Chương 2


T/g: Đăng tạm một chương, nếu không có vấn đề gì thì tối mai lại up tiếp :>

Diễm Đát nhìn cánh cửa đã cách ly tầm nhìn của hai người mới bình tĩnh đè ép xuống những đợt sóng xao động trong lòng.

Cái cảm giác mềm ấm cùng dư vị ngọt ngào vẫn còn lưu luyến ở đầu môi khiến nàng có chút thất thần.

Nàng đang làm cái gì vậy. Có phải nàng lại tâm động, lại tham lam mà muốn chiếm lấy. Nàng lại sai lầm, lại do dự. Nàng chán ghét cái cảm giác này, cái cảm giác bất lực tùy người thao túng.

Hai lần vết xe đổ nàng vẫn còn muốn điên cuồng lao vào sao? Không, sẽ không. Nàng không muốn làm người bị động trên bàn cờ nữa, nàng muốn cho Anh Không Thích hắn biết, người làm chủ trên bàn cờ không còn là hắn nữa mà là nàng. Là Diễm Đát.

Nghĩ tới đây đôi mắt của Diễm Đát liền ám lại, bắt đầu lên từng bước thao túng thế cục. Mà bước đầu tiên nàng làm tới là khiến cho hắn nếm trải thử cái cảm giác bất lực, bất lực từ thể xác cho đến linh hồn.

Quả thật việc dẫn con mồi từng bước nhảy vào lồng giam khiến Diễm Đát phải dùng rất lớn thời gian cùng tâm huyết.

Nàng đã dùng hơn 2 năm thời gian để cho Anh Không Thích chậm rãi từng chút tích tụ cái cảm giác bất lực để rồi khi nàng ra quân cờ cuối cùng của ván mở đầu này thì sự bất lực sẽ khuấy động cả con người hắn.

Trong 2 năm nay cứ mỗi tháng nàng lại đến tra tấn Anh Không Thích một lần. Ban đầu khi nhìn thấy hắn bị Diệm Chi Hoả thiêu cháy linh hồn nàng liền đau lòng cùng hối hận, nhưng theo dần thời gian mọi cảm xúc càng trở lên bình lặng. Cho đến bây giờ khi nhìn thấy vị vương tử luôn luôn cao ngạo nay phải chật vật quằn quại trên mặt đất khiến nàng không hiểu sao trong lòng xuất hiện một tia khoái ý.

Chưa bao giờ nàng cảm thấy khiến cho hắn đau khổ còn hơn là để cho hắn hạnh phúc lại khiến nàng vui vẻ đến vậy.

Aiiz, nàng quả thật ngày càng độc ác nhẫn tâm mà.

Trong khi Diễm Đát đang thoả mãn với hành động của mình thì Anh Không Thích lại bị đẩy vào hoàn cảnh đối lập lại.

Hắn cảm thấy trong linh hồn của mình là từng đợt hoả ngục nóng bỏng thiêu đốt khiến hắn muốn điên cuồng giãy dụa phá bỏ mà lại chỉ càng khiến cho sự đau đớn siết chặt lấy linh hồn hắn hơn nữa. Sự thống khổ này khiến cho hắn không bao giờ có thể thích ứng cho dù đã trải qua rất nhiều lần, bởi nỗi đau đớn của Diệm Chi Hoả đều từ sâu thẳm trong linh hồn mà ra.

Tuy bị thống khổ là vậy nhưng một câu van xin, một âm thanh tỏ rõ sự đau đớn hắn cũng không có phát ra. Hắn vẫn im lặng, cong người che giấu đi sắc mặt tái nhợt không còn sức sống, che giấu đi những tiếng thở mỏng manh đứt quãng như người hấp hối giẫy giụa giữa giờ phút cận kề với cái chết.

Sau khi sự tra tấn kết thúc, Anh Không Thích gần như tê liệt đối với mọi cảm giác xung quanh. Điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được là cái lạnh lẽo của mai tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm dán vào làn da của hắn.

Anh Không Thích khẽ cười khổ một tiếng, ánh mắt hơi ngước lên nhìn bóng hình mờ nhạt của Diễm Đát.

Nhìn nàng tiến dần về phía hắn, nhìn càng gần hơn với hắn, đè thấp âm lượng, môi đỏ nhếch lên cười.

" Nhìn thấy ngươi hiện tại, ta thật không nỡ. "

Hắn thấy ánh mắt nàng loé lên sự trào phúng, rồi lại là vui sướng, vui sướng khi thấy hắn phải thống khổ vì đau đớn. Hắn cảm thấy lòng mình bỗng chốc thật ngột ngạt. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, không mở miệng, chỉ có cam chịu nhắm lại mắt cảm nhận sự nóng bỏng từ đầu ngón tay của nàng truyền lại, khi cái cảm giác lúc nàng vén mai tóc của hắn sang một bên là quá lớn.

" Không Thích ngươi biết không, nhìn thấy ngươi đau khổ như vậy ta rất đau lòng. " - Diễm Đát ánh mắt tràn ngập nhu tình, rồi trong nháy mắt trở lên tàn nhẫn bóp lấy cổ của Anh Không Thích nâng cao lên, không do dự ném mạnh vào vách đá.

" Nhưng đau lòng vì ngươi khiến ta có cảm giác thật ghê tởm. "

Anh không Thích nghe thấy Diễm Đát buông ra lời chán ghét hắn như vậy, đôi mắt xanh lam liền tràn ra một tia lạnh lẽo. Bàn tay hắn bất giác nắm chặt lại với nhau, muốn bò dậy nhưng lại bị cảm giác đau đớn từ phía sau lưng làm cho tê liệt cả sức lực.

Một cú ném này của Diễm Đát hắn không biết nàng dùng bao nhiêu lực, hắn chỉ biết rằng phía sau hắn đã bốc lên mùi máu tanh.

" Thế nào, ngươi cảm thấy bản thân mình có phải rất bất lực khi luôn ở thế bị động, một chút đánh trả cũng không có. " - Diễm Đát khuỵu một chân ngồi thấp xuống nâng cằm hắn lên.

" Chắc hẳn là không đi. Ngươi phải kiên cường như vậy thì ta mới có thể cho ngươi xem một chút về vị ca ca mà ngươi luôn muốn bảo vệ giờ đã biến thành như thế nào rồi."

Lời vừa dứt, Diễm Đát dùng huyễn thuật chiếu rọi nơi phàm trần, trong ảo cảnh hiện lên một người đàn ông khuôn mặt hốc hác xám đen lại, đôi mắt hãm sâu chứa đầy mệt mỏi cùng lo âu dằn vặt, mái tóc đen đã ngả sang lấm tấm hoa râm bụi bặm. Căn phòng tăm tối mục nát như hoà với số phận của người đàn ông này. Mùi khói thuốc lá vẫn luôn quanh quẩn bên chóp mũi không giấu đi được cái mùi ẩm mốc bên trong căn nhà tồi tàn.

Cho dù hoàn cảnh đã khác, ngoại hình đã khác nhưng Anh Không Thích vẫn có thể nhận ra đó là Ca Sách. Hắn đã tính cho dù ca ca hắn có luân hồi bao nhiêu kiếp thì hắn vẫn ở hộ ca ca một đời chu toàn, nếu không có hắn bên cạnh thì ca ca hắn vẫn có thể sống tốt.
Nhưng hiện tại kẻ khốn cùng này là sao?

" Sao lại như vậy. " - Anh Không Thích đồng tử mở lớn, lẩm bẩm nói như không thể tin nổi vào trước mắt hình ảnh diễn ra.

" Bất ngờ? Kinh ngạc? Sao lại không thể như vậy được chứ. Ngươi nên biết không phải tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ngươi. "

Diễm Đát thu lại huyễn thuật, thoả mãn thu biểu cảm của Anh Không Thích vào trong mắt.

Hắn nghĩ nàng vẫn là kẻ ngu ngốc si mê yêu hắn sao? Vẫn là kẻ bao dung hắn làm mình tổn thương sao? Vẫn là kẻ mà có thể vì hắn trả giá tất cả, kể cả sinh mệnh của mình? Đáng tiếc một Diễm Đát như vậy đã không còn, không còn tồn tại nữa rồi.

" Không phải ngươi đúng không? "

Anh Không Thích cúi thấp đầu che giấu đi những bất an, sợ hãi nơi đáy mắt.

Không có tiếng trả lời, sự im lặng giống như thừa nhận cam chịu khiến nỗi lo lắng bất an của hắn càng gia tăng thêm. Hắn một lần nữa lên tiếng hỏi lại, âm thanh đã cao hơn lần trước để che giấu sự run rẩy trong đó.

" Không phải là ngươi đúng không?! Ngươi không có làm như vậy đúng không?! Mệnh kiếp của ca ca không phải là do ngươi đúng chứ?! Diễm Đát."

Diễm Đát bị thái độ này của Anh Không Thích làm cho có chút ngây người.

Hắn là đang cầu xin nàng sao? Hắn muốn nàng trả lời sao? Chỉ là...

" Muốn biết câu trả lời sao? Đáp án tất nhiên là ta làm. Chính là ta đã thay đổi mệnh kiếp của Ca Sách, khiến kiếp này hắn trở thành kẻ chỉ sống trong đau khổ cùng hối hận. Vậy ngươi có muốn biết kiếp này hắn đã trải qua những gì không? Thưa vương tử. " - Diễm Đát khoé môi khẽ câu lên cười, lùi lại về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với người trước mặt.

Nàng sợ những câu tiếp theo nàng nói ra sẽ làm cho Anh Không Thích phát điên mà xông lên đồng quy vu tận với nàng mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip