Chương 1: Hoạt tử nhân
HUYẾT TÌNH
Chương 1: Hoạt tử nhân.
Đêm đen mịt mù, thiên không như sắc mực đổ tràn, tuyệt nhiên không có lấy một ánh sao.
Ánh trăng lẻ loi một góc nơi cuối trời, đơn côi một góc, hoàn toàn không có một ánh sao bầu bạn.
Những đám mây đen mù mịt phủ kín bầu trời phía đông, lay động thang sắc âm u quái dị.
Một cô gái sợ hãi chạy thật nhanh trong bóng đêm, mái tóc dài buông xõa rối bù trên gương mặt tái nhợt. Cô cố gắng chạy đến nơi nào thật đông đúc, có thật nhiều thật nhiều người, nhưng cho dù chạy thế nào, xung quanh cô vẫn là những dãy chung cư lạnh lẽo.
Nụ cười trong bóng tối càng thêm đậm, ánh mắt dõi theo cô gái trẻ tuổi, một tia sát ý chợt lóe lên.
Giọng nói như sương như khói nhẹ xuyên qua màn đêm, len lỏi vào tận sâu trong tâm khảm cô gái trẻ.
- Lưu Sa Hạ... Ngươi...nghĩ rằng...có thể chạy thoát sao?
- Á....
Cô gái ôm đầu hét lên một tiếng thất thanh, ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp bốn phía.
- Ai? Là ai đang nói? Mau ra... Mau ra đây cho tôi!
Lúc này đây, cô chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh hơn bất cứ khi nào hết, từng mạch máu như được dãn ra hết cỡ, các đây nơron thần kinh và các tế bào trở nên đặc biệt mẫn cảm ,chính là vì cái thứ đã bám theo cô buổi tối hôm nay.
Đôi mắt của Lưu Sa Hạ mở lớn nhìn khắp mọi phía, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, tâm lý sẵn sàng đối mặt với thứ kia, thực chất lòng cô lúc này lại vô cùng sợ hãi. Hai chân mềm nhũn như muốn ngã khụy, đôi mắt nặng nề như muốn sụp xuống đến nơi, nhưng vẫn cảnh giác với hết thảy mọi động tĩnh.
Tách... Tách... Tách...
Tiếng nước nhỏ giọt khiến Lưu Sa Hạ chợt lạnh gáy. Nước? Nơi cô đứng chính là giữa đường, sao lại có thể có nước được?
Hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng, Sa Hạ từ từ cúi đầu nhìn xuống.
Từ trên váy áo trắng như tuyết đang loang rộng những đốm màu đỏ rực, càng lúc càng nhiều. Chất lỏng màu đỏ ướt đẫm tà váy, nhỏ xuống mặt đường nghe tanh tách.
- Á....
Sa Hạ hoảng hốt mở to hai mắt, đưa tay ôm lấy miệng, không thể tin vào những gì mình vừa thấy.
- Ha ha ha... Ha ha...Ha ha ha....
Tiếng cười the thé vang vọng từ bốn phương tám hướng, Lưu Sa Hạ cố nén cảm giác buồn nôn, dốc sức chạy. Những tiếng bước chân như ma như quỷ cứ đuổi theo không ngừng nghỉ.
Tại sao? Tại sao những chuyện này lại xảy ra với cô? Tại sao chứ?
Sa Hạ không nghĩ được nhiều, cô cứ cắm cúi chạy mãi, chạy mãi...bất giác, đã đến được một khu đất trống.
Đây là nơi nào? Cô cũng không biết nữa...
Ý cười trong bóng đêm càng lúc càng đậm, phong ba bất ngờ nổi lên, gió thổi vù vù, cát đá mù mịt. Ánh trăng yếu ớt cuối cùng cũng bị che khuất bởi màn đêm u ám.
Sa Hạ chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, hai chân không thể nào chạy tiếp. Cảm giác tê dại truyền từ đỉnh đầu xuống gót chân, khiến cả người cô run lên bần bật.
Từng giọt nước mắt chảy dài xuống làn da trắng ngần, từng giọt từng giọt như rút cạn sinh lực, chỉ còn lại hai chữ tuyệt vọng.
Hu...
Cả người cô đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, một luồng sức mạnh vô hình trói chặt tay chân, khiến Sa Hạ không tài nào cử động. Sức mạnh để trên cổ của Sa Hạ càng lúc càng siết chặt, càng lúc càng không thể hít thở.
Cả đời cô chưa từng tin có ma quỷ, thậm chí khi nghe người khác nhắc tới, cô còn mỉa mai nữa kìa. Ấy thế mà hôm nay... Cô lại kết thúc đời mình trong chính những thứ vớ vẩn tào lao... Oan nghiệt...
- A...
Sa Hạ chỉ kịp ú ớ kêu lên vài tiếng, cổ họng đã không thể nào hô hấp được nữa, thần trí càng lúc càng mơ hồ, đau đớn kéo dài từ trên xuống dưới.
Phịch....
Sợ Hạ Đột nhiên rơi xuống đất, run rẩy nắm chặt một ít đất cát ở trong tay, gắng gượng hít thở một chút. Nhưng...
Một bàn tay đầy máu me đẩy cô ngã xuống, bóp chặt cần cổ trắng ngần, mặc kệ sự giãy dụa trong tuyệt vọng của cô gái trẻ tuổi.
Có lẽ, giây phút cuối cùng trước khi ngừng thở, cô đã nhìn thấy được đôi mắt đầy những tia máu đỏ rực....
Cô gái đã thôi không còn cử động, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như một bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ bằnBạch ngọc.
Bàn tay thon dài lướt nhẹ trên từng đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn, nụ cười trong bóng tối trở nên vô cùng vui vẻ.
- Thật giống...
Hai ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm cô gái, một luồng hắc khí như bài sơn đảo hải cuồn cuộn tuôn vào.
Giữa đêm đen, cô gái đột nhiên mở to đôi mắt, huyết sắc đỏ rực. Đôi môi nhỏ bé nhẹ gợn lên một nụ cười u ám.
...
...
Thượng Hải.
Lâu đài Hổ Phách
Cái nắng đầu ngày chiếu rọi khuôn viên tòa lâu đài sa hoa tráng lệ, bóng mát của nhữnh cây cổ thụ đổ dài xuống mặt đất. Hắt lên những bức tường có đôi chỗ đã tróc màu sơn. Nhìn qua cũng biết tòa lâu đài này có niên đại không nhỏ. Ít nhiều cũng hơn mấy trăm năm.
Người hầu lác đác đôi ba chỗ, kẻ quét tước, người lau dọn, tỉa cây, tưới nước.
Dưới chân một gốc cây sồi cao lớn, một người đàn ông trung niên lẳng lặng ngồi đánh cờ, gương mặt anh tuấn pha chút sắc màu thời gian. Khí khái bình phàm, nhưng lại bất phàm. Tay trái hạ một nước cờ trắng xuống bàn, tay phải lại lấy thêm một nước cờ màu đen, im lặng suy nghĩ.
Một người phụ nữ trung niên mặc y phục người hầu bê một ly sữa nóng tới, cúi đầu :
- Chủ Tịch, bây giờ đã là tám giờ sáng, khi nào thì chủ tịch định đến tập đoàn, để tôi chuẩn bị.
- Được rồi, chuẩn bị đi.
Người đàn ông này chính là chủ tịch của tập đoàn Hổ Phách- Tập đoàn khai thác và chế tạo đá quý bậc nhất xứ Hải Cảng, Hổ Phách Lăng.
Hổ Phách Lăng tuổi đời không nhiều, tính đến nay cũng chỉ năm mươi mấy tuổi. Hổ Phách Lăng chỉ có duy nhất một đời vợ, họ Sở, tên là Sở Mạn Mạn, nhưng người vợ này không may mất sớm, cũng đã được mười mấy năm, nhưng Hổ Phách Lăng cũng chẳng có ý định đi thêm bước nữa.
Ông có hai đứa con, một trai, một gái. Hổ Phách Xuyên và Hổ Phách Tuyết.
Hổ Phách Xuyên năm nay hai mươi hai tuổi, còn Hổ Phách Tuyết hiện đang du học ở Pháp.
Lâu đài Hổ Phách có niên đại mấy trăm năm cũng không phải chuyện đùa chơi.
Năm xưa người đầu tiên sáng lập ra cơ nghiệp này, cũng là ông cố của Hổ Phách Lăng - Hổ Phách Tuyên, nhờ cơ duyên xảo hợp mà quan hệ thân thiết với hai dòng quý tộc Pháp và Nhật. Vợ của ông là vị Công nương Annie cao quý của một dòng dõi quý tộc nước Pháp. Nhờ vậy, cơ nghiệp của Tập đoàn Hổ Phách mới được như ngày hôm nay.
Hổ Phách Lăng nắm giữ 60% cổ phần của Tập đoàn, ngồi trên chiếc ghế cao nhất - Chủ Tịch, nhưng cái mà ông đam mê thực sự, không phải kinh doanh, cũng không phải đá quý, mà là cờ vây.
Trong giới chơi cờ chuyên nghiệp, ông cũng rất nổi tiếng. Là Kỳ thủ chuyên nghiệp ngũ đẳng. Điều này nói ra cũng thật kỳ lạ, nhiều đời nay, con cháu của Hổ Phách đều đam mê bộ môn trí tuệ này. Ngay cả con trai ông, Hổ Phách Xuyên cũng đã là kỳ thủ chuyên nghiệp nhất đẳng. Con gái Hổ Phách Tuyết thì đã là kỳ thủ nhị đẳng rồi.
Đặt nốt một quân cờ xuống bàn, đứng lên. Ván này, hai quân trắng đen lại hoà nhau....
Ông nhận ly sữa từ tay người phụ nữ trung niên, uống một ngụm nhỏ, hơi nhướng mày :
- Thằng nhóc kia đâu?
- Ông nói Xuyên thiếu gia? Chắc là vẫn còn đang ngủ. Hôm qua cậu ấy hát hò tới khuya.
- Cái thằng nhóc này, học hành không lo, chỉ biết chơi bời.
...
Reng....
Chuông điện thoại vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. Trong phòng là một đống hỗn độn, loạn đến không thể nào loạn hơn. Quần áo giày dép vứt tung tóe, đàn, dây, loa, giấy... Mỗi chỗ mỗi thứ. Thật không hiểu được quậy phá thế nào mới được như thế này?
Trên giường là một đống chăn cuộn tròn xoe. Một bàn tay vươn ra mò tìm chiếc điện thoại trên góc giường, khó khăn nhấc máy.
- A lô.....Ai đấy...
- Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu có biết mấy giờ rồi không hả, đã hứa là đi hội giảng chung rồi hay sao? Nhanh lên, dậy, đến trường ngay!
Một cái đầu chui ra khỏi chăn, ngơ ngơ ngác ngác hỏi :
- Hội giảng? Hội giảng cái gì thế?
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng bốp, lúc sau mới có tiếng người vang lên :
- Ông trời của tôi ơi, nói chung, là cậu cũng đến trường ngay đi.
Tít...
Điện thoại ngắt kết nối, lập tức bị quăng xuống góc giường.
Hổ Phách Xuyên gục đầu xuống giường, mơ mơ màng mảng nghĩ thầm.....
Hội giảng là cái gì? Ăn được không? liên quan gì đến anh cơ chứ?
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, những thiết kế tao nhã sang trọng theo kiểu Pháp quốc năm xưa không đè được nguyên trạng thảm hại của căn phòng này.
Không bao lâu sau, sự tĩnh lặng lại quay trở về với căn phòng này.
Hổ Phách Xuyên lại ngủ tiếp.
À mà khoan, hình như anh thực sự có hứa với tên chết tiệt kia là sẽ đi cùng...
Nhỏm đầu dậy, thì đã là 9h sáng...
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip