Chương 48: Trò vui bắt đầu

Chương 48: Trò vui bắt đầu

Dương Gia Lập đi ra toilet.

Diệp Đình dựa vào tường sứ bên ngoài, khuôn mặt tẩm ở đèn tường khuôn mặt hạ có một loại điêu khắc rõ ràng anh lãng cùng dương cương, ban lớn lên dáng người mang theo độc đáo mà bức nhân nam tính mị lực, trong mắt hắn có chút nói không rõ phức tạp thần sắc, thâm thúy mà lại u ám. Thấy Dương Gia Lập ra tới, hắn đem người ôm nhẹ, cười nói: "Như thế nào nhanh như vậy liền ra, đi vào làm gì, là đi thượng WC sao?"

Dương Gia Lập thân mình cả kinh run lên, vội nhanh hơn bước chân. Diệp Đình ở sau lưng nhìn thân ảnh cậu, đứng dậy đuổi kịp.

Trở lại trong hội trường. Tiệc từ thiện buổi tối còn chưa có bắt đầu, lục tục có không ít nhân vật chính trị, thương nhân cùng các minh tinh nổi tiếng tỏng giới trình diện ngồi xuống. Dương Gia Lập ngồi ở vị trí Diệp Đình cố ý an bài, tránh đi truyền thông soi mói, có thể tự do hoạt động.

Cậu lặng lẽ nâng lên mí mắt, lén tìm vị trí của Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải đang ngồi ở hàng phía trước, cùng trò truyện với mấy nhân vật trong thương giới, thỉnh thoảng gật đầu, tươi cười bình thản ôn nhu. Dương Gia Lập đang muốn thu hồi ánh mắt, Diệp Đình bỗng nhiên duỗi tay đến che trước mắt cậu. Nắm ngón tay mở ra. Dương Gia Lập liếc xéo hắn liếc mắt một cái, không rõ ý. Diệp Đình cười cười, nắm lấy Dương Gia Lập tay, đem hai bàn tay gắn kết, năm căn ngón tay vừa vặn khảm ở bên nhau, Diệp Đình thu tay, gắt gao chế trụ.

Hắn tới gần Dương Gia Lập, dán vào bên tai Dương Gia Lập , cực nhẹ tiếng nói sâu kín: "Bảo bảo, em xem, nơi này người nhiều như vậy, anh phải đem tay em nắm chặt. Miễn cho có người muốn nhân cơ hội làm chút gì, hoặc là làm anh tìm không thấy em, vậy đáng chết".

Dương Gia Lập hô hấp đột nhiên rối loạn nhịp. Diệp Đình mang theo nhàn nhạt tươi cười, từ tây trang lấy ra một cái khẩu trang, mang ở trên mặt Dương Ly Lập.

"Tiệc tối sắp bắt đầu, sẽ có truyền thông khai quảng giác quay chụp".

Diệp Đình chạm chạm vào tóc Dương Gia Lập

"Mang cái khẩu trang, miễn cho bị nhận ra lại dẫn tới phiền toái, chúng ta liền thanh thản ổn định mà xem một hồi trò hay".

Dương Gia Lập hô hấp hơi nhẹ dưới khẩu trang, cũng không rõ Diệp Đình đang ám chỉ cái gì.

7 giờ rưỡi, tiệc tối chính thức bắt đầu. Ánh đèn đồng thời sáng lên, truyền thông nhắm ngay chủ sân khấu, vô số cư dân mạng thông qua livestream thảo luận về tiệc tối này có bao nhiêu minh tinh tham dự.

Dương Gia Lập không có hứng thú với mấy điều này, cậu trong lòng chỉ nghĩ đến tờ giấy Triệu Hướng Hải lén đưa cho cậu hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, thấm đến một mảnh ẩm ướt.

Diệp Đình toàn bộ hành trình vẫn không buôn bỏ tay Dương Gia Lập, hắn xoay đầu, nhìn Dương Gia Lập bị ánh đèn sân khấu chiếu đến trắng bệch mặt, nhẹ giọng nói: "Như thế nào lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi như vậy, đang khẩn trương cái gì?"

Dương Gia Lập mạnh mẽ rút tay mình về, nhét vào túi. Diệp Đình còn định tiếp tục mở miệng hỏi, chỉ nghe trên đài người chủ trì báo ra tên Vương Dương.

Diệp Đình nhướng mày, đem vấn đề làm trở về trong bụng, nói với Dương Gia Lập: "Nhìn kỹ." Dương Gia Lập giương mắt nhìn lên.

Vương Dương mặc bộ tây trang màu hồng nhạt, tóc mái rũ ở trên trán, gương mặt này thiên chân non nớt, giống như vẫn tuổi thiếu niên. Hắn lên sân khấu, đơn giản nói nói mấy câu, liền kích khởi hàng phía sau fans điên cuồng gào thét gọi tên ầm ĩ.

Vương Dương hướng tới các fan cười cười, tươi cười ôn hòa đáng yêu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng dưới đài chanh chua . Dương Gia Lập nghe thấy có người phun tào: "Làm bộ làm tịch, lăng xê cũng quá rồi đi, xào đi xào lại trên mạng giờ lại đến tận đây làm tú. Tiền, không quyên, bức, mãnh trang".

Lại có người vội vàng mà thở dài một tiếng: "Hắn đang là minh tinh hàng đầu, fans nhà hắn hiện tại chiếm toàn võng hoành hành, ai dám nói hắn một cái không phải, liền chờ bị xé đi, cậu vẫn là đừng nói nữa đỡ gây phiền toái."

"Còn không phải là phía sau có kim chủ sao, hiện tại hắn cư xử kém như vậy, lại còn gây thù khắp nơi, đến lúc đó kim chủ không cần hắn, tôi xem hắn cũng coi như..."

Hàng phía sau người chính phun tào đến hăng say, Vương Dương ở trên đài lại xướng nổi lên ca, nói là viết tặng những trẻ em nghèo khổ. Nhạc còn chưa lên, Vương Dương trong mắt đầu liền uông nước mắt, các fan cũng đi theo nước mắt lưng tròng. Dương Gia Lập dùng ngón chân để nghĩ cũng biết rõ ràng, đêm nay Weibo lại không thể thiếu "Vương Dương rơi lệ vì những trẻ em nghèo khó" hoặc là "Vương Dương thiện tâm tiểu thiên sứ"..

Dương Gia Lập cảm thấy không thú vị, bỗng nhiên nghe thấy một trận động tĩnh. Cậu giương mắt vừa thấy, chủ sân khấu lên đài đạo tựa hồ dâng lên một trận rối loạn. Có người vùng thoát khỏi nhân viên công tác tiếp chế, thẳng tắp xông lên sân khấu.

Hắn mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang đen, trong tay giơ cái chai. Một tới gần Vương Dương, giữa không gian xôn xao, đột nhiên đem cái chai hướng Vương Dương tạt hết.

Hội trường mọi người trơ mắt nhìn người nọ đem chất lỏng bát hướng Vương Dương, tất cả đều khiếp sợ mà trừng lớn mắt.

Vương Dương còn đắm chìm ca hát, giả mù sa mưa rặn ra mấy giọt nước mắt thật trân, vừa nhấc đầu, toàn bộ đầu đều ướt, chất lỏng đen đặc tích táp dọc theo sợi tóc đi xuống, tức khắc cả khuôn mặt hắn lớp makeup dần trôi.

Vương Dương trong nháy mắt hóa đá.

Hội trường thoáng chốc nổ mạnh ồn ào mở ra.

Diệp Đình ngồi ở ồn àotiếng người bên trong, nhìn một màn này, cười khẽ, ở Dương Gia Lập bên tai nói: "Bảo bảo ngươi xem, trò hay này liền bắt đầu rồi."

Dương Gia Lập đi ra toilet.

Diệp Đình dựa vào tường sứ bên ngoài, khuôn mặt tẩm ở đèn tường khuôn mặt hạ có một loại điêu khắc rõ ràng anh lãng cùng dương cương, ban lớn lên dáng người mang theo độc đáo mà bức nhân nam tính mị lực, trong mắt hắn có chút nói không rõ phức tạp thần sắc, thâm thúy mà lại u ám. Thấy Dương Gia Lập ra tới, hắn đem người ôm nhẹ, cười nói: "Như thế nào nhanh như vậy liền ra, đi vào làm gì, là đi thượng WC sao?"

Dương Gia Lập thân mình cả kinh run lên, vội nhanh hơn bước chân. Diệp Đình ở sau lưng nhìn thân ảnh cậu, đứng dậy đuổi kịp.

Trở lại trong hội trường. Tiệc từ thiện buổi tối còn chưa có bắt đầu, lục tục có không ít nhân vật chính trị, thương nhân cùng các minh tinh nổi tiếng tỏng giới trình diện ngồi xuống. Dương Gia Lập ngồi ở vị trí Diệp Đình cố ý an bài, tránh đi truyền thông soi mói, có thể tự do hoạt động.

Cậu lặng lẽ nâng lên mí mắt, lén tìm vị trí của Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải đang ngồi ở hàng phía trước, cùng trò truyện với mấy nhân vật trong thương giới, thỉnh thoảng gật đầu, tươi cười bình thản ôn nhu. Dương Gia Lập đang muốn thu hồi ánh mắt, Diệp Đình bỗng nhiên duỗi tay đến che trước mắt cậu. Nắm ngón tay mở ra. Dương Gia Lập liếc xéo hắn liếc mắt một cái, không rõ ý. Diệp Đình cười cười, nắm lấy Dương Gia Lập tay, đem hai bàn tay gắn kết, năm căn ngón tay vừa vặn khảm ở bên nhau, Diệp Đình thu tay, gắt gao chế trụ.

Hắn tới gần Dương Gia Lập, dán vào bên tai Dương Gia Lập , cực nhẹ tiếng nói sâu kín: "Bảo bảo, em xem, nơi này người nhiều như vậy, anh phải đem tay em nắm chặt. Miễn cho có người muốn nhân cơ hội làm chút gì, hoặc là làm anh tìm không thấy em, vậy đáng chết".

Dương Gia Lập hô hấp đột nhiên rối loạn nhịp. Diệp Đình mang theo nhàn nhạt tươi cười, từ tây trang lấy ra một cái khẩu trang, mang ở trên mặt Dương Ly Lập.

"Tiệc tối sắp bắt đầu, sẽ có truyền thông khai quảng giác quay chụp".

Diệp Đình chạm chạm vào tóc Dương Gia Lập

"Mang cái khẩu trang, miễn cho bị nhận ra lại dẫn tới phiền toái, chúng ta liền thanh thản ổn định mà xem một hồi trò hay".

Dương Gia Lập hô hấp hơi nhẹ dưới khẩu trang, cũng không rõ Diệp Đình đang ám chỉ cái gì.

7 giờ rưỡi, tiệc tối chính thức bắt đầu. Ánh đèn đồng thời sáng lên, truyền thông nhắm ngay chủ sân khấu, vô số cư dân mạng thông qua livestream thảo luận về tiệc tối này có bao nhiêu minh tinh tham dự.

Dương Gia Lập không có hứng thú với mấy điều này, cậu trong lòng chỉ nghĩ đến tờ giấy Triệu Hướng Hải lén đưa cho cậu hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, thấm đến một mảnh ẩm ướt.

Diệp Đình toàn bộ hành trình vẫn không buôn bỏ tay Dương Gia Lập, hắn xoay đầu, nhìn Dương Gia Lập bị ánh đèn sân khấu chiếu đến trắng bệch mặt, nhẹ giọng nói: "Như thế nào lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi như vậy, đang khẩn trương cái gì?"

Dương Gia Lập mạnh mẽ rút tay mình về, nhét vào túi. Diệp Đình còn định tiếp tục mở miệng hỏi, chỉ nghe trên đài người chủ trì báo ra tên Vương Dương.

Diệp Đình nhướng mày, đem vấn đề làm trở về trong bụng, nói với Dương Gia Lập: "Nhìn kỹ." Dương Gia Lập giương mắt nhìn lên.

Vương Dương mặc bộ tây trang màu hồng nhạt, tóc mái rũ ở trên trán, gương mặt này thiên chân non nớt, giống như vẫn tuổi thiếu niên. Hắn lên sân khấu, đơn giản nói nói mấy câu, liền kích khởi hàng phía sau fans điên cuồng gào thét gọi tên ầm ĩ.

Vương Dương hướng tới các fan cười cười, tươi cười ôn hòa đáng yêu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng dưới đài chanh chua . Dương Gia Lập nghe thấy có người phun tào: "Làm bộ làm tịch, lăng xê cũng quá rồi đi, xào đi xào lại trên mạng giờ lại đến tận đây làm tú. Tiền, không quyên, bức, mãnh trang".

Lại có người vội vàng mà thở dài một tiếng: "Hắn đang là minh tinh hàng đầu, fans nhà hắn hiện tại chiếm toàn võng hoành hành, ai dám nói hắn một cái không phải, liền chờ bị xé đi, cậu vẫn là đừng nói nữa đỡ gây phiền toái."

"Còn không phải là phía sau có kim chủ sao, hiện tại hắn cư xử kém như vậy, lại còn gây thù khắp nơi, đến lúc đó kim chủ không cần hắn, tôi xem hắn cũng coi như..."

Hàng phía sau người chính phun tào đến hăng say, Vương Dương ở trên đài lại xướng nổi lên ca, nói là viết tặng những trẻ em nghèo khổ. Nhạc còn chưa lên, Vương Dương trong mắt đầu liền uông nước mắt, các fan cũng đi theo nước mắt lưng tròng. Dương Gia Lập dùng ngón chân để nghĩ cũng biết rõ ràng, đêm nay Weibo lại không thể thiếu "Vương Dương rơi lệ vì những trẻ em nghèo khó" hoặc là "Vương Dương thiện tâm tiểu thiên sứ"..

Dương Gia Lập cảm thấy không thú vị, bỗng nhiên nghe thấy một trận động tĩnh. Cậu giương mắt vừa thấy, chủ sân khấu lên đài đạo tựa hồ dâng lên một trận rối loạn. Có người vùng thoát khỏi nhân viên công tác tiếp chế, thẳng tắp xông lên sân khấu.

Hắn mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang đen, trong tay giơ cái chai. Một tới gần Vương Dương, giữa không gian xôn xao, đột nhiên đem cái chai hướng Vương Dương tạt hết.

Hội trường mọi người trơ mắt nhìn người nọ đem chất lỏng bát hướng Vương Dương, tất cả đều khiếp sợ mà trừng lớn mắt.

Vương Dương còn đắm chìm ca hát, giả mù sa mưa rặn ra mấy giọt nước mắt thật trân, vừa nhấc đầu, toàn bộ đầu đều ướt, chất lỏng đen đặc tích táp dọc theo sợi tóc đi xuống, tức khắc cả khuôn mặt hắn lớp makeup dần trôi.

Vương Dương trong nháy mắt hóa đá.

Hội trường thoáng chốc nổ mạnh ồn ào mở ra.

Diệp Đình ngồi ở ồn àotiếng người bên trong, nhìn một màn này, cười khẽ, ở Dương Gia Lập bên tai nói: "Bảo bảo ngươi xem, trò hay này liền bắt đầu rồi."





07.11.2021:  Hôm qua bạn mình cưới, đứa đầu tiên trong nhóm lên xe hoa nhưng mình không về được vì quê đang bùng dịch, mẹ mình không cho về. Ôi chúng bạn lập gia đình hết rồi mà bản thân mình nghề nghiệp thì còn chưa rõ, nay ăn gì còn chưa nghĩ ra.Ahuhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip