Chương 15 Nhục nhã trước mặt mọi người


Chương 15 trước mặt mọi người nhục nhã

Diệp Đình ngồi ở mép giường, suy nghĩ rất nhiều. Hắn nhìn Dương Gia Lập ngoan ngoãn ngủ, trong lòng vừa động, nhớ tới thời gian đại học sống cùng Dương Gia.

Kia thật là một đoạn quá khứ không thể quên. Ở trường học hết tiết, hắn liền mang theo Dương Gia Lập trở lại nhà trọ thuê, vội vàng bận rộn vừa học tập cùng thực tiễn xử lý thương vụ, Dương Gia Lập tựa như đứa ngốc ở bên hắn ầm ĩ.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, bên ngoài vạn gia ngọn đèn dầu lộng lẫy trong sáng, bọn họ thân mật bên nhau, không quan tâm bị chê cười là đồng tính luyến ái, không cần để ý bất cứ ánh nhìn, hắn có thể thoải mái phối hợp cùng Dương Gia Lập quậy đến long trời lở đất, chết đi sống lại.

Diệp Đình vuốt ve mái tóc Dương Gia Lập cúi đầu.

Hắn ở bên tai Dương Gia Lập nhẹ giọng nói: "Tôi luôn hy vọng em có thể giống như trước đây, từ thân đến tâm, chưa bao giờ rời xa tôi. Tôi cũng sẽ không làm gì khiến em khó chịu, dù em có làm càn thế nào cũng đều sủng em, thương em"

Nói tới đây, Diệp Đình ánh mắt bỗng nhiên tối tăm: "Chính là vì cái gì em có thể dễ dàng như vậy mà nói ra hai chữ chia tay?"

Hắn thấu đến càng gần, khóe miệng khẽ nhấc lên, ánh mắt lại lạnh đến cực điểm: "Bảo bối, em thật sự chọc tôi sinh khí."

Dương Gia Lập như là cảm ứng được cái gì, bất an trở mình.

Diệp Đình chậm rãi ngồi dậy, hít một hơi thật sâu, trầm thấp nói: "Hiện tại em đã đến đây, như vậy, đem em nhốt lại cũng tốt, ít nhất cũng chạy không được. Là em bức tôi phải dùng đến thủ đoạn, cho nên, sau này có bất kỳ chuyện gì phát sinh cũng đừng trách tôi, đây là do em tự làm tự chịu."

Thay Dương Gia Lập chỉnh lại góc chăn, cúi đầu khẽ hôn lên môi cậu, Diệp Đình đứng lên ra khỏi phòng.

Hắn nhẹ nhàng mà đóng lại cửa phòng, cùm cụp một tiếng.

Cực kỳ giống âm thanh con mồi đã bị sa lưới.

......

Dương Gia Lập tỉnh lại thời điểm, là 7 giờ rưỡi.

Vội vàng rời khỏi giường, rửa mặt, cậu dựa theo hợp đồng, tiến phòng bếp làm bánh nướng áp chảo.

Nhiều năm rồi không có làm, tay nghề khó tránh khỏi mới lạ, lật chậm một chút , bánh liền dính chặt vào chảo. Cau mày đem bánh hỏng ném vào thùng rác, Dương Gia Lập nghĩ nghĩ, tính toán tìm cái xẻng gỗ tới phụ trợ. Tìm khắp phòng bếp cũng không có, cậu chỉ có thể chuyển hướng phòng khách tìm kiếm.

Đang lúc kéo ra ngăn trữ đồ, tầm mắt bỗng dưng dừng lại. Mấy hộp nhỏ còn chưa mở ra, mấy bình keo trong suốt chất lỏng. Còn có một bộ...... Như là còng tay.

Dương Gia Lập đem cái còng tay nhặt lên, nhìn nó sáng long lanh mặt ngoài, khóe miệng không chịu khống chế mà co rút một chút, nghĩ thầm, tên cẩu tặc Diệp Đình này, trên giường chơi đến chính là càng ngày càng cuồng dã, cũng không biết Tiểu Hạ thân mình như vậy đơn có chịu đại biến thái này không.

Diệp Đình tắm rửa xong từ trên lầu xuống dưới, một thân tây trang, thoạt nhìn nho nhã phong phạm, phấn chấn oai hùng.

Lúc ăn bữa sáng, Dương Gia Lập vẫn luôn trộm liếc Diệp Đình.

Cậu nhìn Diệp Đình tây trang giày da cà vạt bộ dáng tinh anh đứng đắn, không khỏi chửi thầm, bên ngoài vằng ngọc bên trong thối nát, trên giường tình thú biến thái, chính nhân quân tử cục cớt.

Cậu trong lòng cảm thán, Tiểu Hạ a Tiểu Hạ, yêu phải kẻ mặt người dạ thú, khổ cho ngươi rồi.

Cậu đang muốn thu hồi ánh mắt, nào biết Diệp Đình vẫn luôn ở nghiêm túc xem bưu kiện bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Diệp Đình nhíu mày, không vui nói: "Cậu nhìn cái gì?."

"Không có gì." Dương Gia Lập mất tự nhiên mà xoay đầu.

Trầm mặc sau một lúc lâu, cậu vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi: "Căn biệt thự này, chỉ có hai người chúng ta sao, Tiểu Hạ đâu?"

Diệp Đình hoa cứng nhắc, mặt vô biểu tình: "Hắn vì sao phải ở chỗ này?."

Dương Gia Lập bĩu môi: "Cậu ấy không phải người yêu đương nhiệm của anh sao?"

Diệp Đình ngẩng đầu nhìn Dương Gia Lập liếc mắt một cái, trong mắt không gợn sóng: "Hắn có hắn phòng ở, so với cậu ngoan hơn nhiều," uống một ngụm trà xanh, Diệp Đình nhàn nhạt mà nói, "Hơn nữa, tôi không thích ở cùng người khác."

Dương Gia Lập kéo kéo khóe miệng: "Vậy sao còn buộc ta ở đây?"

"Cậu chỉ là người làm cơm sáng," Diệp Đình cúi đầu xem màn hình, hơi hơi cười nhạo, "Còn không được tính là bảo mẫu, không cần tự mình đa tình."

Dương Gia Lập bị Diệp Đình làm cho nghẹn họng, không nói gì được, chỉ có thể dồn tức giận vào bữa sáng, bánh bị cắn đến phá lệ hung ác, giống như không phải bánh mà chính là thịt Diệp Đình.

Bữa sáng xong, Diệp Đình lái xe đến công ty.

Dương Gia Lập ngồi ngốc ở biệt thự rộng lớn, đột nhiên thấy nhàn rỗi đến hoang mang. Cậu cũng không biết làm gì, đột nhiên di động đổ chuông. Là Lý Đại.

Cậu nghe máy, còn không có mở miệng, liền nghe được giọng Lý Đại đầy hưng phấn mà nói tổ ủy hội bên kia đồng ý cho bọn họ cơ hộ biểu diễn. Tối mai liền qua diễn tập một lần.

Dương Gia Lập vừa nghe tin, vui phát điên. Không nghĩ mới vừa đáp ứng điều kiện của Diệp Đình, Diệp Đình liền đem chuyện này giải quyết thỏa đáng.

Còn tính thủ tín.

Vội vàng đem nhạc phổ khôi phục, buổi chiều ngày hôm sau, Dương Gia Lập thu thập chỉnh tề, ngồi trên xe taxi đi vào trung tâm.

Thời điểm gần đến trung tâm biểu diễn, Lý Đại lại điện thoại tới.

Dương Gia Lập tiếp điện thoại, hỏi: "Lý Đại, cậu cùng Lý Nhị đến chưa đó, đừng đến muộn."

Lý Đại âm thanh rất nôn nóng: "Bọn em đến sớm, Dương ca, anh đến đây nhanh một chuyến."

Dương Gia Lập nghe Lý Đại ngữ khí không giống bình thường, trong lòng căng thẳng: "Làm sao vậy?"

"Anh mau tới đây đi," đầu bên kia Lý đại âm thanh hỗn tạp ầm ĩ, như là xảy ra chuyện, "Em cùng Lý Nhị ở hậu trường trung tâm biểu diễn, Lý Nhị cùng người đánh nhau rồi!"

Dương Gia Lập trong lòng lộp bộp một chút, đang muốn hỏi tiếp, tài xế ngừng xe: "Soái ca, đến rồi."

Kéo ra cửa xe xuống xe, Dương Gia Lập chạy như bay đến trung tâm biểu diễn. Tìm ở hậu trường rộng như mê cung vài vòng, cậu cuối cùng ở một gian phòng nghỉ trước cửa tìm được Lý Đại, Lý Nhị.

Lý Đại, Lý Nhị đứng ở giữa đám người, Lý Đại còn tính trấn định, Lý Nhị nhìn tương đương kích động, gắt gao nắm tay, gân xanh tuôn ra, cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ bừng.

Dương Gia Lập vội vàng đẩy ra đám người đi đến bên hai người bọn họ: "Xảy ra chuyện gì?."

Lý Đại thấy người đến là Dương Gia Lập, nhẹ nhàng thở ra, vội giải thích nói: "Dương ca, chuyện là như vậy, chúng ta tới hậu trường tìm đạo diễn an bài phòng nghỉ, mới vừa ở bên trong cất đồ, cái tên Nhiếp duẫn liền mang theo người đại diện tiến vào, nói muốn độc chiếm phòng nghỉ, bảo chúng ta cút, còn ném đồ chúng ta đi, quăng hỏng đàn ghi-ta, Lý Nhị không chịu được liền cùng bọn họ cãi nhau."

Dương Gia Lập vừa nghe, cau mày nhìn phía đối diện. Nam nhân tên Nhiếp Duẫn một thân màu đen, mặc áo bành tô, tuấn mỹ đĩnh bạt, một đôi mắt xinh đẹp vô cùng, chỉ là ánh mắt cao ngạo hờ hững, như là hoàn toàn không đem người khác để vào mắt.

Nhiếp Duẫn này chẳng những Dương Gia Lập biết mà ở đây không một ai không biết. Nhiếp Duẫn cũng là ca sĩ, thời gian xuất đạo ngắn nhưng dựa vào vẻ bề ngoài cùng tài hoa có rất nhiều lão bản lớn nguyện ý cung cấp tài nguyên cho hắn. Mới hai năm xuất đạo đã bạo hồng,vô cùng nổi tiếng.

Bên cạnh Nhiếp Duẫn là người đại diện, đang cẩn thận mà khuyên: "Duẫn ca, cậu đừng nóng giận, chúng ta diễn tập xong còn phải đi bồi Diệp tổng bọn họ ăn cơm, cậu không cần quan tâm lũ tôm tép này, giao cho ta xử lý đi."

Nhiếp Duẫn nhàn nhạt mà ừ một tiếng, cúi đầu sờ nghịch đồng hồ đeo tay.

Người đại diện đi nhanh đến chỗ đám người Dương Gia Lập, hung hãn răn dạy: "Các cậu ầm ĩ cái gì, Duẫn ca muốn diễn tập, yêu cầu an tĩnh nghỉ ngơi, các cậu là cái thá gì, cũng dám tới tranh giành phòng nghỉ với Duẫn ca?"

Lý Nhị nổi giận trừng to cãi cọ nói: "Phòng nghỉ này có một nửa là của chúng ta! Dựa vào cái gì bị hắn độc chiếm!"

Người đại diện nhướng mày, nhìn Lý Nhị liếc mắt một cái, cười nhạo: "Tiểu tử, mới vào nghề đi?."

Dương Gia Lập yên lặng đem Lý Nhị che ở phía sau, đối diện ánh mắt người đại diện, đề phòng nói: "Ngươi muốn như thế nào?"

Người đại diện nhíu mày: "Cậu lại là ai?"

"Tôi cùng một nhóm với hai người bọn họ, tôi là đội trưởng, có chuyện gì thì nói với tôi."

Người đại diện trợn trắng mắt, ha hả một tiếng cười lạnh: "Được a. Cũng thật có ý tứ, chẳng phải là nhóm nhạc không ai quan tâm, còn dám đến trước mặt Duẫn ca tranh giành. Tiểu tử, Duẫn ca là tiền bối các cậu, hắn muốn huấn các ngươi, cũng là tiền bối đối với hậu bối chỉ dạy, cậu không biết ơn, còn muốn gây chuyện, thế nào, cảm thấy chính mình đủ giỏi, muốn lên trời?"

Dương Gia Lập nghe điệu bộ châm chọc này, âm thanh cũng trầm: "Tôi biết danh tiếng Nhiếp Duẫn. Nhưng danh khí về danh khí, phòng nghỉ viết có chúng tôi có một phần, dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi? Còn đánh hỏng đàn ghi-ta, một câu xin lỗi đều không có sao?."

Người đại diện chớp chớp mắt, đầy mặt kinh ngạc: "Xin lỗi? Với các cậu?"

Cô như là cực vô ngữ mà lắc lắc đầu: "Tiểu tử, cậu còn không rõ ràng tiền bối Duẫn ca, thế lực phía sau cậu ấy không thể trêu vào. Tôi cho cậu biết, khi diễn tập sau khi kết thúc, Duẫn ca có thể tham gia tiệc tối đại đầu tư liên hoan, ngồi cùng bàn ăn cơm với Nguyễn tổng, quảng tụ tập đoàn Diệp tổng. Còn cậu cả đời vĩnh viễn cũng chẳng có cái cơ hội này. Chỉ xứng ăn cơm hộp mười ba khối, người ta là sao trên trời, cậu còn không hiểu sao?"

Dương Gia Lập sắc mặt lạnh, cười lạnh: "Xin lỗi, tôi không biết. Ta chỉ biết, làm sai thì nên xin lỗi."

Người đại diện thấy cậu gàn bướng hồ đồ, than một tiếng: "Cậu...... Haizzzi."

"Cùng hắn ta nói nhiều như vậy làm gì."

Nhiếp Duẫn vẫn luôn không nói một lời đột nhiên lên tiếng.

Hắn nâng lên mí mắt, lạnh nhạt không cảm tình quét quét mắt trên người Dương Gia Lập, bình tĩnh mà nói: "Cậu là kẻ đầu tiên dám nói chuyện như vậy với tôi. Nếu như cậu đáng để tôi liếc mắt một cái có lẽ tôi sẽ xin lỗi. Nhưng rất tiếc, cậu chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đủ tư cách để tôi phải hạ mình."

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Dương Gia Lập, bỗng nhiên cười cười: "Nếu muốn nhận lời xin lỗi, cũng được."

Vừa dứt lời, hắn liền nâng lên tay, không chút do dự thẳng tay mà tát mạnh lên mặt không chút do dự giữa anh nhìn khiếp đảm của mọi người. Lực đạo rất nặng, đánh đến Dương Gia Lập thiếu chút nữa không đứng vững, trên mặt lập tức hiện ra năm dấu tay đỏ tươi.

Nhiếp Duẫn cười: "Đây là ta xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip