12


không khí xung quanh như đông cứng lại, mọi tiếng động đều trở nên im bặt, đến nỗi người ta còn nghe thấy rõ tiếng gió nhẹ thổi đưa ngang qua những kẽ hở của tòa chung cư bỏ hoang. ngay cả khi ánh sáng từ cây đèn pin ấy thấp thoáng cho ra hình ảnh người đang uy hiếp mạng sống của lee hangyul dần dần lộ ra, gu jeongmo lẫn kim yohan cũng chưa từng bắt gặp hắn ta vào diện tình nghi nào cả. hwang yunseong thì lại cảm thấy ở tên này có một chút gì đó rất quen, nhưng có lẽ kang minhee là người rõ hơn ai hết về tên bí ẩn này.

- thầy... thầy seungyoun... làm gì ở... đây thế ạ????

- mini đáng yêu của thầy vẫn chưa rõ lý do tại sao thầy lại xuất hiện ở đây sao?? thầy đến là để lấy cái đĩa này đấy.

ánh mắt của vị khách không mời mà đến hất thẳng vào thứ bé nhỏ đang nằm trên tay của anh chàng cảnh sát họ kim, nụ cười của thầy vẫn tươi rói trên môi như mọi lần. nhưng trong tình trạng hiện tại thì nó đã không còn nụ cười trong ấn tượng đã từng của cậu nữa rồi. nụ cười ấy vô cùng đáng sợ, như đang hăm dọa bất cứ ai ngáng đường của chủ nhân nó.

- để... làm gì ạ?

- xem ra đã tới tiết mục kể chuyện cho em nghe rồi nhỉ? nào, ngồi xuống đi, ngồi hẳn xuống đất mà nghe đi nào!!!!

- ...

- TAO BẢO CHÚNG MÀY NGỒI XUỐNG MAU!!!!!!!!

hắn vừa hét lên như một con dã thú, vừa chúi mũi súng dí vào đầu hangyul xuống khiến cả bọn mau chóng làm theo. được một lúc, nụ cười cộp mác cho seungyoun lại tiếp tục xuất hiện, hắn cứ dùng bộ mặt thiên thần ấy và say sưa kể chuyện.

- minhee biết không? thật ra giáo viên chỉ là nghề tay trái của thầy thôi, chứ nhiệm vụ chính của thầy là phải tìm và huỷ chiếc đĩa này. hoặc những ai biết nội dung bên trong chiếc đĩa này là thầy dẹp sạch hết. cách đây vài tháng trước, một nguồn tin đã cho hay rằng cái đĩa đang lưu lạc bởi một tên nào đó... ừm, lúc đó rất khó để tìm ra tung tích nó thật đấy...

nói đặng, hắn ta dừng lại ra ngắm nghía khuôn mặt của nhân vật chính trong lời kể của mình. hwang yunseong không cảm thấy sợ hãi, trái lại anh còn đáp lại hắn bằng ánh mắt phẫn nộ của minh.

- nhưng rồi, thầy lại phát hiện ra lão già ahn junyoung lại có được nó. well well well... trong giới giang hồ này có thằng nào lại đút đầu gây chiến với anh đại đâu chứ?? lão ấy bảo dạo này cảm thấy một chút phiền muộn khi cánh tay phải đắc lực của lão muốn có một cuộc sống riêng tư. và tất nhiên, lão ta không muốn mất đi người đó.

seungyoun nghỉ một đoạn rồi lại nhìn tiếp chằm chằm vào yunseong.

- là mày đúng không???

- ...

- không trả lời cũng được, cứ cho là thế đi nhé! rồi thì, lão ấy bảo tao là nếu muốn có cái đĩa mềm ấy thì hãy kiếm mày mà đòi lại, lão muốn xem vở kịch này ai sẽ thắng, là tao hay thằng sát thủ nghiệp dư này haha...

nụ cười ranh mãnh vang lên chát chúa giữa bầu không khí im ắng nhưng tràn ngập tức giận, hwang yunseong trong vô thức nắm chặt hai bàn tay đang nổi lên gân xanh của mình, hàm răng đưa qua lại nghiến ken két.

- nhưng ngày hôm đó, tao đã giao nhiệm vụ cho bọn đàn em đến để thanh toán mày thì chúng lại vô tình vào nhầm nhà của đôi vợ chồng xấu số kia. ặc tiếc thật đấy!!

nói đến đây, hắn ta ngừng lại vài giây tiếc rẻ và thành công trong việc thổi bùng ngọn lửa căm thù trong lòng kang minhee.

- những người nghiệp dư thì sẽ tự động lòi ra ngay tung tích chiếc đĩa, chúng nó chỉ dọa giết thôi chứ nào dám động đậy tay chân? chủ yếu là đem chiếc đĩa kia về thôi, ấy mà hai ông bà chống đối quyết liệt qua. bọn đàn em của tao không còn cách nào khác. chậc chậc, sorry mini của thầy nhé.

- đồ khốn nạn!!!!

một câu cảm thán dữ dội vang lên bất ngờ khiến tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên minhee họ kang. người ngạc nhiên nhất có lẽ là hwang yunseong và cho seungyoun.

- minhee à, đừng kích động thế chứ em! suỵt, nghe thầy kể tiếp nè. chúng nó thấy cuốn sổ của ông già đó, và dĩ nhiên, điều gì có thể là manh mối đều được tịch thu đem về bên thầy, nhưng rất tiếc là thời gian không đủ để chúng nó xới tung thi thể của cha mẹ em lên. chúng nó ra về với vỏn vẹn một mật mã ngu ngốc và không hề có bất cứ một lời giải thích nào hơn nữa.

- tại sao cha junho lại có tờ giấy đó?

- a haaa, junho, còn junho nữa nhỉ?? nhắc mới nhớ, thầy cũng trân trọng junho lắm đấy. thằng nhỏ được việc quá mà!! tất cả những gì nó muốn là điểm số, điểm và điểm mà thôi. trong một lần vô tình phát hiện ra thằng bé ăn cắp đề thi trong hộc tủ, khi đã nắm thóp được junho, nó sẽ làm bất cứ điều gì thầy sai bảo thôi. hôm nọ làm rơi mảnh giấy, tức mình bảo thằng nhóc quay lại tìm mà không thấy đâu...

đột nhiên tông giọng của hắn ta chuyển đổi, không còn giễu cợt như trước nữa mà từ từ hóa sói.

- aishhh thằng chết dẫm đó!!! manh mối duy nhất mà cũng bị mất, thế nên không còn cách nào khác ngoài việc rình ở đây nãy giờ. haizzz poor me!!!

- vậy là từ việc chơi khăm tôi cho đến cuộc thi bắn cung cũng là thầy bắt bạn ấy làm sao?

- à há, ra là em cũng biết rồi à???

- vậy không ai khác, cái người ở tầng thượng hôm cuộc thi đó, chĩa súng vào tôi là...

- là thầy đây.

nụ cười ghê rợn vang lên sau câu đính chính không chút liêm sỉ hay ngại ngùng gì, không những minhee và yunseong, ba người còn lại cũng đang như nổi bão tố trong lòng.

- cơ mà thầy nghĩ bây giờ mọi chuyện sắp xong rồi, cái đĩa bây giờ đã là của thầy, vì mọi người ở đây vẫn chưa biết bên trong đó có gì. trước mắt cứ giam lỏng đã nhỉ???

dứt lời, từ đâu ra có bốn tên tướng tá vạm vỡ tiến vào trói tất cả lại với bàn tay xăm trổ kín mít. minhee ngờ ngợ ra điều gì đó, cậu gần như muốn thốt lên.

- suỵt minhee, đừng tỏ ra biết chúng!!!

một cú huých tay nhẹ của yunseong kịp thời trấn an cậu nhóc.

- bốn tên đó, là cơ-rô-chuồng-bích, là bốn tên mà em và anh đã bắt gặp tại trại mồ côi tuổi hồng nơi có thằng nhỏ harry potter phải chứ? nhưng sao, chúng lại ở đây?

lời thì thào chỉ đủ cho hai người nghe.

- anh cũng không biết bằng cách nào chúng lại thoát ra được, nhưng chúng ta cứ vờ như không quen bọn nó đi.

- chúng mày làm gì mà bây giờ mới tới?

cho seungyoun quay ra quát nạt thằng đầu to nhất đám.

- con mẹ nó, ngồi mòn đít tàu hoả hai tiếng rưỡi mới tới đó đại ca.

- sắp xếp thế nào rồi?

- hàng họ đang trong quá trình đóng gói ạ.

- canh chừng cái lũ này cẩn thận nghe chưa? tao có việc cần đi một lát.

- vâng tuân lệnh, cho đại ca đi thong thả ạ.

cánh cửa đóng sầm lại, bốn thằng đầu to đó hí hửng lôi bộ bài tây ra chơi đủ kiểu. chúng nó uống rượu, thuốc lá, cả ma tuý nữa. đến khi cả bốn thiếp đi vì phê thuốc, lee hangyul quay sang nói mọi người.

- chiếc đĩa đã bị huỷ, nhưng không vì thế mà chúng ta mất hết hoàn toàn, anh có nghĩ như tôi không yunseong?

- tìm cách thoát khỏi đây và tới cảng busan ngay lập tức!!

- nhưng tại sao lại phải tới đó?

cậu nhóc út ít trong bọn thắc mắc. đột nhiên không có chuyện gì xảy ra mà phải đến busan cả...

- em không nghe ban nãy bốn thằng ngu kia nói gì với thầy giáo của em à?

kim yohan hỏi vặn lại.

- em... em chưa rõ lắm.

- ngồi xe lửa hai tiếng rưỡi đồng hồ, nếu tính từ trung tâm thành phố thì có lẽ busan là nơi thích hợp nhất, vả lại...

ông anh thần bài đang nói lững câu rồi hất đầu sang hangyul, ý là yêu cầu giải thích nốt phần còn lại.

- nhưng mà!..

cả họ lee và họ hwang đều đồng thanh lên tiếng.

- còn chuyện gì nữa sao ạ?

yunseong và hangyul mỉm cười nhìn nhau, cả hai cùng nói điều mình nghĩ ra cùng một lúc.

- lee eunsang đó, thật ra là gì của cho seungyoun?

- là một học trò... ơ, nhưng mà...

kang minhee trả lời ngắt quãng, chợt cậu nhận ra một điểm bất thường nằm ở chuỗi sự việc này. eunsang luôn luôn nhúng tay vào mọi kế hoạch của seungyoun, thế thì tại sao bạn lại không bị seungyoun làm gì cả? ngay khi biết được mũi súng đó chĩa vào người minhee là từ họ cho, eungsang vẫn giương mắt ra nhìn hắn ta một cách đầy khiêu khích và thách thức. lee eunsang biết rõ con người của hắn ta đến vậy, nhưng seungyoun thì luôn phải nhượng bộ. phân tích đến đây, minhee họ kang buông ra một câu nghi vấn.

- lẽ nào... eunsang có thể khống chế được thầy cho?

- chính xác hơn là lee eunsang có tầm ảnh hưởng với tên cáo già họ cho kia.

kim yohan chốt lại lời phân tích của cậu.

tiếng cửa một lần nữa kẽo kẹt mở ra, trời cũng tờ mờ sáng rồi, cậu thấy bóng dáng ai đó gầy guộc đứng trước lối ra vào. mấy thằng nghiện bài kia cầm đèn pin chiếu vào thằng nhỏ đang đội chiếc mũ trắng quay chiếc lưỡi nón ra đằng sau, chúng nó phát hiện ra người quen rồi lại bình thản tiếp tục với thú vui riêng của mình. thằng nhỏ bước vào, đứng trước mặt cả bọn với đôi mắt láu lỉnh, ánh mắt nó dừng lại khi nhìn hwang yunseong.

- harry... harry potter?

minhee ngạc nhiên, thốt lên lí nhí trong cổ họng.

thằng bé nhếch mép tạo ra nụ cười đa chiều rồi đưa ngón tay trỏ ra hiệu im lặng, khẽ hé miệng chào hỏi.

- lâu rồi không gặp dumbledore, anh khỏe chứ???

...

em yêu anh, chô đại gia <3 nhưng nếu anh có nhận slot 1 vai phản diện trong bộ phim trinh thám nào đó thì em vẫn yêu anh ;v;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip