Chương 19 Tiệc rượu

Chương 19 rượu cục

Diệp Đình đem hai tay Dương Gia Lập gắt gao ấn ở trên tường.

Hắn dựa đến cực gần, cơ hồ muốn cùng Dương Gia Lập dán ở bên nhau.

Dương Gia Lập cố giãy giụa, đôi mắt lạnh băng nhìn về phía Diệp Đình: "Buông tay."

"Còn không có nói cho tôi đáp án," Diệp Đình bóp cằm Dương Gia Lập, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, đôi mắt đen như mực lại giống như cất giấu gió lốc mãnh liệt cố chấp, phảng phất nếu Dương Gia Lập không cho hắn câu trả lời vừa lòng, hắn liền tuyệt không buông tay, "Nghe lời, thành thành thật thật mà nói cho tôi, rời xa tôi, em hối hận hay không?."

Dương Gia Lập nổi giận, thanh âm hơi hơi phát run: "Tôi hối hận hay không thì có liên quan gì đến anh. Thế nào, muốn nghe tôi nói có bao nhiêu hối hận khi chia tay anh, có bao nhiêu thảm hại, để cho anh đắc ý dào dạt chê cười sao?"

Diệp Đình sắc mặt trầm trầm, đem Dương Gia Lập ép tới gần hơn.

Hắn tựa như dã thú theo dõi con mồi, nhìn Dương Gia Lập phẫn nộ giãy giụa, đột nhiên cười, nhẹ giọng nói: "Tưởng rằng cậu lăn lộn xã hội lâu như vậy có thể học chút khôn ngoan. Không nghĩ tới, vẫn là như vậy không ngoan."

Dương Gia Lập cười lạnh một tiếng, nâng chân lên muốn dùng khớp xương đá Diệp Đình đương, làm hắn lăn xa chút.

Diệp Đình dư quang thấy động tác Dương Gia Lập, sớm có phòng bị, Dương Gia Lập vừa nhấc chân, hắn đã mãnh lực đem Dương Gia Lập đè xuống cả người, khóa chặt làm cậu không thể động đậy.

Diệp Đình nheo lại đôi mắt, thanh âm lạnh căm căm: "Tôi nhớ rõ thời điểm đại học em rất dính tôi, như thế nào, bây giờ tôi chạm vào em lại không vui như vậy?"

"Quá khứ là quá khứ," Dương Gia Lập nói, "Tôi thừa nhận, đại học thời điểm, mỗi ngày thích nhất là cùng anh trở lại căn nhà nhỏ, thân thân thiết thiết ở bên nhau. Nhưng quá khứ qua đi, hiện tại anh chính là cái cẩu tặc, tôi một giây đồng hồ đều không nghĩ ở bên cạnh anh."

Diệp Đình vốn dĩ khóe miệng còn có điểm ý cười, vừa nghe lời này, sắc mặt dần dần trầm xuống dưới.

Hắn lạnh nhạt nói: "Lặp lại lần nữa."

"Tôi một giây đều không nghĩ cùng anh ở bên nhau," việc đã đến nước này, Dương Gia Lập cũng không muốn cùng hắn lá mặt lá trái, dứt khoát xé rách ngụy trang, đem đáy lòng không thoải mái toàn bộ nói ra, cậu từ kẽ răng bài trừ "Tôi vốn không muốn cùng anh có liên hệ, tôi tình nguyện trên đường cái tùy tiện tìm một người còn hơn bị anh chạm vào một chút."

Diệp Đình sắc mặt rốt cuộc đen hoàn toàn.

Hắn cúi đầu, nhìn Dương Gia Lập bởi vì sinh khí cùng kích động mà run rẩy môi, giận đến bật cười: "Trên đường cái tùy tiện tìm đại một nam nhân, lời này cậu đúng là dám nói."

Dương Gia Lập ngoan cố nâng cằm lên.

Diệp Đình hít một hơi thật sâu, nói: "Cậu có lẽ còn không minh bạch một chuyện."

Hắn ấn chặt hai tay Dương Gia Lập: "Hiện giờ, tôi mới là người nắm quyền chủ động, cậu nghèo túng thất bại không nơi nương tựa, chỉ cần tôi muốn, tàn nhẫn ra tay đem cậu bức đến đường cùng, tôi có khiến cậu chủ động mở rộng hai chân khóc lóc, cầu tôi thượng cậu"

Dương Gia Lập đáp lại đơn giản thô bạo ba chữ: "Ngươi nằm mơ."

Dùng hết sức lực đem Diệp Đình thoáng đẩy ra một ít, Dương Gia Lập giơ chân chạy về mình phòng, phanh một tiếng đem cửa đóng lại, nhân tiện khóa luôn, nghe động tĩnh, giống như còn đem sô pha ngăn áp tới phía sau cửa, mười phần tư thái phòng cháy, phòng trộm, phòng Diệp Đình.

Diệp Đình không nhúc nhích thân mình, mà là mặt vô biểu tình mà nhìn Dương Gia Lập đóng chặt cửa phòng.

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc vỗ vỗ chính mình áo ngủ, đi đến bàn trà bên, rót cho chính mình cốc nước, uống cạn.

Hắn tay cầm ly thủy tinh, đứng ở trong đêm tối, nghe đồng hồ treo tường tí tách đi châm thanh.

Hắn vốn không có tính toán nhanh như vậy động thủ.

Nhưng hiện tại xem ra, không cần đợi.

......

Dương Gia Lập tránh Diệp Đình, đã qua vài ngày.

Diệp Đình ngủ cậu làm cơm sáng, làm xong thì về phòng khóa cửa lại, chờ Diệp Đình đi làm, cậu lại giống như con chuột, từ trong ổ chui ra, bắt đầu hoạt động.

Liền như vậy trốn trốn tránh tránh qua chút thời gian, Dương Gia Lập hơi có chút kinh ngạc phát hiện, Diệp Đình biểu hiện cũng là cực kỳ bình tĩnh, như là hoàn toàn đã quên đêm đó đem cậu bức ép trên tường, cũng không hề tính kế cậu, không hỏi cậu đi đâu, thậm chí lời nói đều lười nói.

Mười phần ngăn cách tư thái.

Dương Gia Lập trộm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, này nhưng thật tốt quá.

Cuối tuần, cậu nhận được thông báo tổ ủy hội, lại tham gia một lần tiệc tối.

Lần này so với lần trước muốn trịnh trọng một ít, các nhà đầu tư đều tự mình tới hiện trường.

Dương Gia Lập nhìn hàng phía trước ngồi nhóm lớn lớn bé bé các lão bản, sợ chính mình biểu hiện không tốt bị đá ra khỏi nhóm, càng cẩn thận tỉ mỉ, ngày ngày dốc sức tập hát.

Sau khi bài biểu diễn kết thúc, cậu đang muốn đi, phó đạo diễn liền đi đến bên người, nói: "Đợi một chút, đầu tư ở khách sạn quân đình liên hoan, cậu cũng đến đi."

Dương Gia Lập có chút giật mình, chỉ vào chính mình: "Tôi?"

Phó đạo diễn không kiên nhẫn: "Có người muốn cùng cậu tâm sự, ít nói nhảm, đi nhanh."

Hắn ném xuống như vậy câu nói liền đi, Dương Gia Lập ngây ngốc mà nhìn hắn bóng dáng, có chút ngạc nhiên.

Lớn nhỏ đầu tư nhóm lão bản ăn cơm, cậu như vậy đi xem náo nhiệt cái gì.

Dù suy nghĩ như vậy, nhưng Dương Gia Lập đánh giá thiệt hơn một phen, vẫn là không chậm trễ.

Cơ hội gặp gỡ đại lão tụ tập trên bàn tiệc ăn cơm không nhiều lắm, tuy rằng trong lòng còn chưa minh bạch, nhưng nếu có thể nhân cơ hội này nhận thức, mở rộng nhân mạch, không chừng về sau cậu liền có thể không cần cố kỵ mà cùng Diệp Đình đối đầu, không cần lại bị hắn niết đến như vậy chết, cũng là chuyện tốt.

Cậu bắt xe, vội vàng tới khách sạn quân đình.

Vừa vào phòng, Dương Gia Lập đã thấy nhóm các lão bản nhà đầu tư uống đến thống khoái, ăn uống linh đình, tiếng cười nói không dứt. Trừ bỏ cậu đang đứng bên ngoài, ghế lô còn có không ít các minh tinh tham dự tiệc tối, hoặc là bồi uống rượu, hoặc là cười bồi nói chuyện, náo nhiệt vô cùng.

Mà Diệp Đình, ngồi ở ghế trên, Nhiếp Duẫn bồi ở bên người hắn, thân thiết mà rót rượu cho hắn.

Diệp Đình cùng mấy người lão tổng bên cạnh nói chuyện, cũng không liếc mắt nhìn cậu một cái.

Dương Gia Lập yên lặng ngồi xuống vị trí còn trống cuối cùng.

Cậu mới vừa ngồi xuống, bên cạnh liền có một ông chú trung niên mập mạp, chạm chạm tay, cùng cậu trờ chuyện, nói: "Cậu hát không tồi, tên gọi là gì, như thế nào trước kia chưa thấy qua."

Dương Gia Lập lễ phép gật đầu: "Tôi kêu Dương Gia Lập, không danh khí, ngài chưa từng nghe qua cũng là đương nhiên."

Người kia nga gật gật đầu.

Tiệc rượu tiến hành đến một nửa, tên béo kia thấy Dương Gia Lập vẫn luôn câu nệ ăn cơm bèn mở bình rượu, cười nói: "Nhóc con, náo nhiệt như vậy, cậu cứ cúi đầu dùng bữa không thú vị, tới, uống với ta một chén."

Dương Gia Lập trước kia cũng tham gia nhiều loại tiệc, biết tình huống này không thể từ chối, cũng không từ chối, một ngửa đầu uống cạn.

Hắn vừa uống như vậy, lão béo tươi cười lớn hơn nữa, mang theo mấy người trẻ tuổi tới, liên tiếp mà rót rượu Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập tự xưng là tửu lượng không tồi, hơn nữa trốn rượu cũng có kỹ xảo, mà đây là rượu nhập khẩu độ cồn không quá cao, cậu liền yên tâm, uống nhiều chút.

Uống đến sắc mặt có chút đỏ lên, Dương Gia Lập lắc lắc đầu, nghe được bên kia có người đến kính rượu Diệp Đình, nói: "Hôm nay đa tạ Diệp tổng bận rộn như vậy đến tụ họp, còn mời chúng ta uống quý rượu như vậy, Diệp tổng đủ ý tứ."

Bên cạnh có người cười cười chen vào nói, nhân tiện vuốt mông ngựa Diệp Đình: "Đó là đương nhiên, Diệp tổng chính thức tiếp quản tập đoàn, tiền đồ vô lượng, nhìn một cái, rượu này bưng lên đều là rượu quý, nào phải rượu bình thường, vị thuần, tác dụng chậm, đều là bảo bối."

Nghe được a dua âm thanh chung quanh, Diệp Đình cũng không có nhiều lắm phản ứng.

Hắn hướng Dương Gia Lập bên kia như có như không mà nhìn lướt qua, thấy lỗ tai cậu biến hồng, bộ dáng hơi có chút choáng váng, bình tĩnh mà cười cười, rót cho mình non nửa ly rượu.

"Không cần khách khí," hắn giơ ly rượu lên, trong giọng nói cất giấu đoán không ra thâm trầm, "Cứ việc uống."



---------------Rồi tới công chuyện luôn với anh--------------mạng chập chờn quá, đăng bài cũng không xong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip