Chương 12 Cơ hội hay là cái bẫy?

Chương 12 cơ hội vẫn là bẫy rập?

Nghe được Diệp Đình kêu hắn đứng lại, Dương Gia Lập vẫn bước tiếp.

Thậm chí còn cố đi nhanh hơn một chút.

Tuyết đọng mềm xốp trơn trượt, cậu đạp ở trên nền tuyết, bước chân có vẻ khập khiễng.

Đang bước tiếp, sau lưng thình lình bị một cỗ cường đạo túm lại , cùng sắc mặt lãnh túc Diệp Đình đối diện.

Diệp Đình ăn mặc một thân màu đen Brioni tây trang, bề ngoài nho nhã thân sĩ, quý khí phi phàm, toàn thân khí độ lại là chuyên chúc với thượng vị giả kiêu căng cùng không dung phản kháng.

Hắn gắt gao nắm chặt cánh tay Dương Gia Lập, ánh mắt âm trầm: "Chân cậu bị thương?"

Dương Gia Lập ra sức tránh ra Diệp Đình tay: "Không liên quan đến anh."

Cậu bướng bỉnh mà xoay người, thoát khỏi cánh tay Diệp Đình, tiếp tục ở trên nền tuyết gian nan bước đi.

Diệp Đình lần thứ hai tiến lên, dùng sức xoay người Dương Gia Lập, con ngươi thâm lãnh: "Chúng ta nói chuyện."

"Không có gì để nói," Dương Gia Lập tâm tình nguội lạnh, thanh âm bình đạm đến cực điểm, "Anh đơn giản là không muốn cho tôi sống tốt, từng con đường đều phong sát. Diệp Đình, như anh mong muốn, tôi không hát nữa tiệc tối cũng không tham dự, anh yên tâm bồi Tiểu Hạ đi, tôi từ bỏ."

Tránh khỏi khống chế Diệp Đình, lau lau tuyết đọng trên mắt, xoay người rời đi.

Diệp Đình nhìn bong dáng gầy yếu của cậu, không biết sao, trong lòng hung hăng cho một đấm.

Hắn đứng ở tại chỗ, chờ Dương Gia Lập đi vài bước, mới nặng nề mở miệng: "Tôi nói một lần cuối cùng, đứng lại, chúng ta hảo hảo nói chuyện."

Dương Gia Lập không để ý tới hắn, tuyết rơi càng nhiều, bước đi xa hơn.

Chuẩn bị tới chỗ ngoặt, cậu bỗng nghe được tiếng bước chân phía sau của Diệp Đình, giây tiếp theo, dưới chân bỗng nhẹ bẫng, cả người trực tiếp bị Diệp Đình chặn ngang ôm lên.

Dương Gia Lập lập tức bực bội, giống như con thú bị trói, phẫn nộ mà giãy giụa, gầm nhẹ: "Anh làm gì?!"

Diệp Đình banh mặt, không nói một lời, ôm người liền hướng trong công ty đi.

Dương Gia Lập bắt lấy cà vạt hắn, giọng nói ác liệt: "Tôi không có gì để nói hết, mau thả tôi xuống! Đừng có ôm tôi vào công ty anh, không phải cấm không cho tôi bước vào nửa bước sao, thả tôi ra. Cứu mạng! Có cẩu tặc ức hiếp dân lành ...... Đù mé."

Diệp Đình mặt không biểu cảm nhìn cậu, cũng không có ý tứ thả cậu xuống mà đi nhanh hơn. Dương Gia Lập nóng nảy, nhìn thấy Diệp Đình như thế nào đều không buông tay, dứt khoát nhấc chân hướng Diệp Đình đá.

Chân mới vừa dùng một chút lực, mắt cá chân chỗ còn bị thương bỗng nhiên phát ra ra kịch liệt đau đớn, đau đến Dương Gia Lập a mà đau kêu một tiếng, ngũ quan nhăn thành một đoàn.

Diệp Đình ôm Dương Gia Lập một chút cũng không an phận vào công ty, lên lầu.

Hắn vào văn phòng mình, Tiểu Hạ đang ngồi ở trên sô pha, hai chân giao điệp, tay cầm một phần tờ báo, ly cà phê uống được một nửa đang tỏa nhiệt khí.

Nghe được tiếng bước chân, Tiểu Hạ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Dương Gia Lập bị Diệp Đình gắt gao ôm theo. Sắc mặt Diệp Đình lạnh lùng tới cực điểm, cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm, hắn nhướng mày, yên lặng buông ly cà phê, nói: "Tôi trước đi ra ngoài, ách...... Phơi phơi nắng."

Diệp Đình nâng lên mí mắt nhìn nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài, gật đầu: "Được."

Tiểu Hạ bước nhanh đi đến bên ngoài, nghĩ nghĩ, lại tri kỷ mà đóng lại cửa văn phòng.

Diệp Đình đem Dương Gia Lập đang giãy giụa dùng sức đến mặt đỏ đặt ở trên sô pha.

Dương Gia Lập chống bàn trà muốn đứng lên rời đi, Diệp Đình nặng nề mà đè lại bờ vai của cậu, ánh mắt sâu thẳm phảng phất muốn ăn thịt người, ngữ khí mang theo mười phần lạnh lẽo cùng uy áp: "Dương Gia Lập, có phải hay không muốn tôi tìm cái phòng nhốt em lại, em mới có thể ngoan một chút?"

Dương Gia Lập lôi kéo khóe miệng cười lạnh: "Anh dám giam giữ phi pháp, tôi liền báo cảnh sát."

Diệp Đình đi theo cười, lắc lắc đầu, đứng lên, khinh phiêu phiêu bỏ xuống một câu: "Em thử xem."

Hắn đi đến văn phòng bên trái tìm trên tủ gỗ, kéo ra ngăn kéo, tìm được hòm thuốc, từ bên trong cầm hai tuýp thuốc mỡ, đến bên người Dương Gia Lập, trong ánh mắt đề phòng của cậu, trực tiếp tháo xuống giày cùng vớ.

Mắt cá chân trắng nõn, ở giữa xanh tím một mảng.

Diệp Đình nhìn chăm chú hồi lâu khối vết thương, lấy ra một đoạn thuốc mỡ, định hướng mắt cá chân Dương Gia Lập, hắn bỗng nhiên dừng động tác một chút, sắc mặt mất tự nhiên mà đổi đổi, lại đem thuốc mỡ trực tiếp ném cho Dương Gia Lập, lạnh giọng nói: "Tự mình thoa đi."

Dương Gia Lập cũng giãy giụa mệt mỏi, cầm thuốc mỡ Diệp Đình ném lại đây, lung tung hướng cổ chân bôi bôi một hồi, mang lại vớ, nửa không kiên nhẫn nói: "Lau xong rồi, tôi có thể đi rồi chứ?"

Diệp Đình dựa vào bàn làm việc bên, như suy tư gì, cũng không phản ứng.

Dương Gia Lập thẳng nhún vai, đứng lên, khập khiễng mà đi đến cạnh cửa.

Cậu duỗi tay muốn mở cửa, ai ngờ nắm tay kéo cửa vẫn không ra, lại dung thêm sức, cửa vẫn là không mở được. Dương Gia Lập kinh hãi, chỉ thấy Diệp Đình vẫn là dựa vào bên cạnh bàn, khóe miệng cười như không cười, xuy thanh nói: "Sao lại chưa đi?."

Dương Gia Lập chỉ vào môn, áp lực cảm xúc, cắn răng nói: "Anh đem cửa mở ra."

Diệp Đình hừ cười một tiếng, như cũ nhìn chăm chú vào Dương Gia Lập, không làm gì.

Dương Gia Lập lồng ngực lửa giận, hô hấp dồn dập lên: "Anh thật dám nhốt tôi, tôi báo cảnh sát tố giác anh.!"

Diệp Đình liễm đi tươi cười, bước chân đi đến trước mặt Dương Gia Lập.

Hắn nhìn Dương Gia Lập một bộ tùy thời chuẩn bị tốt liều mạng biểu tình, thấp giọng nói: "Ở trên sô pha thành thành thật thật ngồi xong, tôi và em nói chuyện, nói xong, tôi tự nhiên thả em đi."

Dương Gia Lập đề phòng mà nhìn chằm chằm Diệp Đình, trong lòng tính toán đem Diệp Đình đánh ngã rồi nhân cơ hội trốn xác suất thành công có bao nhiêu.

Cậu nhìn Diệp Đình khoan thai đi trở về bàn làm việc phía sau, cởi áo khoác ngoài ra, sơ mi trắng ẩn ẩn cơ bắp rắn chắc, vừa thấy chính là trường kỳ tập thể hình rèn luyện, chưa bao giờ gián đoạn.

Diệp Đình từ cao trung liền bắt đầu đánh quyền đánh, cùng một vị Tiêu huynh đệ phối hợp ăn ý, cầm vô số huy chương. Dương Gia Lập là thật đánh thật cảm thụ quá Diệp Đình thân thể này, tuy rằng là ở trên giường, nhưng cậu cũng minh bạch, Diệp Đình muốn đánh nhau với hắn, hẳn là đánh không lại.

Do dự sau một lúc lâu, Dương Gia Lập dịch hồi sô pha, căm giận ngồi xuống: "Muốn nói gì thì nói nhanh."

Diệp Đình ngồi ở lão bản ghế, hơi hơi xoay một chút, đối diện Dương Gia Lập, nói: "Nhóm các cậu còn nằm dưới công ty tôi quản lý, cậu còn thiếu tôi tám vạn, ngươi tính toán khi nào trả nợ."

(Mé sao đòi tiền dai thế nhỉ, tưởng một đứa hứa trả không thiếu một đồng thì cho nó ít thời gian, vừa đòi mấy phút trước giờ lại đòi. Là t thì t cho ăn năn hối cải rồi)

"Tôi đã nói là trả không thiếu một xu, anh khỏi phải lo bị bùng." Dương Gia Lập cứng rắn trả lời.

Diệp Đình gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, hơn nửa ngày: "Không cần phiền toái như vậy."

Dương Gia Lập lỗ tai trộm giật mình, trong lòng có dự cảm không tốt, trộm nổi lên một chút bất an.

Diệp Đình đứng dậy, ngồi đối diện với Dương Gia Lập, nhìn thẳng cậu: "Đồng ý với tôi một việc, tôi liền cho các cậu cơ hội biểu diễn, tiền cậu thiếu tôi cũng xóa bỏ toàn bộ."

"Việc gì?."

Diệp Đình quay đầu nhìn ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, đôi mắt đen sâu lại có một tia ôn nhu cùng hoài niệm: "Lúc đại học, chúng ta thuê phòng ở bên ngoài. Khi đó, mỗi buổi sáng, cậu luôn thích làm một loại bánh nướng áp chảo cho bữa sáng, còn nhớ không?"

Dương Gia Lập đương nhiên nhớ rõ.

Năm đó vì mối quan hệ yêu đương cùng giới không quá thuận tiện khi ở ký túc xá, Diệp Đình thuê phòng ở ngoài cho hai người. Phòng bếp cực kỳ xa hoa, Dương Gia Lập lại trời sinh tò mò, sờ sờ cái này chạm vào cái kia, tâm liền ngứa, dứt khoát thường xuyên dậy sớm, dùng bếp điện làm bánh nướng áp chảo ăn.

Bánh nướng áp chảo là mẹ cậu dậy, làm cũng coi như không tồi, Diệp Đình năm đó rất thích ăn.

Dương Gia Lập nâng lên mí mắt nhìn Diệp Đình: "Anh nhắc đến chuyện này làm gì?."

Diệp Đình cười cười: "Mấy năm rồi không ăn, có chút nhớ đến hương vị."

Hắn hít sâu một hơi, hơi hơi cong môi, tiếp tục nói: "Tôi mới vừa về nước không lâu, chưa quen thuộc với bữa sáng ở đây. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cậu năm đó làm bánh nướng áp chảo có thể làm tôi đối bữa sáng hứng thú, cho nên muốn cậu làm lại cho tôi vài lần."

"Làm bữa sáng cho anh?," Dương Gia Lập cười nhạt một tiếng, châm chọc nói, "Anh không sợ tôi nhân cơ hội hạ độc à?"

Có lẽ là nghĩ đến hồi ức năm đó, sắc mặt Diệp Đình nhu hòa rất nhiều, cả người bức nhân khí thế cũng hơi hơi lơi lỏng, đối mặt Dương Gia Lập châm chọc, hắn thậm chí cười trả lời: "Như thế nào, độc chết tôi, em sẽ vui sao?"

Dương Gia Lập tròng mắt giật giật, nghĩ thầm, độc chết anh, cho anh biến mất khỏi mắt tôi, ông đây có thể cười đến bệnh viện nhĩ khoa bài mãn đội, cười đến gà hàng xóm không dám gáy sớm, cười đến phạm vi mười dặm người nửa đời sau mang máy trợ thính kia phải cao hứng.

Bất quá những lời này cậu không nói ra, chỉ là cảnh giác mà nhìn Diệp Đình, hỏi: "Anh muốn nhưu thế nào?"

Diệp Đình bắt chéo hai chân, như đang nói chuyện thời tiết: "Tôi có căn biệt thự vùng ngoại thành, cậu đến nơi đó, làm bữa sáng cho tôi...... Hai tuần, làm hai tuần bữa sáng giống như trước đây, tôi sẽ cho cậu cơ hội lần nữa lên đài, tiền cậu nợ tôi liền xóa bỏ."

Dương Gia Lập cười lạnh: "Anh lần trước cũng nói, chỉ cần ta tìm quà cho Tiểu Hạ, liền cho chúng ta một cơ hội, kết quả đâu, đến cuối cùng tôi còn thiếu tiền anh. Anh tính lại hố tôi?"

"Lần trước là lần trước," Diệp Đình thấp giọng nói, "Lần này, cậu chỉ cần làm, không cần tốt xấu; qua hai tuần tôi sẽ xóa bỏ toàn bộ."

Dương Gia Lập cau mày định nói chuyện, Diệp Đình ngắt lời nói: "Lần này sẽ thêm hợp đồng, công khai song phẳng."

Nói, Hắn đứng dậy đến bàn làm việc, từ một chồng văn kiện rút ra một trương giấy tới, đưa cho Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập nhìn qua, nội dung hợp đồng quả thật như lời Diệp Đình, phía dưới có cam kết không đổi ý của Diệp Đình.

Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập cúi đầu đọc hợp đồng, làn da trắng nõn cùng với thời điểm đại học giống nhau, thiếu niên xinh đẹp, ánh mắt lặng lẽ trở nên phức tạp mà sâu thẳm: "Thế nào, muốn suy nghĩ lại không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip