Chương 28 Ngươi ăn cái gì


Chương 28 ngươi ở ăn cái gì

Rút máu xong, Diệp Đình mang theo Dương Gia Lập lên xe về nhà.

Bên trong xe không khí bên trong một đường đều trầm mặc, ép tới ngực khó chịu.

Dương Gia Lập nhìn chằm chằm vào cánh tay bị rút máu, trong mắt không có thần thái, nhìn có chút ốm yếu.

Diệp Đình ngồi ở bên người cậu, dư quang quan sát động tác Dương Gia Lập.

Đương Dương Gia Lập rốt cuộc buông xuống cánh tay, đem đầu hướng ngoài cửa sổ xe, Diệp Đình mở miệng nói: "Báo cáo kiểm tra sức khoẻ thực mau sẽ có."

Dương Gia Lập nhìn ngoài cửa sổ hàng cây bên đường từ từ lùi xa, không có phản ứng gì.

Diệp Đình bắt lấy cổ tay của cậu: "Trước đó, có chuyện gì cậu còn giấu giếm tôi hay không? Nói thật."

Dương Gia Lập hầu kết thoáng lăn lăn, nói: "Không có."

Diệp Đình nheo lại đôi mắt, trong giọng nói mang lên uy hiếp: "Thật sự không gạt tôi cái gì?"

Dương Gia Lập kéo tay Diệp Đình, ghé vào cửa sổ, bảo trì trầm mặc.

Diệp Đình hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp xuống lồng ngực cảm xúc nôn nao nóng chảy.

Từ khi đánh bại anh hắn, thành công nắm mọi quyền hành Diệp gia tới nay, hắn vẫn luôn lấy bình tĩnh cường thế đối đãi, xử lý hết thảy, nhiều năm như vậy, vô luận gặp phải tình trạng gì, hắn cũng chưa bao giờ có một khắc áp lực khó nhịn giống như bây giờ.

Hắn nghĩ nếu không xuống tay với Dương Gia được, hắn nhất định sẽ dùng tới càng nhiều thủ đoạn, buộc cậu mở miệng.

Báo cáo kiểm tra sức khoẻ giữa trưa ngày thứ ba gửi đến.

Đương nhiên là không có gửi đến Dương Gia Lập, mà là trực tiếp gửi đến công ty Diệp Đình. Thu được báo cáo giây tiếp theo, Diệp Đình đang đẩy văn kiện đang xử lý đến một bên.

Tay hắn run rẩy rất nhỏ xé rách niêm phong, từ bên trong lấy ra báo cáo. Đúng vào lúc này, điện thoại bệnh viện bên kia đánh lại đây.

Diệp Đình một bên tiếp điện thoại, một bên ánh mắt vội vàng mà nhìn nội dung kết quả khám bệnh.

Người gọi tới là bác sĩ theo dõi chính: "Diệp tiên sinh ngài hảo, về tình huống thân thể Dương tiên sinh, có một số vấn đề cần nói qua với ngài."

Diệp Đình ngữ khí đột nhiên trầm: "Cứ nói."

"Ngài chiếu cố quá, yêu cầu đặc biệt lưu ý trọng đại phương diện thân thể bệnh tật," bác sĩ có chút cao tuổi, nói chuyện luôn là thói quen tính chậm rì rì, nghe được Diệp Đình thẳng nhíu mày, "Chúng ta đối Dương tiên sinh làm toàn diện thân thể kiểm tra, từ kết quả xem ra......"

Diệp Đình chợt siết chặt di động.

Lão bác sĩ ho khan hai tiếng, thanh thanh giọng nói, nói: "Không có bệnh nặng gì, thỉnh ngài yên tâm."

Nghe được lời này, Diệp Đình ngực buông lỏng, cả người trong phút chốc mạo trận mồ hôi.

Bác sĩ tiếp theo dong dài nói: "Tuy rằng không có bệnh trọng, nhưng vẫn có nhiều vấn đề sức khỏe cần chú ý. Đầu tiên là dạ dày Dương tiên sinh, từ kết quả kiểm tra, vì cậu ấy uống rượu thời gian dài; niêm mạc dạ dày có tổn thương, còn có.....

Diệp Đình nghe bác sĩ chậm rãi trình bày, khẽ gật đầu.

Bác sĩ đem vài điểm mấu chốt nói xong, Diệp Đình lại một lần xác nhận hỏi: "Nói như vậy, cậu ấy chỉ là có chút bệnh nhỏ cần điều dưỡng, không phải....là bệnh khó... có...Khó có thể chữa khỏi......"

Bác sĩ cười cười: "Thỉnh ngài an tâm."

Diệp Đình lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Nghĩ đến Dương Gia Lập mấy ngày liền bộ dáng tinh thần sa sút, hắn lại cau mày hỏi: "Nếu thân thể không có vấn đề gì, vì sao tôi thấy cậu ấy —giống như bộ dáng bệnh trạng không khỏi như vậy."

Cái này lại làm bác sĩ không biết trả lời thế nào.

Lão bác sĩ trầm ngâm nửa ngày, thật cẩn thận mà trả lời: "Về vấn đề này, tôi cho rằng ngài vẫn là tự mình đi hỏi Dương tiên sinh sẽ dễ hơn. Theo tôi thấy, hẳn là bị cảm xác cá nhân ảnh hưởng, có lẽ chỉ cần tìm ra nguyên nhân chuyện gì khiến cậu ấy không thoải mái là được?"

"Buồn bực," Diệp Đình sửng sốt một chút, gật gật đầu, "Ta đã biết."

Cúp điện thoại, Diệp Đình ở cửa sổ sát đất trước đốt điếu thuốc.

Sương khói lượn lờ bên trong, hắn nhìn ngoài cửa sổ thành thị phồn hoa viễn cảnh, trong mắt cảm xúc điên cuồng mãnh liệt vẫn chưa tắt.

Tan tầm, Diệp Đình không về nhà, đi đến hội quán đấm bốc bên cạnh. Vừa vào, người anh em Tiếu Dã nhiều năm đấu quyền anh với hắn cũng ở đây. Cũng coi như chỗ bạn bè quen biết nhiều năm, quan hệ thật sự thân thiết.

— nhìn thấy Diệp Đình, hắn liền đem bao tay quyền anh ném lại đây, xoa xoa trên trán đầm đìa mồ hôi, cười nói: "Luyện hai tay?"

Diệp Đình trầm khuôn mặt tiếp nhận bao tay, thay đổi quần áo.

Ở trên đài quyền anh phảng phất giống như mãnh thú hung hãn mà đánh một hồi, hai người ngồi ở quyền đài nghỉ ngơi.

Tiếu Dã ném Diệp Đình chai nước: "Hôm nay là làm sao vậy, đánh đến tàn nhẫn như vậy, một chút cũng không lưu thủ."

Diệp Đình không nói chuyện, trầm mặt vặn ra nắp bình, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm.

Tiếu Dã xoa xoa cánh tay vừa rồi bị Diệp Đình đánh đau, thử thăm dò hỏi: "Thế nào, người tình bé nhỏ bị ngươi bắt về nhà đem ngươi chọc giận?"

Diệp Đình nhàn nhạt mà quét hắn liếc mắt một cái, cười lạnh một tiếng: "Nếu không trước phát tiết ra, ta sợ về đến nhà, ta sẽ đem hắn lăn lộn chết."

Tiếu Dã nhún vai, không mở miệng nữa.

Ở trong hội quán tắm qua, Diệp Đình lái xe về nhà.

Đẩy cửa ra , Dương Gia Lập đang ngồi ở bàn ăn, cái miệng nhỏ đang nhai nuốt cháo.

Nghe được tiếng cửa mở vang lên, Dương Gia Lập cũng không ngẩng đầu, cả người chết lặng như không quan tâm.

Diệp Đình nheo lại đôi mắt, ngực có một trận cảm xúc trực tiếp vọt đi lên.

Chờ Dương Gia Lập uống xong cháo, Diệp Đình túm cánh tay cậu kéo lên.

Dương Gia Lập còn không có kịp mở miệng, Diệp Đình đã kéo cậu lên lầu, trầm giọng nói: "Đi tắm rửa."

Dương Gia Lập ngước mắt nhìn nhìn hắn, sau một lúc lâu, có lẽ biết là phản kháng vô dụng, yên lặng không tiếng động vào phòng tắm.

Chờ cậu tắm rửa xong, Diệp Đình đứng ở bên cửa sổ, dùng ánh mắt ý bảo cậu lên giường nằm.

Tắt đèn, Dương Gia Lập trong bóng đêm cảm nhận được Diệp Đình ấm áp thân mình tới gần.

Lần này tựa hồ so dĩ vãng càng thêm hung mãnh, Dương Gia Lập vài lần nức nở ra tiếng.

Tình ái qua đi, Diệp Đình đem Dương Gia Lập gắt gao ấn ở dưới thân, nương theo ánh trăng nhìn vào gương mặt cậu, nhìn Dương Gia Lập hai mắt ảm đạm, cắn răng hỏi: "Hiện tại không tình nguyện ở bên tôi, thế nào cũng phải đem bản thân biến thành bộ dạng bệnh tật chưa tới đã sa sút tinh thần này??"

Dương Gia Lập đôi mắt khẽ nhúc nhích động, hô hấp thô nặng.

Diệp Đình tăng thêm trên tay lực đạo: "Tôi cho cậu cơ hội nói thật lần cuối, nói đi, cậu còn có hay không chuyện gì gạt tôi."

Dương Gia Lập nhắm hai mắt lại, nhấp nhấp môi.

Diệp Đình cười, cúi đầu ở Dương Gia Lập vành tai cậu cắn một chút, lại hôn một cái ở trên má: "Nếu về sau để tôi phát hiện, cậu giấu tôi chuyện gì, Dương Gia Lập, đừng trách tôi không nương tay đối với cậu."

Mưa rền gió dữ sau khi kết thúc, Diệp Đình nắm chặt tay Dương Gia Lập ngủ.

Chờ nghe được tiếng hít thở đều đều, Dương Gia Lập chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt tựa hồ bong dáng đen nhánh lướt qua, làm cậu hoảng đến có hơi choáng váng. Trên ngực cảm xúc tràn ra, ép cậu từng hồi ngột ngạt.

— thẳng tới rồi ba giờ sáng còn không ngủ được.

Dương Gia Lập nuốt nuốt nước bọt, nhẹ nhàng quay đầu, xác nhận Diệp Đình đã ngủ rồi.

Cậu nhẹ nhàng mà đem tay chính mình từ tay Diệp Đình rút ra, mặc vào áo ngủ, động tác nhẹ nhàng xuống giường.

Rón ra rón rén đi đến dưới lầu, Dương Gia Lập mở ra căn phòng cậu ở trước đó, đi đến góc phòng gần cái tủ nhỏ, ngồi xổm xuống, đem ngăn kéo cuối cùng —chậm rãi rút ra.

Trong ngăn kéo để không ít loại thuốc.

Dương Gia Lập từ giữa lấy ra một lọ không nhãn nhỏ.

Một chút một chút mà vặn mở nắp bình.

Đang lúc chuẩn bị vặn ra, cậu nghe được phía sau truyền đến một giọng nói rét lạnh: "Cậu ăn cái gì?."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip