Chương 45 Vạn kiếp bất phục
Chương 45 Vạn kiếp bất phục
Vương Dương ngây người. Hơn nửa ngày, hắn mới hồi hồn, có chút không dám tin tưởng mà kêu một tiếng: "Diệp...."
Diệp Đình mang theo nhàn nhạt cười: "Làm sao vậy?"
Vương dương lỗ tai đỏ lên, cúi đầu lắc lắc.
Diệp Đình chạm vào bông tuyết rơi bên ngoài, tiếng nói bình thản: "Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, chú ý an toàn."
Vương Dương nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, vừa nhấc mắt, đôi mắt ẩn chứa sự xấu hổ không rõ là thật hay giả bộ. Hắn chạm chạm vào môi, ngoan ngoãn mà nói tạm biệt.
Mới vừa đi vài bước, hắn đột nhiên đi vòng vèo trở về, hai mắt sáng lên, hỏi dò: "Diệp tổng, cái kia..."
Diệp Đình cũng không vội vã lái xe, ngón tay nhẹ điểm tay lái, kiên nhẫn : "Làm sao vậy?"
Vương Dương hít sâu một hơi: "Tôi có thể thêm WeChat anh không?".
Diệp Đình không nói chuyện, nhìn chằm chằm mặt Vương Dương, Vương Dương trong lòng chột dạ, sợ hãi chọc Diệp Đình không cao hứng, Diệp Đình bỗng nhiên gật đầu: "Được".
Vương Dương vui đến phát điên. Chủ động quét WeChat, trên màn hình nhảy ra giao diện. Hình đại diện của Diệp Đình là một chú cừu đang há miệng, như là đang chảy máu.
Vương Dương hỏi hắn: "Cừu nhỏ? Diệp tổng,tên WeChat của anh có ý nghĩa gì thế?".
Diệp Đình đôi mắt thâm thâm, đáy mắt kỳ dị lộ ra một chút hiếm thấy ôn nhu tới: "Tên em ấy nghĩa là cừu, hơn nữa tôi hích cừu nhỏ".
Vương Dương dài lâu mà nga một tiếng, có chút buồn bã nhỏ, thì thầm:' Tên của tôi cũng có nghĩa là cừu. Diệp tổng nói như vậy – có chút xấu hổ".
Bất quá hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ là yên lặng thu hồi di động. Vương Dương nán lại lúc lâu, đánh giá Diệp Đình cũng đến đi rồi, lúc này mới vẫy vẫy di động với hắn: "Kia, vậy liên hệ qua WeChat sau".
Diệp Đình cũng cười: "Được".
Vương Dương đi rồi, Diệp Đình không phát động xe, mà là qua cửa sổ xe nhìn phương hướng Vương Dương rời đi, đốt thuốc.
Mây khói lượn lờ bên trong, Diệp Đình mắt lãnh đến thấu xương. Chờ ánh lửa đốt tới cuối, Diệp Đình mới ngừng lại, cười khẽ cười. Ngã trên mặt đất thì có là gì. Con người phải trải qua trời cao, bay cao bay xa sau đó bị hung hăng ngã xuống mới biết thế nào là trèo cao ngã đau. Đau đoạn gân cốt, vạn kiếp bất phục.
Dương Gia Lập ngồi ở bên cửa sổ, mặt vô biểu tình. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, người hộ lý nhìn Dương Gia Lập mà ngáp một cái, lười nhác mở cửa.
Ngoài cửa là một nam nhân mặc vest, chậm rãi mở lời: "Ta là trợ lý Triệu tổng, ta họ Vương. Triệu tổng bảo tôi đến đây đưa đồ vật, Dương tiên sinh ở bên trong sao?"
Hộ lý đem thân mình hướng tránh sang một bên. Vương trợ lý thở dài một hơi bước vào trong phòng. Thấy Dương Gia Lập ngồi ở bên cửa sổ, hắn cười ha hả tiến lên: "Dương tiên sinh, Triệu tổng biết cậu bị bệnh, bảo tôi mang đến cho cậu vài món bồi bổ, đồ vật tôi để ở nơi này được không?"
Hắn đem trong tay một đống đồ vật đặt ở bên chân Dương Gia Lập. Khom lưng đứng dậy, hắn sát ở Dương Gia Lập bên tai, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Triệu tổng nói, Diệp Đình quyền thế quá lớn, muốn mang cậu đi rất khó."
Dương Gia Lập mắt hơi hơi tối sầm lại. Cậu nhìn nhìn hộ lý đang đọc tạp chí phía xa, có vẻ không chú ý động tĩnh bên này. Dương Gia Lập trộm kéo lấy tay áo Vương trợ lý, trong cổ họng phát ra tiếng nhỏ cầu xin. Vương trợ lý vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cậu yên tâm, Triệu tổng nói, cậu cố gắng chờ một chút, chờ hắn an bài thỏa đáng, liền tìm cơ hội đem cậu đi ra ngoài. Được không?".
Dương Gia Lập lúc này mới gật gật đầu.
Vương trợ lý nhẹ nhàng thở ra: "Chờ Triệu tổng bên kia có tin tức, tôi sẽ báo cho cậu, đến lúc đó..."
Nói đến nơi này, Dương Gia Lập bỗng nhiên dùng sức kéo lấy Vương trợ lý , hoảng loạn mà lắc đầu. Vương trợ lý chính nghi lạc, chỉ thấy Dương Gia Lập dùng mắt quét nhà ở một vòng, cuối cùng dừng ở cửa sổ di động. Vương trợ lý sửng sốt, đã hiểu.
Trong phòng tất cả đều là lắp camera, di động cũng bị nghe lén.
Vương trợ lý cười khổ một tiếng, đem thanh âm ép tới càng thấp: "Xem ra hắn là thật sự muốn đem cậu khóa tại bên người".
Hít một hơi thật sâu, Vương trợ lý nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng quá, sẽ có biện pháp. Cậu chờ tin tức của tôi." Dương Gia Lập hầu kết giật giật, trong ánh mắt là một chút chờ đợi.
Vương trợ lý đi rồi không lâu, Diệp Đình đã trở lại. Diệp Đình cởi áo khoác nỉ dính tuyết, treo ở một bên, thân hình cường tráng thon dài mang theo bức nhân khí thế đi đến Dương Gia Lập bên người. Hắn nhìn trên mặt đất đồ bổ, nhíu mày: "Ai đưa tới?"
Đang ở thu thập đồ vật rời đi hộ lý trả lời: "Là Triệu tổng trợ lý đưa lại đây."
Diệp Đình mày nhăn đến càng sâu, sau một lúc lâu, đem đồ bổ đưa cho kia khán hộ, lạnh lùng nói: "Ném"
Hộ lý có chút há hốc mồm:......
"Ta nói, ném." Diệp hà tăng thêm ngữ khí.
Hộ lý tiếp lấy đồ bổ, đang muốn lấy ra đi vứt bỏ thời điểm, Dương Gia Lập bỗng nhiên ngẩng đầu, tiếng nói khàn khàn:' Không ném".
Diệp Đình ngồi xổm xuống, sờ sờ gương mặt cậu, nói: "Không phải thứ tốt, anh mua cho em thứ tốt hơn, nghe lời."
Dương gia lập vẫn là kiên trì: "Không ném".
Diệp Đình dừng động tác trên tay. Hắn nhìn đồ vật Triệu Hướng Hải đưa đến, tổng cảm thấy chói mắt. Người của hắn, Triệu Hướng Hải có cái quoái gì liên quan ở đây mà phải vội vàng sáp đến như vậy. Diệp Đình đang muốn mở miệng, Dương Gia Lập lại cực chấp nhất mà nắm lấy hắn áo sơmi. Diệp Đình chậm lại hành động, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Không ném cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip