Chap 80: Chuyện xưa (5)

Seongyoun vụt chạy đi trong đêm đen. Khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ. Anh ta cũng không ngờ khi lén đi theo Jame Carney, để rồi nghe phải chuyện hay ho như thế này.

Muốn giao chức vị cho Hwang Yunseong sao?

Như vậy cha anh ta phải làm sao bây giờ?

Cái lão già chết tiệt đó lại ngang nhiên có ý đồ như vậy?

Tuy nhiên... Về việc lão ta không chọn cha hoặc Jame Carney, cha anh ta cũng đã biết!

Chả trách cả ngày nay cha anh ta luôn mang theo khuôn mặt cau có, bực dọc.

"Rầm" Seongyoun không chần trừ đá văng cửa phòng của Cho Seong Nam.

"Cha, cha mau ra nói rõ cho con" Seongyoun rống lên.

Đang nằm ngủ, Cho Seong Nam bị tiếng đá cửa của Seongyoun làm cho choàng tỉnh. Đôi mắt mơ màng, nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Seongyoun như âm hồn khiến ông ta giật mình.

"Seongyoun?"

"Có phải cha biết mọi chuyện?" Seongyoun âm lạnh nói.

Với tay bật công tắc đèn ngủ, Cho Seong Nam mắt long sòng sọc tức giận quát lên.

"Con muốn hù chết ta phải không? Đêm khuya không ngủ chạy đến đây giả ma, giả qủy!"

Vất vả lắm mới đem chuyện khó chịu áp chế trong lòng, miễn cưỡng ép bản thân ngủ một chút. Ấy mà vừa chợp mắt được 15 phút, lại bị đứa con trai làm cho thức. Đúng là muốn bốc hoả.

Seongyoun không để tâm cha anh ta đang quát tháo, lông mày nhướn lên.

"Cha, có phải lão già Sirius có ý định giao chức vị cho con hoặc Yunseong?"

Cho Seong Nam bàng hoàng. Làm sao Seongyoun biết được? Chuyện này chưa được thông báo ra. Vì việc này mà ông ta đau đầu.

"Làm...làm sao con biết?"

Đúng như Seongyoun dự liệu, cha anh ta đã biết. Nhưng mà... Sao lại không nói một lời nào cho anh ta biết? Bọn họ là cha con cơ mà!
Không lẽ...cha anh ta cũng không muốn anh ta có chức vị này?

"Tại sao cha không nói với con?" Seongyoun chất vấn.

"Seongyoun...ta...chỉ là...ta cũng mới biết." Cho Seong Nam liếc mắt ra chỗ khác, trong lòng có chút chột dạ. Sự thật là...trong lòng ông ta có chút ích kỷ với chính con trai mình. Trong thâm tâm ông ta cũng có phần nào đó không muốn con trai mình nắm quyền. Bởi vì, ông ta phải là người đó mới đúng.

Trông thấy điệu bộ này của cha mình, Seongyoun thất vọng trong lòng. Khuôn mặt lạnh đi vài phần.

"Đừng nghĩ là con không biết cha đang nghĩ gì! Trước giờ con có ý định giành chức vị với cha sao? Trong khi cha ích kỷ dấu giếm mọi chuyện thì cái chức vị đang dần rơi vào tay Hwang Yunseong rồi."

"Con nói cái gì?" Cho Seong Nam khẩn trương đứng bật dậy hỏi.
Seongyoun chậm rãi kể lại đoạn đối thoại của Jame Carney và Sirius Black cho cha mình nghe. Tuy trong lòng có chút bực bội nhưng anh ta không có giận cha mình nhiều. Chỉ là cảm thấy hụt hẫng.

"Mẹ kiếp! Sirius đúng là một con Sói già xảo quyệt." Cho Seong Nam chửi thề một tiếng! Bàn tay nắm lại thật chặt, hàm răng nghiến lại với nhau kêu ken két.

Ông ta thật không ngờ Sirius Black lại có suy nghĩ như vậy. Lại có thể cho Hwang Yunseong lên nắm quyền? Không được! Tuyệt đối không được!
"Ta sẽ không để điều này xảy ra."

...

Chỉ vài ngày sau, Sirius Black đã đưa ra thông báo về việc tìm người kế vị. Ban đầu họ đều ngỡ ngàng bởi quyết định của lão. Tuy nhiên, sau khi xem xét lại thì việc chọn Seongyoun hoặc Hwang Yunseong cũng là điều có thể chấp nhận. Bởi Cho Seong Nam và Jame Carney cũng đã luống tuổi

"Cậu nói xem, ai sẽ được chọn?"

"Còn phải hỏi. Tất nhiên là Yun Seong rồi. Nhưng mà Seongyoun cũng không tệ."

Lời bàn tán của hai thanh niên vô tình lọt vào tai Hwang Yunseong, khi hắn đang đi ngang qua. Khuôn mặt hắn không có cảm xúc gì nhiều, nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương khi nghĩ đến Jame Carney.

Nhưng mà biểu hiện của Jame Carney vẫn vô cùng bình thường, ông vẫn luôn tươi cười, niềm nở với mọi người. Đối với Hwang Yunseong, hàng đêm vẫn tân tâm dạy kỹ năng phòng vệ, chiến đấu cho hắn. Dường như ông đang dần hướng dẫn cho hắn trở thành một vị thủ lĩnh.

"Đừng lo lắng, Yunseong. Ta không có chút hứng thú nào với chức vị đó." Jame Carney mỉm cười nhìn Hwang Yunseong hiền lành.

Cầm lấy khăn lau qua loa vùng cổ đầm đìa mồ hôi, ông tiến lại gần cái xập gỗ ngồi xuống. Đôi mắt xanh nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Hwang Yunseong thản nhiên nói.

"Khi ta đem cậu về, ta đã thấy sau này cậu sẽ trở thành một người có ảnh hưởng to lớn, đối với vận mệnh người Sói. Yunseong, dù có trốn tránh như thế nào...cuối cùng cũng phải đối mặt. Việc lần này chỉ là bước khởi đầu mà thôi."

Nhưng mà lời nói xong, từ phía sau Jame Carney, Cho Seong Nam và Seongyoun đang tiến lại. Khuôn mặt của Cho Seong Nam tràn đầy tức giận.

"Jame, anh đang khoe khoang sao? Rằng anh có thể nhìn thấy tương lai? Rằng cậu ta có thể trở thành thủ lĩnh sao?"

"Seong Nam?"

Jame Carney hơi giật mình vì sự xuất hiện đường đột của ông ta. Dù cho những lời ông vừa nói với Hwang Yunseong, có bị ông ta nghe thấy hết thì ông cũng không cảm thấy gì là chột dạ.

Cho Seong Nam hừ lạnh, tiến đến lại gần khinh thường nhìn Hwang Yunseong một cái. Chỉ bằng cậu ta, đứa con hoang đó mà cũng đòi tranh giành quyền lực với con trai ông ta?

Mấy ngày này ông ta đã suy nghĩ, nếu như ông ta không có cơ hội ngồi lên cái ghế vị thủ lĩnh thì con trai Seongyoun của ông ta phải là người đó. Dù sao không thể để vào tay Hwang Yunseong được. Hơn nữa Seongyoun là con trai ông ta, nó cũng nghe lời ông ta nữa. Như vậy để Seongyoun lên nắm quyền, còn ông ta phía sau chỉ đạo...như vậy cũng không tệ.

Vì vậy khi nghe những lời Jame Carney nói với Hwang Yunseong không thể khiến ông ta bình tĩnh.

"Jame, cho dù anh có là nhà tiên tri nhưng cũng không thể phán bừa như thế được."

"Bình tĩnh đi Seong Nam, tôi có nói Yunseong sẽ lên nắm quyền sao?" Jame Carney bình tĩnh trả lời

"Anh..."

Cho Seong Nam cứng lưỡi. Quả thực ông ta không nghe thấy Jame Carney nói như vậy. Nhưng mà rõ ràng là có ý đó.

Seongyoun ở phía sau thấy cha mình bế tắc, nhếch một nụ cười cao ngạo nhìn thẳng vào Jame Carney.

"Không nói ra nhưng là có ý đó"

Hwang Yunseong cảm thấy hai cha con Seongyoun thật sự phiền phức. Vốn chỉ muốn yên tĩnh với Jame Carney, nhưng lại bị họ chen ngang. Mỗi câu, mỗi từ đều nhằm vào Jame Carney và hắn.

Lúc này Jame Carney đứng dậy, vẫn nở một nụ cười với Cho Seong Nam. Ông không trả lời câu nói của Seongyoun, ông cũng chỉ coi Seongyoun như một đứa trẻ. Mà lời nói của một đứa trẻ ông không cần để tâm.

"Dù sao thì Seong Nam, mọi chuyện sẽ do thủ lĩnh quyết định. Mà chúng ta không thể can thiệp, chỉ có thể đồng lòng tôn trọng quyết định đó."

"Trông anh có vẻ rất tự tin?" Seong Nam nhướn mày, bàn tay nắm chặt lại với nhau

"Cậu quá đa nghi rồi." Jame Carney cười hì hì vỗ vỗ bả vai ông ta, sau đó đi về phía bếp - nơi bà Amanda đang tất bật nấu nướng.

Cho Seong Nam không thể làm gì ngoài ném cho Hwang Yunseong một cái nhìn sắc lẻm. Lại nhìn qua Seongyoun, để lại cho anh ta một cái nháy mắt đầy ẩn ý, sau đó xoay người bước đi.

Nhất thời chỉ còn lại Hwang Yun Seong và Seongyoun.

Hwang Yunseong từ nãy đến giờ không mở miệng nói một câu, hắn cũng không có ý định mở lời nói chuyện với Seongyoun. Thành ra bầu không khí có chút gượng gạo, pha chút mùi thuốc súng

"Cậu đang rất hả hê, Yunseong?" Seongyoun lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

"Cậu thấy vậy?"

"Dù sao thì tôi cũng muốn là người đứng đầu." Seongyoun cao ngạo

"Có liên quan gì đến tôi sao? Câu nói này nên đứng trước mặt Sirius Black nói mới phải."

Hwang Yunseong nhàn nhạt nói ra, cũng không thèm liếc nhìn Seongyoun một lần. Hắn chỉ lẳng lặng cầm mảnh vải lau chùi con dao của Jame Carney một cách tỉ mỉ.

Seongyoun muốn bốc hoả, nhưng tầm mắt thấy nhiều người phía xa đang nhìn anh ta và hắn thì nhất thời nhịn xuống.

"Haha, tôi đùa thôi! Cậu không để bụng chứ?" Seongyoun cười giả tạo, tiến lại gần quàng tay qua cổ hắn thân thiết.

Nở một nụ cười nhạt, Hwang Yun Seong đứng dậy muốn rời đi. Hắn thà về phòng nằm còn hơn là ở đây dây dưa với Seongyoun. Nhưng cánh tay hắn bị lực phía sau giữ lại, lại nghe giọng nói đều đều của Seongyoun.

"Yunseong, chúng ta chạy đua đi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip