Chương 39 Một cái tát
Gió lạnh gào thét, đại tuyết rơi dày đặc.
Diệp Đình đứng ở ban công bệnh viện, cúi đầu, hai mắt đỏ lên, trầm mặc không nói.
Tuyết rơi đầy trên người, hắn cũng không phản ứng gì cả, cả người như rơi vào trầm tư.
Trợ lý không yên tâm mà kêu hắn rất nhiều lần, hắn cũng không đáp lại.
Thẳng đến khi trợ lý nói cho hắn bác sĩ từ Dương Gia Lập phòng bệnh ra, Diệp Đình mới đột nhiên hoàn hồn.
Hắn phủi tuyết trên người, vội vàng trở vào tòa nhà.
Bác sĩ đang xem lại bản báo cáo, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu, ngữ khí ôn hòa nói: "Sau khi bệnh nhân tỉnh lại từ cơn sốc chúng tôi đã kiểm tra tình trạng của cậu ấy. Trạng thái cảm xúc của cậu ấy không ổn lắm, tạm thời chúng tôi đã tiêm thuốc an thần để cậu ấy nghỉ ngơi trước."
Diệp Đình gắt gao nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh: "Tiếp tục nói."
Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, biểu tình hơi ngưng trọng: "Từ thuốc cùng kết quả kiểm tra sơ bộ, cậu ấy có chứng mê man, ám ảnh cưỡng chế cao, tình trạng cảm xúc lại mẫn cảm, có dấu hiệu trầm cảm, lo âu và các hiện tượng bệnh lý khác. Có thể chẩn đoán tình trạng bệnh này, đó là trầm cảm mức độ từ khoảng trung bình đến nặng."
Diệp Đình nắm tay run lên, nhắm mắt lại.
—chua xót từ lồng ngực vụt tới, thẳng tắp nảy lên xoang mũi.
Bệnh trầm cảm.
Dương Dương, thật là bệnh trầm cảm.
Hắn còn nhớ rõ, lần mạnh mẽ buộc Dương Gia Lập đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ trước.
Khi đó bác sĩ nói cho hắn, không có bệnh tình nghiêm trọng gì cả, hắn liền như vậy mà lơi lỏng tâm lý, thậm chí cho rằng Dương Gia Lập bệnh chỉ là giả bộ muốn chọc hắn mà thôi.
Hắn luôn nghĩ người như Dương Gia Lập luôn vui vẻ vui vẻ, sao có thể sẽ bị trầm cảm. Cho dù là ai trầm cảm cũng sẽ không thể là Dương Gia Lập. Dương Gia Lập tựa như mặt trời nhỏ, có thể rống có thể kêu có thể phát tiết, cả người tản ra sức sống, xán lạn tươi cười phảng phất như mặt trời chiếu rọi đến đáy lòng người.
Hắn thật sự không ngờ, khi hắn cho rằng Dương Gia Lập như ánh sáng không tắt, con người luôn luôn lạc quan yêu đời, vô tâm vô phế kia lại ẩn sâu nỗi đau buồn thống khổ, sớm đã không còn hồn nhiên vô âu vô lo mà sớm bị bốn phương tám hướng hắc ám, dẫm toái, máu đen giàn giụa, giẫm đạp thành một bãi tối tăm bùn lầy.
Bác sĩ nhìn trước mắt Diệp Đình, lo lắng hỏi: "Diệp tiên sinh, không có việc gì chứ? Sắc mặt sao lại kém như vậy."
Diệp Đình khó khăn lắm chống đỡ tường: "Bệnh của em ấy......"
Bác sĩ thở dài: "Nếu chỉ là trầm cảm bình thường, thì sẽ áp dụng liệu pháp tổng quát và điều trị thuốc uống, can thiệp tâm lý sẽ dần cải thiện. Nhưng là......"
Này nhưng là hai chữ cũng đủ khiến tim Diệp Đình thắt lại.
Hai mắt hắn đỏ au, thanh âm phát run: "Nhưng là cái gì."
"Nhưng là, thông qua tiếp xúc, chúng tôi phát hiện, cậu ấy còn khuynh hướng tự bế."
Diệp Đình phảng phất bị đòn nghiêm trọng một chút, ánh mắt trở nên hư không, trong đầu một trận một trận độn độn đau.
Hắn như là không thể tin được giống nhau: "...... Tự bế?"
"Trước cơn sốc người bệnh đã trải qua sức ép tâm lý kịch liệt, bị dư luận công kích, tâm lý bị tổn thương nặng nề lại mặc cảm, đặc biệt là cậu ấy lại đang trong giai đoạn suy nhược về tinh thần, tinh thần và danh dự đều bị đả kích cùng tàn phá," bác sĩ lắc đầu, "Loại kích thích từ bên ngoài này khiến cậu ấy sinh ra tâm lý sợ hãi, tạm thời sẽ phong bế dẫn đến tự kỷ tạm thời."
Bác sĩ buông trong tay tư liệu, tiếp tục nói: "Nói một cách cụ thể. Người bệnh đã trải qua quá trình bị tổn thương nghiêm trọng về cả tinh thần lẫn thể xác. Bên cạnh lại không có ai khiến cho bản thân cậu ấy tự cô lập mình lại, hoàn toàn đem bản thân khóa lại trong một căn phòng. Ngẫu nhiên sẽ có thể cùng người khác giao lưu trò chuyện vài câu nhưng chỉ khi vết thương tâm lý lành hẳn thì cậu ấy mới bước ra khỏi căn phòng đó. Còn không thì sẽ mãi mãi nhốt mình lại."
Bác sĩ đi rồi, Diệp Đình đôi tay chống ở lạnh lẽo trên tường, trong mắt hoảng loạn cực độ.
Hắn tổng cảm thấy này như là cơn ác mộng, nhưng lại đang xảy ra trước mắt.
Run rẩy mà đi vào phòng bệnh, Dương Gia Lập nằm ở trên giường, hô hấp nhợt nhạt.
Diệp Đình tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường.
Dương Gia Lập hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, môi khô cạn.
Khóe miệng cậu rủ xuống, không biết từ khi nào, cậu giống như cũng đã không còn cười.
Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập, lần đầu tiên đã biết cái gì kêu tim như bị đao cắt.
Dương Gia Lập ngủ đến không quá an ổn, trong lúc ngủ mơ nhẹ giật giật đầu, lẩm bẩm: "Đây là cho mẹ, đây là phải cho mẹ, các người đừng dẫm, cầu các ngươi, cầu các ngươi......"
"Ta cũng không dám nữa, cũng không dám nữa......"
Diệp Đình cái mũi đột nhiên đau xót, hai viên nước mắt liền như vậy rớt xuống dưới.
Hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ hoảng loạn Dương Gia Lập, nhẹ giọng trấn an: "Bảo bảo đừng sợ, anh không bao giờ để em chịu khi dễ, đừng sợ, anh trở về rồi."
Dương Gia Lập dần dần bình tĩnh trở lại, mày thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Mang ta về nhà đi......"
Diệp Đình môi run rẩy: "Chờ em tỉnh lại, anh mang em về nhà, được không?."
Thừa dịp Dương Gia Lập còn ngủ, Diệp Đình vội vàng tự mình trở về tranh biệt thự lấy vài thứ.
Hắn đi vào biệt thự, không bật đèn.
Vào phòng ngủ, từ trong ngăn tủ lấy ra hai tấm thảm lông, thoáng nhìn qua, bên cạnh có đồ vật bị chiếu đến tỏa sáng.
Đó là một bộ còng tay.
Khi ấy hắn còn không biết Dương Gia Lập đã phát bệnh, hắn vì bức Dương Gia Lập khuất phục, đem cậu trói trên đầu giường, không quan tâm cậu giãy giụa, làm lơ cậu thống khổ rớt xuống nước mắt, cơ hồ đau kêu ra tiếng.
Diệp Đình nhặt lên cái còng, ở lòng bàn tay ma niết một chút.
Dương Dương khi đó kêu đau rất nhiều lần.
Diệp Đình bỗng nhiên nhịn không được.
Hắn hô hấp khó khăn, cảm xúc hướng nảy lên, mạnh mẽ mà đẩy cửa phòng ngủ.
Hắn cầm cái còng, hung hăng mà ném ở trên mặt đất.
Theo sau, trong phòng ngủ vang lên liên tục không ngừng vang lớn, tiếng đồ vật bị ném vỡ.
Cùng âm thanh nam nhân gào lên trong đau đớn.
Chờ đến khi an tĩnh lại, trong phòng ngủ lại truyền đến bang một tiếng thật mạnh.
Như là có người hướng chính mình trên mặt hung hăng đánh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip