Chương 8
Tối hôm đó, Jaewon nằm trên giường mà suy tư, có khi nào món quà cậu tặng không vừa ý anh nên anh mới không đeo không. Vắt tay lên trán, tay còn lại lướt điện thoại. Bỗng cậu nhìn thấy được một thứ khiến mắt cậu rực sáng lên.
.-.-.
"Hanbinsii!". Bonhyuk gõ cửa phòng anh. "Đừng có trốn nữa và ra đây đi, lão có chuyện cần nói với ông!".
Anh bước ra với điệu bộ lãng tránh như con nít làm sai. Bữa giờ, tuy cùng phòng kí túc, cùng cả lịch trình trong ngày nhưng không khí giữa anh với Bonhyuk căng thẳng đến mức ngạt thở. Bonhyuk dù về nhà sớm hay trễ đều đi thẳng vào phòng đóng cửa, dù Hanbin có nói gì đi nữa thì Bonhyuk cũng lờ đi, xem như chưa nghe thấy gì.
"Sao ấy?". Hanbin gục đầu nhìn đôi bàn chân đeo tất trắng của mình. Anh sợ Bonhyuk sẽ nổi giận với mình.
"Tớ nói rồi đấy, chúng ta cần nói chuyện". Bonhyuk kéo anh ra giữa nhà rồi ấn anh xuống chiếc ghế sofa. Y cũng đã chuẩn bị sẵn hai ly cafe vẫn còn bốc khói, đặt vào lòng bàn tay nhỏ của anh. "Uống lẹ đi, không nó nguội".
Hanbin chỉ cầm, anh không uống.
"Hanbin!". Bonhyuk gằn giọng.
"Tớ.. nghe". Anh nuốt cái phức cảm của bản thân vào lại, nén cảm giác sợ hãi xuống tầng sâu nhất của đại não. Bạn bè gần ba năm, giờ sợ sệt thì giúp gì được.
"Tớ hỏi và cậu phải nói thật!". Bonhyuk nhấn mạnh. "Phải trả lời hoàn toàn thật lòng!".
"Nhưng cậu định hỏi gì mới được?".
"Chỉ cần cậu hứa chắc sẽ không dóc, sau đó cậu sẽ được quyền biết tất cả".
"Thế tớ sẽ từ chối". Hanbin không chắc bản thân sẽ có lợi gì khi thực hiện giao kèo này với Bonhyuk, nhưng ít nhất anh cũng phải tìm được đường lui cho bản thân mình.
"Đồ ngốc cứng đầu". Bonhyuk đặt ly cafe xuống, vươn tay cốc lên đầu anh. "Được mỗi cái trò tìm cớ là giỏi".
Hanbin không hiểu ý của y, không biết gì về cuộc trò chuyện này, cũng chẳng rõ nội dung nên giờ việc cứng đầu không chừng sẽ giúp anh có ưu thế hơn. Lí do à, chỉ là vì Bonhyuk sẽ luôn vô thức nuông chiều Hanbin khi anh cứng đầu.
"Được rồi, không hứa cũng được, dù gì tớ cũng sẽ có cách để ép cậu nói thật". Bonhyuk cười gian. "Giờ thì vào chủ đề chính".
Hanbin nuốt khan, tự nhiên anh bất an ghê ấy.
"Oh Hanbin, ông thích Jaewon đúng không?".
"Tớ... không có". Anh cúi gầm mặt, tay cầm ly cafe đến nóng rang. Từ tư thế này chỉ có thể nhìn thấy hai tai đã đỏ lên lấp ló sau mái tóc hồng phấn pha màu đen của chân tóc mới ra.
"Thôi khỏi có mà chối, chẳng ai không thích người ta mà chụp ảnh rồi rửa ra cất vô album riêng như ông cả đâu". Bonhyuk húp một ít cafe, vị đắng loan ra trên lưỡi khiến Bonhyuk hơi nhíu mày, hơi ít đường rồi thì phải.
Còn Hanbin, anh im lặng, tuyệt đối câm nín. Như đã nói, anh với Bonhyuk đã chơi với nhau từ năm nhất, kí túc xá cũng chung tận ba năm, nên Hanbin làm gì lạ với cái tính cách của y nữa.
-Không chắc ắc sẽ không hỏi, mà đã hỏi ắc là đã rõ-
"Còn muốn chối không?". Y mỉm cười đắc thắng.
Hanbin lắc đầu.
"Vậy là thừa nhận đúng không?".- Hanbin hơi ngưng lại, rồi anh ngước lên nhìn y, là lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện lần này của cả hai.
"Tớ không chắc". Anh ngập ngừng. "Cảm giác mông lung lắm, chẳng biết gì hết ấy".
"Cụ thể đi nào? Ông cảm thấy như nào khi ở cạnh Jaewon?".
"Tớ thấy an toàn, kiểu cảm giác cứ muốn cười cả ngày ấy". Hanbin ngồi thẳng lên, giọng đã có chút thoải mái. "Tớ cứ không gặp Jaewon là buồn lắm, nhưng gặp rồi lại ngượng chẳng biết nói gì?".
Bonhyuk có nên cốc đầu anh cái nữa không nhỉ?
"Là ông thích người ta rồi đấy". Bonhyuk xoa thái dương. "Trời ạ, cảm xúc của ông mà ông còn không rõ, hỏi thánh nào đến mà phán cho ông được".
Bonhyuk hít một hơi thật sâu, giọng nghiêm nghị hơn ban nãy. "Dưới danh phận là một thằng bạn thân của ông, lão khuyên ông nghĩ cho kĩ vào. Tất nhiên lão sẽ không khuyên ông nên từ bỏ hay tỏ tình, nhưng nghĩ cho kĩ vào. Vì lợi ích của ông thôi!".
"Cảm ơn cậu, Hyuksii". Hanbin cười, một nụ cười tươi rói.
"Nhắc luôn, thằng đó cũng chẳng phải dạng đơn thuần gì". Nhìn thấy nụ cười vô tư thường ngày của anh, Bonhyuk cũng bất giác nhẹ giọng. "Nên đừng vội mà đưa ra những lựa chọn để rồi hối hận đấy".
"Tớ nhớ rồi, tớ sẽ cố giải quyết đống tình cảm này! Cơ mà hai người có quen nhau trước đó sao?". Anh uống một ít cafe.
Bonhyuk lưỡng lự, y đảo mắt một vòng rồi thở dài. "Có quen, nhưng không thân. Chỉ là đến mức chào hỏi lúc gặp nhau thôi. Xã giao ấy".
"Vậy cái không khí căng thẳng hôm bữa là sao?". Hanbin đã hoàn toàn thoải mái với cuộc trò chuyện này, anh bắt chéo chân, ngồi khoanh tay nhìn Bonhyuk.
"Chuyện trong quá khứ rồi, không vui nên không nhắc lại đâu". Bonhyuk xua tay.
"Được thôi". Hanbin nhún vai. "Cậu đã nói thế thì tớ sẽ miễn truy cứu".
Bonhyuk nghe cũng đủ biết Hanbin đang chọc ngoáy vụ hôm bữa nên cười trừ, y cũng thấy thoải mái hơn rồi.
"Mà hỏi cái, điểm gì ở Song Jaewon làm cậu thích thế? Tớ chả thấy tên đó có điểm gì tốt". Bonhyuk ngồi khoanh chân lên ghế, cạnh Hanbin.
"Tớ cũng chả biết nữa, nhưng cạnh em ấy an toàn lắm. Cảm giác như thể cậu sẽ chẳng phải lo lắng gì hết ấy". Hanbin vu vơ kể, đôi mắt mèo thoáng qua vài tia sáng khi nhắc đến người mình thương.
"Ôi mẹ ơi chuyện tình gà bông, biết thế không hỏi rồi". Bonhuk ngửa cổ lên nhìn trần nhà.
Đêm đó, Oh Hanbin và Koo Bonhyuk ngồi cạnh nhau, vừa kể vừa uống cafe. Những câu chuyện nhảm nhí được lôi vào góp vui. Hanbin thật sự đã rất hạnh phúc trong lúc ấy, anh sợ sẽ bị kì thị, sẽ bị ghét bỏ bới chính người bạn chiến hữu của mình, nhưng Bonhyuk lại rất đón nhận anh, như cái cách người khác vẫn hay đón nhận nhau. Như vậy thôi cũng đủ khiến lòng của Hanbin dâng lên cảm xúc ấm áp khó tả bằng lời rồi.
Khi ly cafe đen nhánh vừa cạn thì cũng là lúc những mẫu truyện vừa dứt. Bonhyuk đứng dậy trước, y kéo Hanbin lên và cả hai trao nhau một cái ôm chiến hữu. Với Hanbin, Bonhyuk là người bạn thân duy nhất anh có trên đất khách quê người này. Còn với Bonhyuk, Hanbin chính là đóa hoa hướng dương rực rỡ sẽ không bao giờ lụi tàng trong trí nhớ của y.
.
.
.
.
.
.
Khuya, cả Oh Hanbin là Koo Bonhyuk đều thức trắng vì tác dụng của cafein quá nặng.
=====================================================================
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip