Chương 21 Diệp cẩu bạo lực một mặt
Diệp Đình đem Dương Gia Lập nằm ở trên giường quay mặt qua.
Dương Gia Lập say đến mơ mơ màng màng, ý thức hoàn toàn không tỉnh táo, tay chân đều mềm, bị Diệp Đình tùy ý đùa nghịch cũng vô lực phản kháng, chỉ có thể hơi hơi híp mắt, khẽ khàng rên rỉ vài tiếng.
Diệp Đình gỡ xuống cà vạt, che lại đôi mắt Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập bản năng mà cảm thấy bất an, nhỏ giọng hừ hừ: "Phải về nhà......"
Diệp Đình cởi áo sơ mi, cơ ngực cường tráng.
Hắn cực kỳ lưu luyến mà sờ sờ lên mặt Dương Gia Lập đang nóng đến đỏ bừng, cúi người, ở bên tai Dương Gia Lập nói: "Nợ tôi còn chưa thanh toán xong, em lại còn nghĩ trở về nơi đó."
Hắn nhẹ nhàng quét ngón tay trên khóe môi Dương Gia Lập, trong ánh mắt trào ra một tia điên cuồng: "Bảo bảo, chắc em không biết, em xa tôi mấy năm, tôi đã biết bao lần có suy nghĩ trực tiếp đem em trói lại, nhốt em, mặc kệ em có không vui, có khóc nháo tôi cũng tuyệt đối không buông tay."
"Nhưng hiện tại tôi lại không suy nghĩ như vậy," Diệp Đình ngữ khí trầm xuống dưới, "Cùng với như vậy, chi bằng chậm rãi bức bách em, khi dễ em, làm em nơi chốn bị nhục, trừ bỏ tôi, ai cũng không giúp được em, làm em không thể không dựa dẫm vào tôi, trừ bỏ tôi em không nơi để đi, không chỗ để ở. Thật tốt."
Dương Gia Lập nửa trong mộng còn không yên ổn, mày nhăn đến cực điểm.
Diệp Đình thở dài một tiếng, một bên cởi bỏ áo sơ mi Dương Gia Lập, một bên trên mặt thong thả mà hôn: "Dương Dương bảo bối, không được trách tôi, tất cả là do em bức tôi thôi."
......
Thời điểm Dương Gia Lập tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt.
Cậu theo bản năng động động thân mình, toàn thân tựa như bị nghiền qua, trong nháy mắt từ xương cốt đều toát ra một cổ bén nhọn đau nhức.
Dương Gia Lập đau phải kêu một tiếng, ý thức tức khắc tỉnh táo lại.
Cậu mở to mắt nhìn chung quanh xa lạ, hoảng sợ mà ngồi dậy.
Cậu nhớ mang máng chính mình tối hôm qua say đến không nhẹ, thừa dịp còn có vài phần thanh tỉnh thời điểm vội gọi điện thoại cho Lý Đại, kêu hắn lại đây đón mình một chuyến, như thế nào hiện giờ lại ở nơi thoạt nhìn giống khách sạn này.
Dương Gia Lập xốc lên chăn, khắp người đều là dấu hôn.
Cậu đã không phải thiếu nam ngây thơ 18 tuổi chưa trải sự đời, đây là dấu vết gì, cậu quá rõ ràng.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, run rẩy mắng câu: "Cẩu Nhật......"(bên khựa nó ghét Nhật Bổn ấy nên nó chửi như này, và đương nhiên là từ giờ từ này mình sẽ thay bằng từ khác hết, bất cứ gì liên quan kiểu chơi bẩn thượng đẳng mị dân không quan tâm lịch sử thế giới kiểu của khựa mình sẽ đổi hết).
Trong phòng tắm tiếng nước ngừng, cửa mở ra, Diệp Đình quấn khăn tắm đi ra.
Dương Gia Lập quay đầu thấy là hắn, đôi mắt thoáng chốc trừng đến cơ hồ muốn nứt khóe mắt, khiếp sợ nói: "Thật đúng là mẹ nó cẩu tặc."
Diệp Đình mặt vô biểu tình, xoa tóc, lạnh nhạt nói: "Tỉnh rồi,? Đi rửa mặt."
Dương Gia Lập không nói chuyện, như cũ dùng ánh mắt cực độ kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Đình, sau một lúc lâu, bỗng nhiên bắt lấy gối đầu ném về hướng Diệp Đình.
Diệp Đình không kiên nhẫn mà đẩy lại gối đầu: "Làm gì.?"
Dương Gia Lập lại giống như điên rồi, từ trên giường nhảy dựng lên, tùy tiện nắm lên được thứ gì đều hướng Diệp Đình ném tới, bực bội rống: "Anh dám làm tôi, lão tử cùng anh liều mạng!"
Chỉ là cậu chân mới vừa dẫm đến trên sàn nhà, hai cái đùi liền mềm nhũn, cả người ngã bò xuống trên mặt đất.
Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập chật vật bộ dáng, hừ lạnh một tiếng.
Mặc vào tây trang, Diệp Đình nhìn vào gương thắt lại cà vạt.
Hắn nhìn Dương Gia Lập còn nằm liệt ngồi dưới đất, nói: "Tối hôm qua cậu uống say, bị một lão béo mang vào phòng, tôi nể tình cậu là bạn trai cũ mới ra tay giúp đỡ, đừng có không biết tốt xấu. Huống chi, cũng không phải lần đầu tiên cùng tôi lên giường, có cái gì ngượng ngùng."
Dương Gia Lập ẩn ẩn đau mông, thanh âm từ kẽ răng bài trừ: "Diệp Đình, con mẹ nó khốn khiếp!"
Diệp Đình không để ý tới Dương Gia Lập mắng, đi đến Dương Gia Lập bên người, một tay đem cậu từ trên mặt đất kéo dậy, lại đem người một lần nữa ném về trên giường.
"Không thoải mái liền ở trên giường nằm," Diệp Đình nói, "Hôm nay cậu chỗ nào cũng đừng đi, đợi chút sẽ có tài xế đón cậu về biệt thự, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác, chờ tôi buổi tối tan làm nói tiếp."
Dương Gia Lập hai mắt bừng bừng lửa giận, mắt thấy liền phải miệng phun hương thơm.
Diệp Đình nhìn nhìn đồng hồ, từ mép giường lấy áo khoác, giống tra nam ăn xong phủi đít, đem Dương Gia Lập ném ở phòng xép bên trong, mở cửa ra ngoài.
Mới vừa đem cửa đóng lại, hắn liền nghe được bên trong cánh cửa Dương Gia Lập gào lên rống giận.
Diệp Đình cười cười, lắc đầu, đi xuống lầu.
Xa cách 5 năm, lại một lần một lần nữa đem Dương Gia Lập trở về bên người, tâm tình của hắn xưa nay chưa từng có tốt như vậy.
Tài xế chở hắn đi công ty.
Xe chạy đến trên đường, thư ký gọi điện thoại: "Diệp tổng, Nhiếp Duẫn ở công ty chờ ngài, nói ngài có hẹn trước."
Diệp Đình nhìn ngón tay tối hôm qua bị bảo bối của hắn cắn ra dấu răng, trả lời nói: "Cứ để hắn chờ."
Xe tới công ty, Diệp Đình xuống xe lên lầu.
Hắn cũng không vội gặp Nhiếp Duẫn, xử lý đâu vào đó công vụ hôm trước còn tồn đọng, lại triệu tập cuộc hợp thường kỳ các cổ đông công ty xong, lúc này mới chậm rì rì mà từ trong phòng hội nghị đi tới, vào phòng tiếp khách.
Nhiếp Duẫn đang ngồi trên sô pha ở phòng tiếp khách, thu thập đến thoải mái thanh tân.
Nhìn thấy Diệp Đình tiến vào, hắn lập nở nụ cười, đôi mắt mới vừa rồi còn đen tối không rõ trong phút chốc chuyển thành sạch sẽ thanh triệt, phảng phất hoàn toàn không nhớ rõ tối hôm qua bị Diệp Đình cười lạnh bảo cút.
Diệp Đình mặt vô biểu tình, ngồi ở sô pha đối diện.
Nhiếp Duẫn hỏi hắn: "Diệp tổng như vậy vội vã kêu ta tới, là có chuyện gì sao."
Diệp Đình bưng lên ly cà phê trên bàn thư ký chuẩn bị cho hắn, không nhanh không chậm mà nhấp một ngụm: "Là có chuyện."
Nhiếp Duẫn nhìn khuôn mặt Diệp Đình anh tuấn cùng áo sơ mi bao vây thân hình rắn chắc, gương mặt đột nhiên nóng lên.
Ở trong giới giải trí một thời gian, rất nhiều việc hắn nhìn đã quen. Ông chủ lớn hẹn gặp minh tinh, mục đích là cái gì, không cần phải nói hắn đều hiểu.
Nhiếp Duẫn trộm ngắm Diệp Đình một cái, nghĩ có thể cùng Diệp Đình mối quan hệ kia, so với mấy lão già đầu trọc bụng mỡ trên giường lại cổ quoái thì quá tốt rồi.
Trên mặt hắn thoáng hiện mạt hồng, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần Diệp tổng thích, ta đều có thể."
Diệp Đình liếc mắt một cái cũng chưa nhìn hắn, quơ quơ cái ly cà phê: "Phải không?."
Diệp Đình buông ly cà phê, chỉ vào một góc bên kia, nói: "Như vậy, ngươi trước đứng ở nơi đó đi."
Nhiếp Duẫn có chút ngốc: "Cái gì?"
"Ngươi không phải nói ngươi đều có thể chứ," Diệp Đình cười nhạo, "Vậy đứng ở nơi đó đi."
Nhiếp Duẫn hơi nhíu mày, nhìn theo phương hướng ngón tay Diệp Đình chỉ, bên đó có mấy người bảo tiêu mặt mũi lạnh băng đang đứng.
Hắn bán tín bán nghi mà đứng lên, do do dự dự mà đứng ở bên kia, không xác định hỏi: "Nơi này sao.?"
Hắn vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên đánh úp lại một cổ lực đạo, hung hăng mà đá vào trên mông hắn.
Nhiếp Duẫn cả người cả kinh một lảo đảo, tức khắc chật vật mà quỳ rạp xuống đất.
Bảo tiêu từ sau lưng chế trụ đôi tay Nhiếp Duẫn.
Nhiếp Duẫn nhìn lên, sợ hãi: "Diệp tổng, ngài làm gì vậy!"
Diệp Đình từ trên bàn trà cầm lấy tạp chí kinh tế tài chính, tùy ý mở hai trang, không nói chuyện.
Một người bảo tiêu cao to lực lưỡng đi đến trước mặt Nhiếp Duẫn, không đợi Nhiếp Duẫn nói chuyện, một cái bàn tay liền hung hăng mà tát bên má trái, vang lên một tiếng giòn vang.
Nhiếp Duẫn đau đến ngây người.
Diệp Đình ngón tay nhàn nhã mà lật trang giấy, nghe được âm thanh, khóe miệng khẽ nhếch, bình tĩnh nói: "Tiếp tục."
"Chát ——"
Bảo tiêu lại tiếp tục cho một cái bạt tai vào má phải Nhiếp Duẫn, tát đến toàn bộ đầu Nhiếp duẫn đều trật qua đi.
Nhiếp Duẫn môi run rẩy, không dám tin tưởng nói: "Diệp tổng, vì cái gì muốn đánh ta, ta......"
Diệp Đình không nghe hắn nói, mà là uống cà phê, nhíu nhíu mày, từ trên bàn trà cầm lấy di động, gọi điện thoại, đối bên kia dặn dò nói: "Ngươi nhanh chóng trở về, cho người trông coi, không được để cậu ấy chạy. Còn có, báo đầu bếp làm chút gì cho cậu ấy ăn, nấu một ly sữa bò cao lương lộ, cho nhiều mật ong."
Treo điện thoại, hắn nhìn kẻ đang quỳ bên kia, toàn bộ khuôn mặt đã bị đánh đỏ hồng, nhướng mày: "Như thế nào mới có chút hồng, các ngươi có dùng sức sao?"
Bảo tiêu nao nao, cúi đầu: "Thực xin lỗi."
Diệp Đình đem đầu xoay trở về, mở một tờ tạp chí, nói: "Tiếp tục đánh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip