Chương 23 thủ cây đãi dương


Chương 23 thủ cây đãi dương

Dương Gia Lập chạy thoát.

Tay cầm cây sào phơi đồ, một đường chạy trốn khỏi đám người ở biệt thự.

Phía sau nhân viên an ninh vẫn luôn đuổi sát không ngừng, Dương Gia Lập ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại đám người, ngực đập liên hồi khiếp sợ, tên cẩu tặc Diệp Đình vì cái gì trong biệt thự lại có nhiều bảo an như vậy, kim ốc tàng kiều sao? Hiển nhiên là loại mặt người dạ thú.

Cậu cắn chặt khớp hàm, dung hết sức lực điên cuồng bỏ chạy. Cũng không biết chạy bao lâu lúc ngoảnh lại phía sau bảo an không lại đuổi theo, cậu mới dừng lại bước chân, tay vịn vào trạm chờ xe buýt, thở dốc từng hồi.

Ngồi trước trạm chờ xe buýt, tâm trạng dần dần bình ổn, tự nhiên có chút rối rắm. Cậu không nên đi chỗ nào, nên tìm ai.

Tính tình Diệp Đình cậu hiểu rõ nhất—— mang thù, cố chấp, ngoài mặt nho nhã khiêm khiêm, nội tâm lại nhưu ác ma, đối với người hắn thích sẽ tìm mọi cách sủng nịch, người hắn không thích thì có thể hình dung bằng hai từ tàn nhẫn.

Dương Gia Lập hiện tại nhớ đến Diệp Đình buổi sáng nói buổi tối muốn cùng cậu nói chuyện, không nhịn được một trận rét run.

Ngồi trên ghế dài một lúc lâu, trong đầu chợt lóe, cậu nhớ ra có một người có thể giúp cậu. Sờ soạng khắp người, cuối cùng cũng tìm được trong túi quần một cái danh thiếp. Cậu nhìn chằm chằm cái tên "Triệu Hướng Hải, do dự chừng mười phút, vẫn là căng da đầu, gõ số, gọi điện thoại qua.

Điện thoại thực nhanh kết nối, bên kia giọng nam nhân ấm áp: "Ai vậy?"

Dương Gia Lập nghe thấy âm thanh, ấp úng nửa ngày, nói năng chút nói năng lộn xộn: "Xin chào, tôi là, cái kia, tôi là, tôi là, tôi là ......"

Cọ xát một hồi lâu cũng không nói ra được.

Dương Gia Lập cảm thấy ngượng ngùng, Triệu Hướng Hải thực sự rất kiên nhẫn, cười khẽ một tiếng, ôn nhu nói: "Đừng vội, cứ từ từ nói chuyện, tôi không vội."

Dương Gia Lập hai tai đỏ bừng, hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, cuối cùng mới nói rõ ràng.

Triệu Hướng Hải nghe xong, trầm mặc trong chốc lát: "Cậu nói là gặp phải chút phiền toái, muốn nhờ tôi tìm trước một chỗ để tránh, phải không.?"

Dương Gia Lập gật gật đầu.

Không nghe được tiếng Triệu Hướng Hải, trong lòng cậu hơi bất ổn, thật cẩn thận mà nói: "Xin lỗi, Triệu tổng, là tôi mạo muội. Nếu thực phiền toái nói, tôi đây chính mình......"

"6 giờ có thể chứ." Triệu Hướng Hải bỗng nhiên cắt đứt lời cậu, hỏi.

Dương Gia Lập sửng sốt một chút, không kịp phản ứng.

"Hôm nay tôi có cuộc họp, sau 6 giờ mới có thời gian" Triệu Hướng Hải nói, "Cậu nói địa chỉ ra đi; đến 6 giờ tôi lái xe qua, chúng ta trước tán gẫu một chút, cậu cảm thấy có thể chứ."

Dương Gia Lập vừa nghe lời này, đầu quả tim nhi đột nhiên run lên.

Cậu vội vàng gật đầu, kích động đến nói chuyện đều run rẩy: "Có thể có thể, cảm ơn, cảm ơn Triệu tổng."

Treo điện thoại, Dương Gia Lập lau đôi mắt. Cậu ngẩng đầu trời, cái mũi đột nhiên đau xót.

Cậu một đường đi tới, tựa hồ một năm so một năm cô độc bất lực. Cho tới bây giờ, bị Diệp Đình bức đến đường cùng, cả thành phố lớn như vậy, cũng chỉ có một người nguyện ý giúp cậu.

Có chút chua xót lại bất đắc dĩ mà cười hai tiếng, Dương Gia Lập rời đi.

Đến 5 giờ chiều, cậu đến quán mì nhỏ kêu một chén mì miễn cưỡng lót bụng, đeo khẩu trang vừa mới mua, trốn trốn tránh tránh trở về phòng trọ nhỏ nhà mình.

Cậu hẹn với Triệu tổng 6 giờ tại một cái giao lộ gần đây, trước hết vẫn phải về nhà thu thập vài thứ.

Che che giấu giấu đi trên mặt đất tối tăm, Dương Gia Lập gấp không chờ nổi tiến tới phòng trọ nhỏ, tháo khẩu trang, móc ra chìa khóa, mở cửa.

Bên trong cánh cửa một mảnh tối tăm, dương trần phác mũi.

Dùng tay phẩy phẩy, mới vừa đem chìa khóa đặt ở bên trên tủ giày nhỏ, trong phòng bỗng bang một tiếng mà sáng đèn.

Dương Gia Lập cả kinh, theo bản năng mà dùng tay che khuất đôi mắt.

Chờ đôi mắt thích ứng ánh sáng, cậu chậm rãi buông tay.

Chỉ thấy cách đó không xa, Diệp Đình chính vững vàng mà ngồi ở chỗ kia, hai chân giao điệp, trong tay cầm báo tài chính tiếng Anh, trên mũi đeo mắt kính, mặt vô biểu tình mà nhìn cậu.

Diệp Đình chậm rãi kéo ra một mạt mỉm cười, nói: "Còn có tinh lực chuẩn bị chạy trốn, xem ra đêm qua, ta làm được không đủ tàn nhẫn."

Dương Gia Lập run lên một chút, hai lời chưa nói, xoay người liền chạy.

Mới vừa chạy đến trước cửa, tay còn chưa đụng tới chốt, liền có người từ bên ngoài giữ cửa phanh mà đóng lại.

Dương Gia Lập nóng nảy, giơ lên tay gõ loảng xoảng phá cửa: "Mở cửa, ai ở bên ngoài, mở cửa!"

Cậu liều mạng mà túm tay nắm cửa, đáng tiếc bên ngoài như có người đè thật mạnh lên cửa vậy, dù có dung sức đẩy thế nào cũng không ra một khe hở, chắc chắn muốn đem cậu nhốt ở bên trong.

Dương Gia Lập trong lòng lộp bộp một chút, xoay người lại, Diệp Đình đã buông tờ báo, đứng lên.

"Hoảng cái gì," Diệp Đình nói, "Tôi có thể ăn thịt em à."

Dương Gia Lập dán người vào cửa, nghĩ thầm, tên cẩu tặc ngươi không phải là muốn ăn ta sao, nuốt đến cả xương không còn.

Diệp Đình đi từng bước đến trước mặt Dương Gia Lập, không nói chuyện, nâng bàn tay hướng về phía Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập sắc mặt biến đổi, theo bản năng mà né tránh.

Tay Diệp Đình dừng lại giữa chừng một chút, vẫn cố chấp nắm lấy mặt cậu, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi lau đi vết bụi mờ trên mặt.

Diệp Đình bình tĩnh hỏi: "Vì cái gì không nghe lời."

Dương Gia Lập nhíu nhíu mày, không hiểu hắn nói gì.

Diệp Đình hỏi tiếp: "Vì cái gì muốn chạy trốn."

Dương Gia Lập ghé mắt, sau một lúc lâu, cười lạnh hai tiếng, đáp: "Đã bị anh chơi trên giường, không chạy trốn, chờ thêm mấy ngày để bị anh bức tử sao."

"Tối hôm qua nếu không phải tôi, chỉ sợ cậu đã bị một nam nhân xa lạ thượng, tôi đây là giúp cậu một phen."

Dương Gia Lập há mồm phỉ nhổ, hung tợn mà nói: "Ngươi cứu cái rắm, đừng có giảo biện!"

Diệp Đình cười nhạt một tiếng, không phản bác.

Hắn nhìn chằm chằm Dương Gia Lập trong chốc lát, lại bắt lấy cánh tay cậu kéo về hướng mình.

Dương Gia Lập luống cuống, vừa muốn giãy giụa, Diệp Đình liền không kiên nhẫn mà đem cả người cậu chặn ngang bế lên, hướng đến sô pha, ném xuống, sau đó ngồi xuống ở phía đối diện.

Dương Gia Lập nắm chặt sô pha bên cạnh, đề phòng lại đè nặng lửa giận: "Anh rốt cuộc muốn làm gì!"

Diệp Đình gõ gõ ngón tay trên đùi, nói: "Sáng hôm nay tôi có nói qua, trở tôi từ công ty trở về sẽ cùng em nói tiếp, hiện tại nói chuyện."

Dương Gia Lập hít sâu một hơi: "Ta không có gì muốn nó với anh."

Diệp Đình nói: "Em không có nhưng tôi có."

Hắn không chút hoang mang mà lấy ra bóp da, từ giữa rút một thẻ ngân hàng.

Dương Gia Lập giữa mày vừa nhíu: "Thứ gì."

Diệp Đình nhàn nhạt mà nói: "Thẻ này có mười vạn. Tối hôm qua là cùng cậu uống say phát sinh quan hệ, cho nên mười vạn này, coi như bồi thường."

Dương Gia Lập đôi mắt nhíu lại, còn chưa kịp phát hỏa, Diệp Đình lại rút ra một tấm thẻ khác, đẩy đến trước mặt Dương Gia Lập.

"Này là 500 vạn," Diệp Đình khóe miệng nhẹ cong, bên môi lộ ra một mạt ý cười, "Đêm qua cảm thụ không tồi, tuy rằng trước đã ngủ cùng cậu nhưng cũng chưa có chán, qua 5 năm tư vị còn rất làm người ta hoài niệm. Cho nên, này 500 vạn, coi như là cho cậu phí, nếu chê ít, tôi có thể lại thêm."

Dương Gia Lập nhìn tấm thẻ, không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu: "Anh...... Có ý tứ gì."

Diệp Đình cười cười, cũng không lòng vòng, nói thẳng: "Đơn giản chính là, tôi muốn bao cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip