Chương 5: Kha Minh Vũ
HUYẾT TÌNH.
Chương 5: Kha Minh Vũ.
Cô gái rời đi ngay sau đó, chỉ để lại một bóng lưng nhỏ bé, cùng mái tóc dài mượt dịu dàng lay động, và tiếng gót giày cổ cao giống thời chiến quốc vang vọng mãi trong tâm trí.
Hổ Phách Xuyên còn đứng mãi ở bàn cờ đó, nhìn theo hướng cô gái vừa đi khỏi, giọng nói du dương vẫn còn lặp đi lặp lại. " Anh cho tôi một cái lý do để thích anh? "
Hổ Phách Xuyên hắn làm người hai mươi hai năm, chưa bao giờ có cảm giác bản thân mình lại thiếu quấn hút đến như vậy... Trước kia không phải là tiểu thư nhà giàu hoặc là nữ sinh bốc lửa tự tìm đến cửa, chỉ sau khi nhà trường phát lệnh sẽ đuổi học nếu còn chạy theo hắn, thì lúc này đã chẳng biết có bao nhiêu người đứng quanh hắn đâu. Hắn bỏ tâm tư ra vì cô, vậy mà cô chỉ để lại một câu như vậy.
Vân Tứ Thiên cười ngu ngơ, thở dài.
Đại thiếu gia ơi là đại thiếu gia, cậu cuối cùng cũng có ngày này cơ đấy, chung quy người ta cũng là thiếu gia nhà giàu,bị từ chối như thế, có khi lại còn khơi dậy hứng thú.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Vân Tứ Thiên mà thôi..
Lưu Sa Hạ rời khỏi câu lạc bộ cờ vây, cũng không có ý định tham dự buổi liên hoan gì đó mà Kiều Dịch đã nói. Cô lang thang khắp các dãy phòng học, quan sát tất cả mọi thứ. Rộng lớn, và tân tiến, khác xa so với ngày đó.
Thượng Hải cũng thay đổi quá nhiều, nhiều đến nỗi cô suýt nữa thì nhận không ra.
Đi qua một đoạn, đã đến khu học dành cho sinh viên ngành y.
Có lẽ đã đến giờ tan học, lác đác cũng chỉ còn một vài người. Những tiếng kêu nho nhỏ từ xa xôi vọng lại, Lưu Sa Hạ khẽ xoay mình, hướng về phía phát ra âm thanh.
Đi gần đến nơi, mới phát hiện đó là một căn phòng chứa những con thú được nuôi trong trường, nhằm phục vụ cho việc thực tập và thí nghiệm cho các sinh viên.
Hành lang không một bóng người, những tiếng kêu chỉ vang ra ngoài được một chút, vì cửa đã khóa kín.
Lưu Sa Hạ đến gần cánh cửa, đặt tay lên ổ khóa.
Như có một sức mạnh vô hình nào đó tác động, ổ khóa bị gãy thành hai nửa, rơi xuống đất..
Cánh cửa bằng sắt nặng và dày, bình thường hai người đàn ông lực lưỡng muốn mở còn khó khăn, vậy mà cô ấy bé nhỏ ấy chẳng cần động tay, cửa đã tự tách sang hai bên.
Lưu Sa Hạ vừa bước vào, mùi hôi thối đã bốc lên nồng nặc. Những con vật đáng thương ấy không được chăm sóc tử tế, mỗi con một chứng bệnh ghi ở tấm biển trắng gắn bên ngoài. Nhìn thấy người bước vào, chúng lại gầm rú lên, những đau đớn vì bệnh tật và thuốc thang dày vò, chúng muốn được giải thoát, muốn ra khỏi chỗ này. Tiếng móng vuốt cào trên lưới sắt, tiếng tru tréo đầy đau thương bỗng chốc vang lên, nếu dứng ở bên ngoài hành lang vẫn nghe rất lớn.
Lưu Sa Hạ đi một vòng, cuối cùng dừng lại ,ngồi xuống, cúi nhìn một con chó đang nằm im trong lồng. Bộ lông trên người nó vấy đầy những vết bẩn, chân trước bên trái dường như đã bị gãy..
Sa Hạ cúi đầu nhìn nó, thật lâu sau đó, con chó mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt cao ngạo khẽ đánh giá con người trước mắt, sau đó lại chầm chậm hạ xuống.
Lưu Sa Hạ bẻ thêm một cái khóa nữa, mở cửa chiếc lồng sắt.
Con chó ngẩn ngơ nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới từ từ khập khễnh bước ra ngoài.
Tuy vậy, nó vẫn không có vẻ biết ơn gì cho lắm, ánh mắt kiêu căng của nó vẫn không thay đổi, còn cảnh giác nép mình cạnh chiếc lồng.
Sa Hạ khẽ cong miệng cười, đôi mắt đeo nhìn nó, thở dài :
- Sao mày lại có thể lưu lạc đến nơi này? Người Trung Quốc ngốc nghếch đến mức loài chó hoàng gia như mày mà cũng nhận không ra. Trách họ ngu ngốc hay trách mày quá kém cỏi đây?
Con chó rũ mặt xuống, kêu lên vài tiếng nho nhỏ.
Lưu Sa Hạ đưa tay đến, con chó cẩn thận lùi lại phía sau, qua mấy lần, nó mới miễn cưỡng để cô chạm vào.
Sa Hạ vuốt ve vài sợi lông trên đầu của nó, nhẹ giọng nói :
- Mày rất giống Tiểu Tư của ta, chỉ có điều, Tiểu Tư đã chết rồi, chết từ rất lâu rồi.
Ôm nó vào lòng, chậm rãi trở ngược ra như cách cô đã đi vào. Gần đến cửa, Sa Hạ đột nhiên cảm thấy vướng víu .
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một góc váy đã bị ngậm lấy, điên cuồng giằng xé.
Lưu Sa Hạ nhìn con chó giống béc giê ở trong lồng, thân mình cao lớn và khuôn mặt dữ tợn, trên bảng trắng ghi rõ mấy chữ : Bệnh dại.
Cô chẳng nói chẳng rằng, lặng im nhìn con chó đang điên cuồng cắn xé gấu áo của mình.
Ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
- Tự trách bản thân mày vô dụng đi.
Bàn tay thon nhỏ khẽ giơ lên, những ngón tay thon nhỏ điểm ra như đang phát sáng, từ từ siết chặt. Con chó béc giê đang điên cuồng là thế, đột nhiên kêu ăng ẳng mấy tiếng, thè lưỡi thật dài, cuối cùng ngã rụi xuống, hai mắt vẫn chưa kịp nhắm lại.
Một vài con thú chứng kiến cái chết của con chó lớn, sợ hãi nép vào tận góc trong, một vài con thì lại hướng về phía Sa Hạ xông đến, ánh mắt hằn học như muốn trả thù cho đồng loại.
Sa Hạ nhìn xác con chó mềm nhũn trong lồng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, nhẹ nhàng bước ra ngoài. Cánh cửa phía sau từ từ khép lại, ổ khóa đã vỡ tự bay lên như một phép màu, ghép lại thành một chiếc hoàn chỉnh, những âm thanh thống thiết bị che khuất sau cánh cửa lớn..
Sa Hạ cúi đầu nhìn con chó trong lòng, hai đôi mắt, một người một chó thật lâu sau đó, con chó vàng khẽ quay đầu đi chỗ khác, dựa vào cánh tay của Sa Hạ.
- Đừng tưởng giống nòi của mày cao quý, thì có thể mãi mãi sống như vương giả. Ta đã chọn mày, thì mày sẽ phải trở thành sủng vật của ta, không có cách kháng cự đâu.
Con chó vẫn nằm im trong lòng Sa Hạ, đôi tai khẽ run lên. Có thể, nó hiểu được những gì mà Sa Hạ đang nói.
- Tiểu Lạc, từ nay trở đi, tên của mày là Tiểu Lạc, nhớ đấy.
Đi qua một dãy hành lang là tới phòng thực tập dành cho sinh viên y khoa, Sa Hạ theo cách cũ mở khóa tất cả thứ gì cô muốn.
Ống tiêm chứa một chút thuốc gây tê đã được pha lỏng theo thể trạng của con chó, chậm rãi đưa vào trong cơ thể. Sa Hạ chậm rãi nắn lại cái chân bị gãy cho Tiểu Lạc, bôi thuốc, rồi mới bó nẹp.
Giải quyết xong xuôi, Tiểu Lạc vẫn mở mắt trân trân nhìn cô.
- Đã tiêm thuốc rồi, còn đau cái gì nữa?
Tiểu Lạc cao ngạo là thế, đột nhiên đau đớn kêu lên vài tiếng, cả người co rúm lại, giật giật liên hồi.
- Ơ? Sao cửa còn chưa khóa?
Phía cửa ra vào đột nhiên xuất hiện một người, mặc áo blu trắng kiểu sinh viên, ngạc nhiên nhìn Sa Hạ..
- Cô là ai? Tại sao lại ở trong này, hình như không phải là người của khoa này đúng không?
Sa Hạ nhìn Tiểu Lạc một chút, ném ống tiêm khi nãy cho người kia.
- Đến xem con chó một chút.
- Hả?
Người kia nhìn ống tiêm trong tay, đưa lên mũi ngửi :
- Thuốc gây tê? Này cô, chưa được sự cho...
- Bớt nói nhiều một chút, đến xem Tiểu Lạc!
Người kia ừ một tiếng, chưa kịp tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra, quan sát tình trạng của Tiểu Lạc, đeo tai nghe, ấn từng chỗ trên bụng nó :
- Mới chỉ sử dụng thuốc gây tê?
- Phải.
- Phản ứng đối với thuốc gây tê rất thấp, thường chỉ xuất hiện trong tình trạng mang thai hoặc có bệnh về máu, não bộ. Con chó này không có thai, phản ứng cũng rất nhanh, tỉ lệ bệnh về não bộ thấp, vậy chỉ còn lại khả năng mắc các bệnh về máu.
Người kia chuẩn đoán xong sơ bộ tình trạng, bắt đầu tiến hành quá trình cấp cứu, giảm tình trạng lan rộng của thuốc xuống thấp nhất mức có thể, sau đó dùng thuốc ngăn chặn, sử dụng cách khắc chế.
Sa Hạ ngồi xuống ghế, yên lặng chờ đợi. Khoảng hơn hai mươi phút, ca cấp cứu từ trên trời rơi xuống này cũng hoàn thành, Tiểu Lạc ngủ say được trả về trong tay của Sa Hạ.
Người kia lúc này mới tháo khẩu trang, gương mặt điển trai, ngũ quan tinh xảo, mạnh mẽ cương liệt, nhưng khi cười, khuôn mặt ấy lại trở nên vô cùng ôn nhu.
- Tôi sẽ giữ lại một chút máu của con chó này để làm xét nghiệm, bây giờ cô có thể cho tôi biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây được chưa?
- Ngày mai tôi sẽ quay lại để biết kết quả.
Sa Hạ nói rồi, ôm Tiểu Lạc quay người ra khỏi phòng thực tập. Người kia nhìn theo, cuối phải hô lớn :
- Này! Tôi là Kha Minh Vũ.
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip