Chap 2

    Harry giật mình tỉnh giấc, cậu cảm thấy toàn thân nặng nề đến không cựa người nổi. Cái cảm giác bị thiêu đốt rồi rút hết sức lực kia khiến cổ họng cậu trào lên một trận tanh tưởi, thật kinh khủng. Đập vào mắt cậu là mấy cái song gỗ bóng loáng, Harry nhíu mày chuyển tầm mắt lên trần nhà màu xanh lục lạnh lẽo. Lưng đã không còn cảm giác đau thấu trời xanh nữa, nếu đây là do bệnh viện chữa trị thì cậu phải công nhận lương y ở đây tay nghề rất khá. Cơ mà cái trần nhà lạnh lẽo này có phần không hợp lí lắm thì phải...

    Cánh cửa được mở ra và đóng lại rất khẽ, cậu lại tán thưởng nhân viên của " bệnh viện " này một lần nữa, hành động tinh tế và tâm lí với người bệnh. Người vừa bước vào đi rất khẽ nhưng đế giày cao gót không tránh khỏi tiếng cộc cộc nhẹ. Harry vẫn còn tuyên dương cái cậu tự cho là bệnh viện này cho đến lúc thấy mái tóc đen uốn xoăn hơi rũ rượi của người phụ nữ trước mặt thì liền tái nhợt mặt. Gương mặt sắc lạnh cười hiền hòa khiến da gà da vịt của cậu rớt lộp bộp. Harry nuốt nước bọt một cách nặng nhọc, cuộc đời của cậu cũng chẳng ngắn ngủi gì, Halloween năm nay là vừa tròn 117 tuổi rồi đấy. Nhưng mà đối mặt với mụ đàn bà điên cuồng này cậu vẫn phải rùng mình, chưa kể mụ còn đang cười với cậu. Nói đến đây hẳn mọi người đã đoán ra rồi chứ, đúng thế, Bellatrix đang ở trước mặt cười với cậu !!!!

" Ỏ bé cưng, mi thật là ngoan. Mi không có quấy khóc và phiền phức như mấy lũ sâu nhỏ khác."_ Mụ ta bế cậu lên, hôn lên trán cậu một cách dịu dàng nhất có thể. Nhưng kỹ thuật bế em bé của bà ta còn kém từ thảm hại một quãng dài bằng đường chim bay từ Hogwarts đến Durmstrang vậy. Harry từng nghe về đứa con của mụ và Voldemort và giờ cậu cảm thấy thương đứa nhỏ đó vô cùng. Mụ ta đỡ cái cổ nhỏ bé của cậu một cách lỏng lẻo, bộ ả điên này không biết đầu mới là bộ phận cần nâng đỡ nhất của trẻ nhỏ hả ? Mà khoan đã, có gì đó sai lắm luôn !

    Harry cố gắng vươn tay lên và BÙM, lý trí của cậu nổ đoàng một cái khiến đôi tai như ù đi. Ai đó mau giải thích về cái bàn tay mũm mĩm trắng nõn này đi chứ ??? Còn cái má búng ra sữa này là sao hả ?

   Bellatrix thấy cậu vươn vươn tay thì hiểu thành cậu đang đùa với mụ, thế là mụ ta cũng vui vẻ đùa lại. Mụ đưa ngón tay với cái móng sơn nhũ đen bóng tỉa nhọn hoắt đến định chọt má cậu. Harry thấy vậy liền sợ hãi chộp lấy ngón tay một cách chuẩn xác, mụ thích thú cười lớn. Harry quan sát mụ, cậu thề rằng nếu trẻ sơ sinh có thể phát triển cơ mặt đầy đủ thì môi cậu đã giật giật mấy cái rồi.

   Harry thở dài, bây giờ ngẫm lại thì cái ma trận đó liên quan đến thời không, mà còn là Huyết Phép nữa chứ. Cậu vô tình khởi động nó rồi bị hút vào, nếu bị đưa sang thời không khác thì cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng mà cái thế giới song song nào mà lại có Bellatrix vui đùa với một đứa trẻ như này thật là kinh dị, mà quan trọng là đứa trẻ này có thân phận gì mà lại ở trong chỗ xa hoa thế này ?

   Cánh cửa một lần nữa mở ra, là một con gia tinh quấn khăn trải bàn thêu một dấu hiệu vô cùng quen mắt. Cái đầu lâu có một con rắn chui ra từ miệng mà uốn lượn, Merlin a, đừng có nói với cậu đây là Trang viên của Voldemort nha. Cậu để ý thấy con gia tinh kia hướng Bellatrix kính cẩn.

" Đồ ăn của chủ nhân nhỏ đã xong rồi ạ."_ Bellatrix bảo nó đem lên, không ngoài dự đoán, trên khay là một bình sữa ấm. Mụ ta đem bình sữa đến gần miệng cậu. Hiện giờ, Harry đang nghiêm túc đấu tranh tư tưởng xem có nên uống hay không. Nếu không uống mụ sẽ nổi điên rồi giết cậu không chừng, mà nếu sữa có độc thì cậu vẫn chết. Nhưng mà con yêu tinh kia vừa gọi cậu là chủ nhân nhỏ ư? Lạy Merlin , có khi nào cậu là con của Voldemort với Bellatrix không? Có thể lắm chứ, phải máu mủ gì thì mụ mới đối tốt như thế, vậy thì sữa chắc là uống được nhỉ, thú dữ cũng có ăn thịt con bao giờ đâu.

    Nghĩ là làm, Harry đưa đôi tay bụ bẫm trắng mịn màng lên đón lấy bình sữa. Mút lấy mút để vì kỳ thực cậu cũng đang vừa đói vừa khát lắm rồi.

'Mùi vị không tệ a~'_ Harry vui vẻ uống sữa, Bellatrix cũng vui vẻ ngắm cậu. Chủ nhân của mụ thực có mắt nhìn người nha, đi đâu lại bắt được một thằng nhóc vừa ngoan ngoãn lại thông minh xinh xắn thế này. Nhìn mắt thằng bé này cũng ranh mãnh lắm, lớn lên chắc chắn là một con Rắn Hổ mang mạnh mẽ đáng gờm.

   Harry ăn xong lại phải vật lộn với thần Mộng Mị, cuối cùng thất bại ê chề lăn quay ra ngủ không biết trời trăng gì nữa. Bellatrix nhìn nhóc con ăn xong rồi ngủ ngon lành mắng yêu một tiếng, thơm vào má cậu lần nữa rồi giao cho gia tinh, bản thân ả có việc phải đi lo liệu.

~~~~~~~~~~~~~~~~

" Thằng nhóc sao rồi ?"_ Tiếng rít lạnh thấu xương vang lên trong không gian tối tăm tĩnh mịch. Cao cao tại thượng trên kia là ngai vàng khắc những con rắn và đầu lâu xung quanh, người ngồi trên đó gương mặt bị bóng tối che phủ không thể thấy rõ. Một tay xoay xoay đũa phép, một tay chống cằm nhìn xuống thuộc hạ phía dưới.

" Tiểu chủ nhân thức dậy không khóc nháo, uống sữa xong lại ngủ rồi ạ."_ Bellatrix cung kính thưa.

" Tốt. Ta sẽ đến thăm nó sau, ngươi liệu mà làm mấy việc kia đi."_ Môi mỏng hơi nhếch lên tỏ sự hài lòng.

" Tuân lệnh, thưa chủ nhân."_ Mụ hành lễ cung kính rồi lui ra ngoài, khoác áo choàng biến mất tăm.

    Voldemort đứng dậy, vẫn là gương mặt rắn thiếu mũi kia nhưng nét mặt ôn hòa khiến nó càng thêm quỷ dị, nhìn còn ám ảnh hơn cả Giáo sư Snape mặc bikini hai mảnh màu hường nữa. Hắn cười rất ôn nhu như đang nghĩ về người yêu vậy, nhưng mà có cười đẹp thế nào thì cũng không cứu vãn nổi cái nhan sắc độc - lạ này.

《 Như mọi người đã thấy, Tom hay Voldy gì thì đều là con ghẻ hết, hãy dành 1 giây để tưởng niệm cho chiếc mũi vốn không tồn tại của con ghẻ nhà ngoại nào \(^○^)/ 》

" Ta đến với em đây, Harry."

~~~~~~~~~~~~~~

    Hary bị đánh thức bởi cảm giác lạnh cóng vuốt ve trên khuôn mặt cậu. Từ từ mở mắt ra định ăn vạ ai đó phá giấc ngủ của mình thì đập vào mắt cậu là bản mặt rắn trắng bệch với những mach máu lúc ẩn lúc hiện, Harry cảm thấy vi diệu vô cùng, quyết định giữ im lặng.

    Voldemort thấy cậu mở mắt trân trân nhìn hắn liền chột dạ, dù sao cũng sống trong viện mồ côi nhiều năm, hắn biết việc phá giấc ngủ của một đứa bé là độc ác cỡ nào. Nếu không tìm được biện pháp kịp thời thì lũ quỷ nhỏ đó sẽ gào lên với cái âm lượng khiến người ta trấn động tâm lí, lâu dài còn có thể phát điên. Hắn cũng không rành mấy cái này lắm, bèn thử ru như mấy bà sơ thường làm.

    Cái tiếng the thé quen thuộc giờ đang cố gắng thả nhẹ âm tiết để ru cậu ngủ. Harry chuyển từ xanh mặt tái mét sang đen rồi chuyển sang trạng thái bốc hỏa, cậu chỉ muốn rướn người lên tát bộp một cái vào mặt hắn cho cái mồm chết tiệt kia im lại. Vậy mà đến lúc thể hiện ra lại là bàn tay nho nhỏ mềm mềm bụm miệng ngài mặt rắn, Harry không cam tâm cấu mạnh một cái khiến Voldemort đau ứa nước mắt. Vậy mà hắn không tức giận, còn nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra rồi bế lên. Cậu sẽ không thừa nhận là kỹ thuật bế con của hắn không đến nỗi đâu.

" Harry Potter, ta đã tìm thấy em rồi này."_ Hắn vuốt vuốt má cậu, thành công làm cậu tức giận. Hắn vừa gọi cậu là Harry Potter ! Vậy cha mẹ cậu đâu ? Còn phải hỏi ư, chắc chắn tên khốn nạn này lại giết họ rồi. Chắc chắn hắn đã giết họ rồi cướp cậu về, hắn sẽ  ngược đãi cậu cho bõ giận rồi đợi lớn thì tra tấn đến chết. Tên chết tiệt này lúc nào cũng thế, cậu còn lạ gì hắn.

    Harry phẫn nộ vô cùng, muốn mắng chửi hắn nhưng ra đến miệng lại thành gào khóc ăn vạ. Voldemort thấy vậy thì hoảng hồn, vỗ vỗ mông cậu rồi thủ thỉ dỗ dành.

" Ta xin lỗi, ta biết cướp em khỏi tay cha mẹ em là sai nhưng ta không có giết họ mà. Họ sẽ vẫn đến thăm em."

    Harry nghe xong nín bặt khiến hắn ngạc nhiên. Cậu nhíu mày, không giết cha mẹ thì thôi đi, bắt cậu đi rồi cho họ đến thăm làm gì, rảnh quá vậy. Voldemort bị nhìn chằm chằm cũng bối rối, đặt lại cậu vào nôi rồi đung đưa nhẹ nhẹ.

" Ngày mai họ đến bàn chuyện rồi thăm em luôn, đừng sợ hãi ta, ta thương em mà..."_ Mắt hắn lại có mấy tia hoài niệm xen lẫn đau đớn. Harry giật mình, đôi mắt đó, chính đôi mắt ấy đã ám ảnh cậu đến cả trăm năm, đến khi cậu già đi, nhìn đã giống mấy quý tộc đứng tuổi rồi vẫn không buông tha cho cậu. Tâm Harry lại lần nữa gợn sóng, cậu cần phải biết chuyện gì đang xảy ra, cậu nhất định phải tìm ra ý nghĩa của những cảm xúc trong đáy mắt kia. Nhất định.
.
.
.
.
.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip