extra 1


bốn năm sau...

helsinki, phần lan...

...

- excuse me...

- yes, what can i help you??

- can you show me the way to the nearest post office please!!

- oh sure, you just--

- wa... wait, kang minhee??

trái tim như chựng lại trong giây lát. đột nhiên nghe thấy tên mình được cất lên từ một người lạ, em như ngẩn cả người ra, thân người cứng đờ như bị chấn động. đã từ rất lâu rồi, minhee mới được nghe thấy đầy đủ cả họ và tên của mình bởi một người khác ngoại trừ bố mẹ kang. bấy lâu nay em chỉ biết rằng, bản thân mình là một cái tên ngoại quốc, còn kang minhee là ai thì em không biết. đã bao nhiêu lần chính em phải cố gắng thuyết phục gia đình hãy gọi em bằng cái tên mới.

chỉ vì em cho rằng, kang minhee thực sự đã chết rồi...

người thanh niên phía trước vừa tạo bất ngờ cho em, thực sự, thực sự minhee cảm thấy rất thân quen nhưng bản thân lại không nhớ nổi. anh ta cao gầy, lại đi cùng một chàng trai nhỏ nhắn hơn đang nhăn nhó khó hiểu nhìn người cạnh bên. có lẽ chỉ có chàng trai cao gầy là biết gì đó về em thôi, người còn lại có lẽ cũng đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. anh ta vừa gọi tên em bằng tiếng hàn, với ngữ điệu, phát âm và đường nét này thì minhee có thể chắc chắn rằng anh ta một trăm phần trăm là người hàn chính gốc. nhưng đó lại là điều không ổn với em một chút nào, hiện tại em rất không muốn tiếp xúc với bất cứ người đồng hương nào và đặc biệt lại là người đã từng quen biết với mình. lấp lửng rồi vội vàng quay đi trong nỗi lo lắng và sợ hãi, điều mà minhee chỉ suy nghĩ được trong đầu lúc này là hai chữ "trốn chạy".

- so... sorry?? i don't understand what are you talking about...

đột nhiên bàn tay em bị một lực kéo lại.

- anh chắc chắn em là kang minhee, tại sao em lại ở đây??

- what are you doing??? let me go!!!!

minhee cũng không vừa, nỗi sợ hãi lập tức dâng cao khi em cố gắng vùng vằng để thoát ra khỏi cái nắm tay bất đắc dĩ kia.

- anh jinhyuk đây.

jinhyuk?????

bỗng lực giằng co ở nơi tay đột ngột giảm xuống, minhee đã ngờ ngợ nhận ra trong dòng hồi tưởng của mình, nó mang lại một cảm giác an toàn và tin tưởng khi em nghe đến cái tên này. đúng là rất quen thuộc, nó thân thương đến nỗi em đã từng cố gắng vứt hết mọi kí ức ra khỏi tâm trí của mình, nhưng có cố gắng thì vẫn không thể làm tan biến những giác cảm mà quá khứ một thời đã từng mang lại. tưởng chừng như đã vứt bỏ thành công mỹ mãn nhưng cuối cùng, giờ phút này đã có người mang nó về lại bên em.

- jinhyuk??? lee... jinhyuk???

- đúng rồi anh đây!! người kế bên phòng bệnh năm xưa với em này.

- anh... anh làm gì ở đây??

- anh đến đây để du lịch và đây là... người của anh, kim wooseok.

từ "người của anh" được jinhyuk thốt lên một cách đầy hào hứng và đôi chút ngượng ngùng, thật dễ thương! khi minhee quay sang người thanh niên nhỏ nhắn hơn kế bên thì em đã nhận được ánh mắt vui vẻ và dễ chịu của anh. wooseok chìa bàn tay của mình ra coi như một lời chào thân thiện.

- chào em, chắc hẳn đây là kang minhee mà ngày ấy jinhyuk nhà anh từng nhắc tới.

- vâng em chào anh, em là kang minhee ngày ấy ở phòng kế bên anh jinhyuk ạ.

em cũng lễ phép đón lại bằng cả hai bàn tay của mình, nhưng trong lòng chợt hơi nhói lại...

"jinhyuk nhà anh"

"người của anh"

ghen tị thật đấy!!!!

ấn tượng đầu tiên của em đối với anh wooseok thật tuyệt vời, anh có giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp, gương mặt nhỏ nhắn cùng những đường nét xinh đẹp nhưng không kém phần điển trai, dễ dàng tạo được thiện cảm trong lần đầu gặp mặt. bàn tay anh wooseok ấm lắm, giữa tiết trời lạnh heo hút của helsinki hiện tại thì kiếm tìm được một bàn tay có thể sưởi ấm được lòng người khác như thế này, thật hiếm. phải chăng đó là nhiệt ấm của tình yêu?

- thế bệnh... ngày đó của em, đã... ổn chưa?

kim wooseok vô tình khựng lại khi nhận được cú nhắc nhở cố tình từ lee jinhyuk, anh chợt cau mày nhẹ lại rồi thật nhanh, thật khẽ chạm vào lớp áo khoác dày ở khuỷu tay của cậu bạn. khẽ thôi như không có gì xảy ra, nhưng kang minhee lại nhanh mắt nhìn thấy được cử động tinh ý ấy. khóe môi em chợt cong lên nửa vầng trăng, nhưng vầng trăng ấy sao lặng yên và u buồn quá! anh jinhyuk nhận ra ngay được ngay đôi mắt đượm buồn của em đang chiếu xuống vài hạt tuyết đang tan dần trên nền bê tông cũ nơi công viên cổ này, anh wooseok thì bặm môi cắn chặt lại vì cảm thấy tội lỗi do những lời nói vô tình vừa nãy. kang minhee ngước lên nhìn các anh, nụ cười khóe môi lại càng cong hơn và càng xót xa hơn.

- em ổn chứ ạ, ngày ấy... bệnh đã hết rồi, vì thế em vẫn còn sống khỏe mạnh đến tận bây giờ...

không hiểu sao... những lời em nói nghe thật đau quá, nghẹn quá! đáng lý rằng, khi được nghe câu "em vẫn khỏe mạnh" thì ai ai cũng phải thấy mừng cho em chứ, thay vì là cảm giác như từng nhát dao đau đáu thẳng vào trái tim người nghe.

- thôi mọi chuyện đã qua rồi, không cần phải khổ sở vì một người đâu em ạ, mình còn trẻ nê--

- yunseong tỉnh lại rồi anh ạ...

lee jinhyuk chưa dứt được câu, chợt như không tin vào đôi tai của mình, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang quay sang nhìn cậu nhóc cao gần bằng anh đang đứng đối diện. quả nhiên thời gian trôi qua đã xảy ra biết bao sự kiện chỉ có thể xuất hiện trên phim ảnh.

- ba... bao giờ?? từ bao giờ???

- sau khi em xuất viện từ ca phẫu thuật...

- rồi... rồi hai đứa đã... gặp nhau???

jinhyuk vẫn chưa thể tiêu hóa nổi những thông tin vừa được nghe, anh bất ngờ đến mức phải vội lấy tay che lại khuôn miệng đang ngạc nhiên hết mức của mình.

kang minhee yêu đơn phương khi hwang yunseong không tỉnh dậy, nhưng ngay khi kang minhee vừa phẫu thuật dứt bỏ mối tình đẹp đẽ của mình thì hwang yunseong tỉnh giấc. ôi còn gì nghiệt ngã hơn!!!

kim wooseok không phải người trong cuộc hay nắm được tường tận những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng khi nghe được cuộc đối thoại vừa rồi cùng quan sát được những biểu cảm của người bên cạnh, anh cũng ngờ ngợ hiểu được phần nào những gì đã xảy ra. anh nhớ cậu bạn năm ấy đã kể cho mình nghe rằng, có một cậu bé ở phòng bên cạnh đang mắc phải hanahaki giống bản thân, đơn phương với một cậu bé khác cùng phòng. nhưng khổ đau thay, cậu bé kia lại đang trong tình trạng duy trì sống thực vật và không biết bao giờ mới tỉnh dậy, trong khi những cánh hoa ngày một ăn mòn sự sống của cậu bé còn lại.

kang minhee nhìn sâu vào đôi mắt của người anh năm xưa đã từng cứu mạng em, rồi thở dài né tránh nó, giương ánh mắt sang một hướng khác.

- vâng... chúng em đã gặp nhau và...

đôi môi chưa kịp dứt khoát bỗng nhiên lại bị chính chủ nhân của nó ngăn lại. nếu nói tiếp thì những lời tiếp theo sẽ thật sự là bi kịch...

- và rồi sao nữa?? thằng bé không nhận ra em đúng không????

em nhắm mắt lại và cúi xuống, chốt là để anh không nhận ra được những tia hằn đỏ đang dần xuất hiện trong đôi mắt của mình. những kí ức năm năm trước đang tràn về và bây giờ được gặp lại lee jinhyuk, kể cả hình ảnh của mười năm trước cũng đang hiện lên thật đậm nét trong tâm trí của em. thời gian trôi qua nhanh quá, thoắt cái đã mười năm rồi, kang minhee ngày ấy mới chỉ là một cậu nhóc tràn đầy sắc xuân xanh của tuổi đôi mươi, em tinh khiết hệt như giọt sương trong trẻo của sớm mai, không vương phải bụi bẩn của nỗi đau để lại. nhưng kang minhee của mười năm sau, tưởng rằng đã không còn để lại trong lòng một cảm giác gì về nỗi đau đã từng trải qua, nhưng kí ức ấy vẫn cứ là hộc tủ nhỏ. không muốn nhớ đến thì em sẽ cất nó vào một góc tủ, nhưng nó vẫn nằm ở đấy không biến mất dẫu thời gian có là mười năm hay một trăm năm. chỉ cần có người mở ra, kí ức ấy sẽ một lần nữa lại xuất hiện.

- anh ấy nhận ra... rồi... yêu em.

lần này thật sự là một cơn chấn động thực sự. không những jinhyuk mà cả cậu bạn wooseok kế bên cũng không giữ bình tĩnh nổi mà vô thức buột miệng một câu chửi thề, cả hai vội vàng đưa tay che miệng lại những câu "cảm thán" vừa tuôn ra. định mệnh quá sức tàn nhẫn rồi!!! lần này kim wooseok không chịu nổi được sự nghiệt ngã của câu chuyện nữa, anh rơi xuống một giọt nước mắt vì thương em, thương cho mối tình khắc khổ của cả hai.

minhee thực sự mạnh mẽ khi cố gắng nén đau nhẫn nhịn đến tận giây phút này, nhưng khi vừa chứng kiến được giọt nước mắt của anh lớn, ngay lập tức sự yếu đuối của cậu thiếu niên mười năm trước bỗng tràn về. đã bao lâu rồi em không được khóc nhỉ? nhất lại là khóc cho mối tình buồn đau đến tội nghiệp của chính bản thân. chỉ là đôi lúc em nghĩ rằng, câu chuyện tình ái bi thương này nếu có được viết ra thành tiểu thuyết, chắc cũng phải nhận được sự cảm thương cho số phận của nhân vật chính từ những người độc giả.

...

trời đột ngột đổ tuyết, jinhyuk và wooseok phải dẫn minhee đến một quán cà phê gần đó để gọi cho em một tách americano nóng. hy vọng có thể khiến em cảm thấy ổn hơn khi phải đối diện lại với những kí ức đau buồn chỉ vì sự tò mò vô ý của hai anh. đã một quãng thời gian khá lâu rồi, kang minhee mới được tiếp xúc lại với những người đồng hương hàn quốc ngoại trừ gia đình. đã lâu rồi em mới được thoải mái sử dụng lại ngôn ngữ mẹ đẻ mà không phải giấu mình bởi những ngôn ngữ ngoại quốc. cảm giác nhớ nhung quê nhà lại chợt ùa về khiến tâm tình dễ sinh xúc động, minhee quyết định kể lại hết toàn bộ cho hai anh nghe câu chuyện của mười năm trước đến tận bây giờ. từ khi em phẫu thuật cho đến khi gặp lại yunseong tại hội sinh viên, em và cậu đã nhận ra nhau như thế nào, khi em biết được sự thật rằng cậu đã nhận ra sự tồn tại của em từ trong căn phòng bệnh ấy đến khi cậu quyết định thổ lộ tình cảm của mình, rồi mối tình chóng vánh một năm trời em đã cố gắng học lại cách yêu lại một người mà bản thân đã không còn thể yêu và quyết định dứt áo ra đi đến đất nước yên bình tại bắc âu này. mẹ kang đã chọn phần lan vì đất nước này thực sự tốt cho tinh thần của một người đang bị tổn thương nghiêm trọng như minhee, phần lan cũng là một nơi khó có thể gặp được du khách hàn quốc hơn những xứ đông người như anh, mỹ hay pháp. nhưng cuối cùng minhee vẫn không thể tránh được những người chung quốc tịch tại nơi xa xôi này, đặc biệt hơn khi số phận đã sắp xếp cho em được gặp lại người đã từng rất quen như lee jinhyuk đây. ngẫm lại trái đất dù cho có tròn méo hay vuông góc gì, xác suất ta có thể gặp lại nhau vẫn tồn tại, chỉ là nhiều hay ít thôi.

...

- khoan em nói gì cơ???? muốn có thể mắc lại hanahaki thì phải nuốt cánh hoa của mình sao??????

lee jinhyuk đột nhiên đứng bật dậy khi được nghe kể chuyện đến giây phút em được ông lão tiệm sách cũ tiết lộ cách quay lại với tình cảm cũ. hành động đột ngột cùng âm vực câu nói khá lớn vừa rồi của jinhyuk khiến cả ba bỗng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn trong quán. cũng may mắn vì hiện giờ nơi đây đang không đông người nhưng điều ấy vẫn không khỏi khiến kim wooseok ngừng ngại ngùng, anh vội vàng kéo áo cậu bạn kế bên bên để nhắc nhở ngồi xuống nhưng có vẻ tâm trí của jinhyuk đã không còn bận tâm đến điều đó nữa rồi. anh nắm chặt đôi vai hao gầy của cậu em trước mặt và không ngừng lắc nó lên thật xúc động.

- có đúng là thế thật không kang minhee???????

- vâ... vâng...

em vẫn tiếp tục không ngừng cảm thấy khó hiểu vì loạt hành động cũng như biểu cảm của người anh đối diện. nhưng bản thân lại dần dần cảm nhận được, tiếp theo sẽ là cái gì đó sẽ thực sự kinh khủng cho em sao??? lồng ngực của minhee đã lâu rồi chưa được trải qua lại cảm giác hồi hộp như vậy, nó đập thật mạnh như tiếng trống dồn dập.

- ôi chúa ơi minhee à, sự thật là em vẫn còn một cánh hoa mẫn hoàng, năm ấy sau khi em đã quay trở về từ phòng phẫu thuật và hoàn toàn khỏi bệnh, anh đã giữ lại một cánh hoa của em và để lại nó vào trong tay của yunseong. vì anh biết rằng từ ngày ấy yunseong đã cảm nhận ra sự hiện diện của em rồi, vì vậy anh đã để lại cho cậu nhóc ấy một thứ để nhớ về em. sự thật là trên đời này vẫn còn một cánh hoa minhee à, và hwang yunseong đang giữ nó.

kenggggggggggggggg

tiếng kim loại chát chúa vang lên khi chiếc thìa trong tay của em rơi xuống nền nhà, đến cả kim wooseok kế bên cũng không khỏi bàng hoàng trước sự thật vừa được thốt ra. riêng kang minhee đã thực sự bất động thật rồi, đôi tai của em bỗng chốc như ù đi, cả người như mềm oặt trong vòng tay của anh jinhyuk, mặc cho anh thỏa sức lay bản thân tỉnh lại. có lẽ sống trên đời từng ấy năm, chưa bao giờ cuộc đời lại giấu minhee em một sự thật gây chấn động đến thế. khẩu hình em chỉ biết lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một câu rất nhỏ.

- hwang... hwang yunseong... hwang yunseong...

...

sự thật là tớ định trước cái kết của hanahaki sẽ là một cái kết buồn từ trước khi viết rồi, nhưng ý chí của tớ lại bị lay động bởi 1 cmt của 1 bạn trong chap "13 but not 13". sau đó tớ đấu tranh tư tưởng khá dữ dội, vì vậy vào khoảng tháng 11 năm ngoái sau khi viết đến chap gần nhất thì tớ đã lên sườn trước tiếp theo là viết những chap bốn mùa 春夏秋冬, 30, 31-end và ngoại truyện như trên rồi. hanahaki có lẽ sẽ hơi đặc biệt vì nó sở hữu 2 cái kết. thực sự chap 31 đúng là chap kết thúc theo ý định ban đầu của tớ rồi, ngoại truyện sau này là một cái kết thay đổi khác theo ý chí bị lung lay của tớ, vì vậy cậu sẽ không thấy tớ để một bài hát nào ở trên cover như các chap trước.

dẫu vậy ngoại truyện này là 1 sự đấu tranh tư tưởng lớn của tớ và đã được lên sườn từ năm ngoái, hy vọng cậu cũng sẽ ủng hộ nó. cám ơn cậu 💜

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip