đau.

Đằng trước, tài xế chờ đến nóng nảy hỏi: "Tiểu tử, cậu rốt cuộc đi nơi nào, cho tôi cái địa chỉ đi."

Dương Gia Lập nuốt xuống nước bọt, vừa định nói chuyện, dịch dạ dày đột nhiên vọt đi lên.

Cậu hoảng loạn, lấy đâu ra thuốc dạ dày từ trong người.

Không có thuốc, cậu chỉ có thể gắng gượng mở cửa xe, lảo đảo vọt tới thùng rác gần nhất phía trước, ôm thùng rác, giống như kẻ bị thất sủng, bị vứt bỏ sau không người hỏi thăm, chỉ có thể như chó hoang lục kiếm thức ăn trong thùng rác.

Cậu đứng không vững, hai chân quỵ xuống dưới, nôn ra, trời đất trước mắt tối sầm.

04/09/2021: O-O Thật sự tưởng edit truyện nhàn lắm vì vẫn đọc mấy bản này thế mà ngồi lụi hụi mấy tiếng mới xong hơn 2000 chữ này

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip