Chương 3: Làm chó một phút
Dương Gia Lập từ công ty đi ra, tâm loạn như ma.
Cậu vừa muốn tìm người đánh nhau vừa trong lòng: Như thế nào cũng có thể là Diệp Đình, như thế nào con mẹ nó cũng có thể là Diệp Đình?
Là Vương Đình, Lý Đình, Heo Đình, Cẩu Đình đều có thể.
Duy nhất không thể là Diệp Đình.
Dương Gia Lập thấy ông trời nhất định thấy cậu sống quá tốt, ăn ngon lành, ăn ngon ngủ ngon thì thấy không hài lòng rút ra một chút à không là cả đống máu huyết, cậu biết. thế nào là xã hội đánh đòn.
Dương Gia Lập xoa huyệt Thái Dương, mặt âm trầm đi ra cửa.
Lý Đại, Lý Nhị đứng ở bên ngoài. Dương Gia Lập đã thấy, hai người bọn họ vàng chào đón.
Lý đại hỏi: " Dương ca, thế nào, ông chủ nói sao ?."
Dương Gia Lập nâng mí mắt hai người một cái, khô mà nói : "Các cậu cảm thấy sao?"
Lý Nhị yên lặng lẽ kéo tay áo Lý Đại, nhỏ giọng nói: "Đừng hỏi, kéo dài là không thành, cậu xem sắc mặt anh ấy đi, lão giả mạo cũng liền cái này biểu tình."
Dương Gia Lập mắt trắng trợn.
Cậu thanh thanh nói, làm bộ không chút gì để nói: "Tôi hỏi hai người vấn đề này."
Lý Đại: "Chỉ cần không hỏi Alipay mật mã, anh hỏi cái gì cũng được ."
Dương Gia Lập để tay trong túi, nhìn sang một phía: "Chính là, cái kia, ờ, tôi có một người bạn, hắn gặp phải chút nan đề, cái nan đề này, chỉ có bạn trai cũ của hắn mới có thể giúp hắn. Nhưng hắn năm đó lại cùng bạn trai cũ chia tay không vui vẻ gì, các cậu nói xem, hắn có nên hay không kéo xuống thể diện đi tìm hắn bạn trai cũ?"
Lý Đại, Lý Nhị nhìn nhau liếc mắt một cái.
Lý Nhị: "Anh nói cái người bạn này, rốt cuộc có phải chính anh không?."
Dương Gia Lập đang ở lắc lư thân mình đột nhiên dừng lại, sắc mặt tính cả lỗ tai bằng mắt thường có thể thấy được đã chuyển đỏ.
Cậu trừng mắt, dùng ánh mắt cách như xé rách miệng Lý Nhị, thẹn quá hóa giận nói: "Bỏ đi, không cần đến các cậu nói, phiền chết người!"
Cậu vội vàng bước xuống bậc thang, đem hai người ngu ngốc ném ở phía sau, chính mình đánh xe trở về nhà.
Trở lại phòng trọ nhỏ. Dương Gia Lập dẫm mấy con gấu bông cừu dưới mặt đất.
Cậu nấu cho mình một chén mì gói, lại từ bàn trà phía dưới móc ra hộp sắt nhỏ.Hộp sắt này cậu mang lâu như vậy tới nay cất chứa danh thiếp của bao nhiêu lão đại quyền thế. Dương Gia Lập đem một chồng danh thiếp cùng đánh bài brit dường như một loạt mở ra, sau đó da mặt dày, bắt đầu gọi từng số điện thoại.
Đáng tiếc hiện thực dù sao cũng là hiện thực.
Danh thiếp đã gọi, hoặc là không tiếp điện thoại, hoặc là không kiên nhẫn mà thẳng thừng từ chối.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có người nguyện ý thưởng điểm tài nguyên duy trì, cũng bong gió mà nhắc nhở Dương Gia Lập —— muốn trước thải cúc đông li hạ, mới có thể thản nhiên thấy Nam Sơn, nếu hỏi hiến cúc nơi nào đi, đế hào khách sạn 60 tám.
Dương Gia Lập trầm mặc vài giây, ném xuống một câu đi con mẹ mày rồi treo điện thoại.
Bởi vậy, cách này coi như chết.
Dương Gia Lập tâm càng trầm, miệng còn đang ngậm mì gói.
Mì gói ăn đến một nửa, loa thông minh không biết như thế nào liền khởi động, giọng nữ máy móc đầy nhịp điệu vang lên: "Thiên miêu tinh linh phục vụ ngài, vì ngài truyền phát tin ca khúc, 《 không có ngày mai 》."
Dương Gia Lập một ngụm huyết nghẹn ở cổ họng.
Cậu nuốt xuống mì trong miệng, hung tợn mà nắm lên tiểu loa: "Ngay cả máy móc như mày cũng cười nhạo tao, còn không có ngày mai, tao mẹ nó có thể cho mày không có giây tiếp theo."
Cậu hung hăng ném một cái, cái loa nhỏ thình thịch rớt vào thùng nước từ giã thế gian.
Dương Gia Lập ôm gối che ở trên mặt, thanh âm khoa trương lại tuyệt vọng: "Quá khó khăn, tao quá khó khăn."
Cậu không trở lại trên giường ngủ, liền ngồi dưới đất dựa vào sô pha, nghĩ đông nghĩ tây một đêm không ngủ.
Chờ trời lần nữa sáng lên, Dương Gia Lập mắt đầy tơ máu, nhìn ra bên ngoài ánh mặt trời.
Cậu hít hít cái mũi, đứng lên. Lại tự giễu mà cười hai tiếng: "Tiện liền tiện đi, tự trọng chỉ là chuyện nhỏ không là gì so với việc đói chết đây này".
Nhanh chóng vào buồng vệ sinh rửa mặt, mặc thêm áo khoác, bước nhanh ra cửa.
Ngồi xe tới quảng hối tài chính tập đoàn đầu tư.
Dương Gia Lập có chút chột dạ mà đi vào tòa nhà huy hoàng trước mặt. Nhân viên lễ tân ngăn cản cậu, hỏi cậu đã hẹn trước hay chưa . Dương Gia Lập là sáng nay mới quyết định tới, từ đâu ra hẹn trước, đỏ mặt hỏi lại, có thể trực tiếp đi lên chờ hay không.
Nữ nhân viên thái độ ôn nhu lại kiên quyết: "Xin lỗi, cái này không được, Diệp tổng rất bận, không hẹn trước thì không được"
Dương Gia Lập căng da đầu: "Ừm, tôi và Diệp tổng trước là ...... bạn đại học, có thể giúp tôi liên hệ hắn sao, hắn nghe được tên của tôi, hẳn là sẽ suy xét gặp mặt một chút."
Nữ nhân viên vẫn là cười lắc đầu.
Dương Gia Lập không tiếp tục, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không làm khó người khác, ở đại sảnh bên cạnh ngồi xuống, bày ra một bộ ôm cây đợi thỏ.
Cậu chờ xem tên xú hồ ly Diệp Đình khi nào chui ra khỏi động.
Đại sảnh tới tới lui lui đều là tây trang giày da tinh anh nhân sĩ, chỉ có Dương Gia Lập, áo khoác cao bồi chân mang giày thể thao trắng, sạch sẽ thoải mái thanh tân, không hợp bối cảnh.
Dương Gia Lập cũng không quá để ý, bỏ mặc ánh nhìn từ người khác, bướng bỉnh mà từ buổi sáng chờ đến giữa trưa.
Ước chừng 12 giờ rưỡi, Dương Gia Lập thật sự đã đói bụng đến phát đau, đang định ra ngoài kiếm gì đó ăn trước, một bên thang máy chuyên dụng bỗng nhiên đinh một tiếng vang lên,cửa thang máy từ từ mở ra.
Giày da bóng lưỡng đen nhánh đi tới. Diệp Đình, ăn mặc áo sơmi quần tây cao thiết kế riêng, mặt không biểu cảm từ thang máy đi ra.
Theo phía sau là chàng trai trẻ xinh đẹp, gắt gao đi theo bên người Diệp Đình, là người lần trước đã gặp mặt qua ở quán kia.
Diệp Đình bước vững vàng bước chân đi tới, thấy Dương Gia Lập, đôi mắt không vui mà nhíu lại.
Dương Gia Lập đôi tay lung tung nắm chặt, lòng bàn tay đều khẩn trương đến đổ mồ hôi.
Hắn ra vẻ trấn định, cười nói: "Diệp Đình, tôi ——"
Diệp Đình không để ý đến cậu, quay đầu về phía nữ nhân viên lễ tân, nghiêm túc răn dạy: "Cô sao lại thế này, tập đoàn không phải sở thú, không phải miêu miêu cẩu cẩu đều có thể vào, làm tốt chức trách của mình đi."
Dương Gia Lập vừa nghe lời này, mặt chợt nóng lên, giống như bị vứt bỏ giữa đường, không chỗ dung thân.
Diệp Đình không nhìn đến người đang xấu hổ cùng bất an Dương Gia Lập, thu hồi ánh mắt, đối với chàng trai xinh đẹp bên cạnh hơi có chút ôn nhu mà dặn dò: "Được rồi, liền đưa em đến đây thôi, tài xế đang ở bên ngoài chờ, đi tới trường học đi, lần sau đừng lại chọc ngươi giáo viên phát hỏa nữa."
Chàng trai đeo balo lên: "Biết rồi, Đình ca, em đi đây."
Diệp Đình cười: "Đi đi, có việc liền gọi điện thoại cho anh."
Chàng trai trẻ tươi cười xán lạn sang sảng, ra khỏi sảnh.
Diệp Đình nhìn theo tới khi bóng dáng biến mất, lúc này mới chậm rãi xoay người, mạc mạc nhiên ánh mắt dừng trên người Dương Gia Lập. Dương Gia Lập cúi đầu, cảm thấy chính mình hiện tại giống như sắm vai hề, không được hoan nghênh, vạn người nhạo báng.
Diệp Đình thanh âm mang theo lạnh lẽo: "Cậu tới làm gì.?"
Dương Gia Lập giống đã làm sai chuyện bị thầy giáo răn dạy, nhìn chằm chằm mũi giày, rầu rĩ: "Muốn tìm anh giúp đỡ ."
"Tôi không cảm thấy chúng ta còn chuyện gì để nói cả" Diệp Đình nâng tay lên nhìn nhìn đồng hồ, "Cậu có thể đi rồi."
Dương Gia Lập ngực cứng lại, buồn khổ trên gương mặt đều phải thiêu cháy.
Tính cách Diệp Đình chính là như vậy, cậu so với ai khác đều rõ ràng.
Nếu ai được hắn đặt vào tâm, hắn có thể đem người đó sủng đến không biết trời cao đất dày, hái sao bẻ trăng đều không thành vấn đề. Nhưng đối với những người khác, Diệp Đình căn bản sẽ không lãng phí cảm xúc, cũng lười cho ánh mắt.
Dương Gia Lập trước chưa từng trải qua, nhưng hôm nay biến thành người bị Diệp Đình đối đãi lãnh khốc vô tình, ngực hắn giống như nhồi đống vải bông; đau nhức khó chịu. Cậu ở trong lòng cười chính mình tự mình đa tình.
Cậu sớm nên suy nghĩ cẩn thận bản than mình cùng Diệp Đình đã chia tay nhiều năm, Diệp Đình chỉ sợ đã sớm quên đến không còn một chút, nếu có nhớ tới chắc cũng chỉ có khinh thường mà thôi.
Diệp Đình sớm quên đi, cùng người yêu mới xinh đẹp, nóng bỏng. Có lẽ mãi bị vây khốn trong hồi ức cũng chỉ có cậu.
Dương Gia Lập điều chỉnh cảm xúc, hít sâu một hơi: "Thực xin lỗi, tôi không phải muốn quấy rầy anh, tôi chỉ là thật sự có việc muốn cùng anh nói chuyện."
Diệp Đình nhìn chằm chằm Dương Gia Lập, không nói chuyện.
Dương Gia Lập giương mắt xem hắn, thử mà nói: "Có thể chiếm dụng thời gian của anh nửa giờ không?"
Diệp Đình vẫn là không nói một lời.
Dương Gia Lập khẽ cắn môi: "Mười phút, cho tôi mười phút, nói xong tôi liền đi, nhanh chóng rời đi cho khuất mắt anh, không dây dưa thêm."
Diệp Đình ánh mắt thâm trầm, thật lâu sau, yên lặng đi đến thang máy chuyên dụng: "Lên lầu."
Dương Gia Lập nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy chậm đi theo Diệp Đình.
Diệp Đình lại nhíu nhíu mày, nhìn con số trên thanh máy: "Đây là thang máy chuyên dụng."
Dương Gia Lập sửng sốt, khóe miệng mất tự nhiên mà trừu trừu, về sau ra vẻ tự nhiên mà thè lưỡi, cười nói: "Ai nha, đầu óc tôi lại hồ đồ rồi. Cái thang máy chuyên dụng của Diệp tổng cùng người thương mới có thể dùng, tôi đem theo hạt xem náo nhiệt gì nha......, tôi đi thang máy bình thường."
Dương Gia Lập bước nhanh đi đến thang máy bình thường đằng trước. Thang máy chuyên dụng rất nhanh đã tới, Diệp Đình đi vào.
Dương Gia Lập còn chờ ở cửa thang máy bên ngoài, cậu nhìn con số chậm rãi biến hóa, khẽ lầm bầm: "Đại trượng phu co được dãn được, làm cẩu mười phút, vui sướng cả đời, ba ba còn sợ ngươi không thành."
Cửa thang máy cửa mở. Dương Gia Lập hít sâu một hơi, bước đi nhập thang máy.
Ẩm tửu kỳ 05
Kết quả lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Quân hà thần nhĩ,
tâm địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du tự kiến Nam sơn .
Sơn khí nhật ký,
Phi điều tương truyền.
Cố gắng hoàn thiện chân ý,
Dục biện ý vong nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip