Chap 103: Đối đầu (Minhee và Cho Seongyoun)

Lời nói của Cho Seongyoun khiến Minhee chấn động, cơ thể khựng lại, nhưng rồi sau đó nét mặt của cậu lại trở nên điềm tĩnh lạ kỳ.

"Vậy sao? Nhưng có biết một điều rằng. Khi tôi quyết định bước chân vào biệt thự này tôi sẽ không để anh bắt được tôi."

"Ồ!"

Minhee cười nhạt, xoay người lại đối diện mặt với Cho Seongyoun, vẫn bị anh ta ép sát vào người. Nhưng dù vậy trên mặt Minhee vẫn nở nụ cười khiêu khích.

"Anh có đánh cược?"

"Haha... Hoàng tử! Không nên khiêu khích tôi. Cậu gánh không nổi câu nói này đâu." Cho Seong Youn cười thành tiếng, đôi mắt nhìn Minhee lộ rõ vẻ hứng thú. Bàn tay vân vê chiếc cằm nhẵn bóng của Minhee khẽ nâng lên. Cho dù bây giờ anh ta thả cậu ra, nhưng đảm bảo cậu sẽ không chạy thoát khỏi biệt thự này.

"Anh không dám?"

Khẽ dùng lực bóp cằm Minhee, ánh mắt Cho Seongyoun có phần đen đi. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy khiêu khích của Minhee, cười nhẹ.

"Vậy thì trước hết phải xem cậu rời khỏi căn phòng này được không đã.

...

Hwang Yunseong ngồi tĩnh lặng, dựa vào thành giường. Hai tên cảnh vệ đứng gật gà, gật gù buồn ngủ. Phía ngoài cửa sổ, qua tấm kính mờ ảo thấy đèn trong khu vườn chớp tắt, chớp mở.

Mắt hổ phách khẽ mở ra, hắn cảm giác được phía bên ngoài cửa có ai đó. Không phải là đám cảnh vệ của Cho Seongyoun.

"Két..." tiếng cửa sổ bởi gió hơi đẩy ra kêu lên tiếng "két két" thật nhỏ. Ánh mắt Hwang Yunseong lia qua.

Chỉ thấy ở giữa khe cửa bất chợt có một ống gỗ xuất hiện, kế đó là một làn khói trắng từ trong ống gỗ bay ra. Làn khói ngày càng dày, đến khi hai tên cảnh vệ phát hiện ra đã kịp ngửi vài ngụm khói... ngay lập tức ngã lăn ra sàn tiến vào mộng đẹp.

Hwang Yunseong đã nhanh trí nín thở, xé một mảnh chăn đưa lên bịp mũi. Nhưng dù vậy hắn vẫn hít phải một chút khói mê đó, khiến cho đầu óc bất đầu choáng váng.

"Vù..vù" cửa sổ bật tung ra, làn gió từ ngoài thổi vào xua tan đi lớp khói mê đó. Một cái đầu có mái tóc đỏ rực thò vào, miệng gấp gáp.

"Yunseong... Nhanh lên!"

...

Qua màn hình máy tính, Minhee suýt nữa mất bình tĩnh khi thấy Wooseok đang ở trong phòng mà Hwang Yunseong bị nhốt. Nhưng may là cậu giữ bình tĩnh tốt, Cho Seongyoun vẫn chú mục vào cậu cho nên anh ta không phát hiện. Cậu cần dụ anh ta tránh xa cái máy tính này ra, trước khi Wooseok thành công giải thoát cho hắn.

Đám lính canh ngoài biệt thự chắc Im Seo Bin cùng với Byungchan đã giải quyết ổn thoả, tuy nhiên sẽ rất nhanh đám người Cho Seong Youn sẽ phát hiện. Vì vậy cần phải hành động nhanh chóng.

"Vậy... Tôi không khách khí nữa." Dứt lời, trên tay Minhee xuất hiện một con dao bằng băng, không nói không rằng vung tay lên chém dọc xuống.

Cho Seongyoun nghiêng người né tránh điệu nghệ, con dao xoẹt qua chém một đường vào chiếc máy tính phía sau Cho Seongyoun. Chiếc máy tính bị cháy kêu "rẹt...rẹt", màn hình vỡ tan tành và thành một đống phế liệu.

"Khá đấy! Nhưng thế là không đủ người đẹp ạ." Cho Seongyoun khen ngợi, cánh tay nhanh như tia chớp vươn ra tóm lấy tay Minhee thô lỗ kéo lại, bằng một động tác dứt khoát đã bẻ ngoặt tay Minhee ra phía sau nhưng vẫn không làm cậu đau. Cho Seongyoun chỉ coi như chuyện này giải trí, mà Min Hee là diễn viên xiếc.

"KÌM BĂNG"

Minhee hét lên, phía dưới sàn, hai bàn chân của Cho Seongyoun bị băng đóng đá kìm chặt dưới sàn không thể nhúc nhích. Mà hai bàn tay của anh ta cũng bị một chiếc còng số 8 bằng băng bao lại.

"Thế chiêu này thì sao?" Nói rồi dùng sức xoay người 180° đá vào đùi Cho Seongyoun một cái.

Cho Seongyoun ngã khuỵu xuống sàn, cơ thể run lên đầy tức giận. Ánh mắt dõi theo bóng hình Minhee chạy ra khỏi phòng ngày càng âm u. Khá lắm! Anh ta quyết không bỏ qua cho vị hoàng tử này...

"Crắc..." kìm băng bị Cho Seong Youn đẩy bung ra, cởi áo khoác ngoài vất xuống sàn, Cho Seong Youn như một dã thú bước ra khỏi phòng truy tìm bóng dáng con mồi xinh đẹp kia.

Cùng lúc đó, biệt thự của Cho Seongyoun trở nên náo loạn hơn hết. Phát hiện ra có kẻ đột nhập cho nên từng tốp cảnh vệ ào ào ra như ong vỡ tổ truy kích những kẻ xâm nhập.

Phía bên ngoài biệt thự, tiếng súng bắn nhau xối xả, mà bên trong cũng không khá hơn là bao.

"Pằng... Pằng"

"Hwang Yunseong... Nhanh lên! Chúng ta không có nhiều thời gian, đám người Han Seongwoo sắp kéo đến rồi." Wooseok sốt ruột nhìn Hwang Yunseong hét lên sau khi cho hai tên cảnh vệ ăn đạn vào đầu.

"Xậ..pp" cửa cảm ứng được Wooseok đóng lại. Dù sao cũng cần phải kiềm chân đám cảnh vệ phía bên ngoài cửa.

Nhưng mà Hwang Yunseong ngoài một chút ngạc nhiên ra thì hoàn toàn không có động tĩnh gì. Hắn chỉ nhìn Wooseok như muốn hỏi lý do. Hơn nữa hắn không có ý định rời khỏi đây.

"Đừng nhìn tôi như vậy! Phải nhanh lên, Minhee sẽ không kìm chân Cho Seongyoun nổi mất." Bực mình vì thái độ của hắn, Wooseok tức quá gào lên.

Quả nhiên cái tên "Minhee" là một từ nhạy... Hwang Yunseong từ trên giường đứng phắt dậy, chỉ dùng một tí lực, vung tay làm đứt chiếc còng số 8 cùng đám dây xích dưới chân.

"Cậu nói cái gì?" Hắn gằn lên.

"Tôi... Minhee hiện giờ đang kìm chân Cho Seongyoun... A này..."

Wooseok chưa kịp nói xong, chỉ thấy Hwang Yunseong như một cơn gió, đạp tung cửa đi ra bên ngoài, cơ hồ Wooseok có thể nghe thấy tiếng súng nổ và tiếng xương kêu răng rắc, kết hợp với tiếng hét chói tai đau đớn của đám cảnh vệ.

Sững sờ trong vài giây. Wooseok đứng im không nhúc nhích. Cậu chàng thật không ngờ cặp đôi này lại trở nên kích động khi nghe đến tên của đối phương.

Wooseok vẫn còn nhớ vẻ mặt của Minhee khi đang định liều mình vào biệt thự của Cho Seongyoun một mình. Vẻ mặt đó sợ hãi, lo lắng cùng cực mà chỉ có thể đối với người mà mình thật sự quan tâm.

"Wooseok, không ổn rồi! Han Seongwoo mang quân đến. PHẢI RÚT NGAY..... rẹt.... rè..eee.. ee" chiếc tai nghe vang lên giọng của Im Seo Bin inh tai.

"Phải kiềm chân anh ta hết sức có thể. Tôi sẽ dẫn người ra đó yểm trợ." Nói xong cùng với đám người trong phòng nhảy ra ngoài cửa sổ biến mất trong màn đêm.

Hwang Yunseong chắc chắn sẽ mang Minhee thoát ra khỏi đây an toàn thôi!

Trong lúc trong ngoài cực kỳ hỗn loạn. Cho dù biết Hwang Yun Seong sẽ thoát ra ngoài nhưng Cho Seongyoun không để tâm. Hiện tại anh ta đang có hứng thú săn tìm vị hoàng tử xinh đẹp kia. Han Seongwoo cũng không phải dễ đối phó, mọi chuyện biệt thự giao lại cho anh ta xử lý đi.

"Người đẹp! Cậu không thoát được đâu... Ra đây đi." Tiếng của Cho Seongyoun cợt nhả vang lên trên tầng ba không một bóng người. Minhee gần như nín thở dựa vào trong góc khuất của một khúc cua hành lang. Cậu không dám thở mạnh, bởi chỉ cần một tiếng động nhỏ thì Cho Seong Youn sẽ biết được ngay tức khắc.

Hwang Yunseong bị nhốt tầng 1, cho nên cậu đã dụ Cho Seongyoun lên tầng ba để kiềm chân anh ta lâu hơn một chút. Nhưng mà chơi trò trốn tìm này thật sự không thích một chút nào. Huống chi giờ phút này... Cậu lại là kẻ bị truy đuổi.

Cho Seongyoun đứng giữa ngã ba hành lang, miệng huýt sáo nhởn nhơ bình thản như một con mèo đang vờn chuột.

"Đầu hàng sớm thì tôi sẽ nhẹ nhàng. Người đẹp... Tôi sắp bắt được cậu rồi... Lee Kang Minhee, tôi sẽ bắt được cậu thôi."

Minhee nép mình vào góc tường, trong đầu đang suy nghĩ nên làm thế nào kế tiếp. Bỗng tầm mắt lia tới công tắc điện ở phía tường đối diện. Nở một nụ cười đắc ý, cậu chậm rãi bước ra khỏi góc tường.

Đôi tay Cho Seongyoun như rada, anh ta quay lại nhìn Minhee đầy phấn khích.

"Ồ! Con mồi đã xuất hiện." Nói rồi lao vụt về phía Minhee.

Minhee cũng nhanh tay gạt mạnh công tắc điện, ngay lập tức đèn trong khu biệt thự vụt tắt. Mọi thứ chìm vào trong bóng tối. Nhưng đây là điều Minhee muốn. Trong bóng đêm, không một loài sinh vật nào nhìn rõ mọi thứ như loài Ma cà rồng.

"Chạy không thoát đâu, hoàng tử."

Cho Seongyoun cười qủy dị, anh ta biết rõ phương hướng tấn công của Minhee. Tránh, né, phản đòn cực kỳ lợi hại. Đã có mấy lần chụp được Minhee nhưng cậu như một con cá trạch khó có thể bắt gọn.

"KÌM BĂNG!"

"Lại chiêu này sao? Nhưng rất tiếc... Không thể làm gì tôi đâu."

Bàn tay Cho Seongyoun nắm lấy một lọn tóc bạch kim của Minhee, nhưng cậu thế mà dùng dao chém đứt lọn tóc đó. Từng sợi tóc rơi lả tả trong không khí sáng lấp lánh.

"Vậy.... Thử xem chiêu này thì sao?"

Cho Seongyoun thú vị nhìn thân thể của Minhee thắt ẩn, thoắt hiện trong bóng tối. Cậu di chuyển như điện xẹt, chớp mắt Cho Seong Youn đã bắt đầu cảm thấy khó khăn khi nhìn thấy bóng dáng của cậu. Chỉ nghe thấy tiếng "xoẹt.. xoẹt" do Minhee di chuyển như một dòng điện. Chớp mắt, Cho Seongyoun nhìn thấy... nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của Minhee chạy loạn xung quanh mình. Con ngươi đảo qua, đảo lại nhưng không thể bắt kịp bóng dáng của Minhee. Chỉ mơ hồ thấy những vệt sáng do mái tóc của Minhee phản chiếu.

Đang đề cao cảnh giác, bất chợt phía sau có một luồng khí lạnh tập kích. Cho Seongyoun ngửa người ra phía sau. Một lưỡi kiếm lia sát qua mặt, cắt đứt một phần tóc mái của anh ta. Chưa kịp ra tay phản công, Cho Seongyoun đã trợn mắt ngã khuỵu xuống sàn, bàn tay ôm bụm vào bên hông.

"Thế nào... Hộc... Hộc... Chiêu này của tôi không tồi chứ?"

Minhee đứng phía cửa thở dốc, bàn tay cầm thanh kiếm lạnh băng bị máu của Cho Seongyoun nhuộm đỏ phía đầu kiếm. Khuôn mặt hơi nghiêng về phía sau hướng Cho Seongyoun cười khẩy.

"Tạm biệt."

Dứt lời như một cơn gió biến mất khỏi tầng ba.

Nhưng chỉ tầm 10s sau, Cho Seongyoun cũng như một tia chớp vụt ra khỏi căn phòng.... truy sát Minhee.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip