Cầm tù
Điều mà tôi đang làm , tôi biết là rất sai nhưng tôi vẫn không thể ngừng lại được vì tôi quá sợ hãi. Tôi sợ mất cậu ấy tới phát điên, trí não tôi luôn thèm khát tình yêu của cậu ấy dù biết nó khó khăn đến nhường nào khi Gon chỉ coi tôi là một người bạn.
" cậu đang làm gì vậy Killua ?"
Ánh mắt sợ hãi đó hướng thẳng về phía tôi, nhưng đừng lo lắng , sẽ có người khiến ánh mắt đó biến mất vĩnh viễn vì tôi sẽ bảo vệ cậu. Mỗi bước chân tôi tiến về phía Gon , lại khiến cậu lùi lại một bước , cho đến khi lưng chạm vào bức tường trắng lạnh ngắt. Tôi cố mỉm cười thật dịu dàng vì nghĩ nó sẽ khiến Gon không cố tìm cách bỏ chạy nữa.
" đừng đùa tôi Killua , hãy bỏ cây kim tiên đó xuống đi"
" cậu đã từng nhìn thấy người bị tâm thần chưa ?"
Một sự im lặng dành cho câu hỏi của tôi, thế nên tôi đã trả lời luôn
" tôi đã nhìn thấy rồi đấy, hắn đang nằm trong ánh mắt sâu thẳm của cậu. Đừng lo lắng tôi sẽ chữa cho cậu"
Khi câu nói kết thúc thì chỉ còn lại là âm thanh của cây kim và cơ thể của Gon chạm xuống đất.
Trước khi đưa cậu ấy rời khỏi nơi này , tôi gọi một cuộc gọi đến chỗ dì Mito với giọng nói của cậu ấy
" con vẫn không thể quên cô ấy, con sẽ rời khỏi Anh một thời gian. Chúc dì khỏe mạnh "
____________________________________________________
Đã 6 tiếng trôi qua mà Gon vẫn chưa tỉnh dậy , tôi muốn cậu ấy nhìn thấy nơi ở mới của chúng tôi sớm hơn. Nó thật sự không đẹp nhưng rất ấm cúng. Trước đây tôi đã đi làm vệ sĩ thuê một thời gian nên đã tiết kiệm được một số tiền kha khá để thực hiện mong muốn ấp ủ bao lâu nay.
Một nơi tách biệt hoàn toàn với con người phố xá ồn ào, đủ rộng để cậu ấy có thể cảm thấy thoải mái dễ chịu, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ vì người tôi yêu, và tôi nghĩ ai cũng sẽ vậy thôi. Phải vậy không?
8 tiếng nữa rồi, có lẽ tôi đã tiêm hơi nhiều thuốc. Chán phải chờ đợi nên tôi bắt đầu đưa cậu ấy đi tắm giửa, và thay một bộ quần áo mới. Gương mặt cậu ấy thật thanh thản trong lúc này, tôi nghĩ cậu ấy sẽ sớm muộn yêu nơi này và yêu thích với việc sống với tôi. Sẽ không còn ai làm cho cậu ấy muốn vứt bỏ tôi nữa.
Tầm 9h tối tôi đã làm một chiếc bánh ngọt vị sô cô la thứ mà Gon rất yêu thích. " tại sao cậu vẫn chưa tỉnh , tôi buồn lắm Gon à ?"
không lẽ tôi đã khiến cậu ấy shock thuốc mà chết, ý nghĩ đó làm tôi sợ hãi, tôi áp tai lên ngực cậu ấy. Rồi mới yên tâm khi vẫn còn cảm nhận được nhịp tim đang đập đều đều.
Vì Gon vẫn chưa tỉnh nên tôi cứ để cậu ấy ngồi đó , rồi tự mình ăn chiếc bánh sô cô la vừa mới làm cùng một bộ phim cũ có tiêu đề là " Đại gia Gatsby ", bộ phim nổi tiếng tới mức mà đã chở thành một câu nói thông dung của người Mĩ cho tới tận bây giờ. Nếu bạn gặp ai đó giàu có mà đang mắc phải hội chứng nhà giàu thì bạn sẽ gọi họ là những người đang sống ở thời đại Gatsby. Những bộ phim của các thế kỉ trước thường hay hơn bây giờ rất nhiều, nó mang đậm tính nhân văn và cứ như thể là họ đã cướp hết ý tưởng của thời đại mà tôi và Gon đang sống.
Tại sao bây giờ con người lại mất hết niềm tin vào tình yêu chứ ? Khi tôi xem phim tôi thấy dù người ta giàu hay nghèo thì người ta cũng đều làm những điều điên rồ cho tình yêu của họ. Họ bỏ trốn và tự xây lên cho mình những câu chuyện tình yêu lãng mạn. Chẳng bù cho bây giờ con người chỉ cho đó là những câu chuyện tầm phào , sến súa mang tính ngôn lù.
Cuối cùng Gon cũng tỉnh dậy , đó là lúc 3h sáng. Tôi thật sự rất hào hứng muốn xem phản ứng của cậu ấy về nơi ở mới của chúng tôi. Cơ mà chắc cậu vẫn còn ngái ngủ, Gon khẽ dụi mắt , tôi cảm thấy đáng yêu kinh khủng nhưng tôi vẫn cố không đưa tay ra chạm vào cậu ấy. Tôi sợ tôi sẽ khiến cậu ấy khó chịu.
" tớ đã mơ thấy ác mộng Killua à"
" vậy sao ? "
" tôi đã mơ thấy cậu cố tìm cách hạ độc tôi "
Rồi chợt Gon ngây người ra nhìn ra phía sau lưng tôi
" chúng ta....Đang ở đâu ?"
" ở nhà mới đó "
Cậu ấy khẽ bật cười " đừng đùa tôi chứ "
Sao người ấy có thể nghĩ tôi đang đùa chứ, có lẽ do chuyện xảy ra quá đột ngột , nên chưa kịp thích nghi thôi ấy mà.
Gon đứng dậy , âm thanh của tiếng xiềng xích vang lên. Khiến cho cậu ấy bất ngờ, và nhìn thằng vào mặt tôi. Cậu ấy đã tìm thấy thứ gì đó trong nụ cười của tôi, một thứ gì đó mà pha chút điên loạn .
" đừng lo lắng Gon tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt mà "
" THẢ TÔI RA !!!!!"
Gon chở nên mất kiểm soát, cậu ấy la hét không ngừng. Nhưng tôi cứ để cậu ấy thích làm gì thì làm , rồi mọi thứ sẽ có thể chở nên dễ hiểu hơn thôi mà. Thời gian mới có thể làm viên sô cô la ngọt ngào hòa tan vào ly cà phê của tôi chứ. Sự sung sướng rung động trong cổ họng , tôi thầm cảm ơn Illumi vì đã một lần nữa tái sinh tôi mà vẫn giữ đầy đủ cho tôi cảm xúc của bản thân.
Trong những ngày đầu, Gon không chịu ăn uống gì cả. Cậu chỉ ngồi ở một góc, nhìn chăm chăm vào đôi tay đã bị xích lại của mình. Điều đó khiến tôi rất lo lắng vì tôi đã không thể chăm sóc người mình yêu. Cơ thể đó ngày một hao gầy , rồi cũng sẽ sớm muộn kiệt sức mà chết. Tôi lại không phải dạng hành hạ người khác mặc dù tôi đang trói cậu. Tất cả những thứ tôi làm , chỉ là vì tình yêu mà thôi.
" cậu đang .... cố làm... gì tôi ?...."
Giọng nói của Gon yếu ớt , khò khè. Dù vậy nhưng tôi cảm thấy rất vui vì cuối cùng cậu ấy cũng chịu mở lời. Món cà ri nóng hổi được đặt trước mặt cậu ấy ngay lập tức, tôi nhìn thấy cậu ấy nuốt nước bọt đánh ực một cái, vậy mà vẫn nhất quyết không ăn. Quả là có ý trí kiên cường...
" tôi làm vì cậu thôi Gon, vậy nên hãy ăn đi , cậu như vậy khiến tôi buồn lắm"
" nhưng ngươi ... Đâu phải là ... Con người "
Tôi không cố giải thích cho cậu ấy rằng tôi là cái gì , hay là tôi cũng đã từng là con người, hay chính xác hơn là một người đàn ông thành đạt 40 tuổi. Vậy mà giờ đây tôi chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi vĩnh viễn không lớn được, với làn da trắng ởn như ma cà rồng, tóc thì hóa bạch kim. Nghĩ lại thì không biết có phải là do tôi không đẹp nên Gon không thích tôi?
Gon đã chịu ăn, cơn đói khiến cậu ấy ngã quỵ. Mỗi ngày tôi đều nấu cho cậu ấy một món ngon khác nhau, với hy vọng cậu ấy sẽ sớm hồi lại sức.
Tôi đã sai lầm khi làm điều đó, Gon đã khỏe lại và cậu ấy nghĩ cách rời bỏ tôi. Chỉ nghĩ tới đó tôi cũng thấy đau muốn chết rồi. Sao cậu ấy cứ cố làm điều đó vậy.
" chuyện gì xảy ra với tóc của cậu vậy ? "
Gon hỏi khi nhìn vào mái tóc màu bạch kim lởm chởm của tôi
" tại vì tớ đã tự cắt nó... Tớ muốn nhìn giống mái tóc của cô bạn gái mà cậu đã giữ ảnh "
Gon liếc tôi, ánh mắt đầy mệt mỏi nhanh chóng tỏ ra chút rúng động. Cậu ấy nghiến răng đầy khó chịu... Điều mà tôi chưa từng thấy. Rồi tôi bỗng nhớ nụ cười ấy, nụ cười mà hồi cả hai là bạn của nhau và chưa có sự tồn tại của cô ta.
" chông thật thảm họa Killua... Trong mắt tôi cậu đã từng rất đẹp"
" đã từng? "
Gon mỉm cười buồn bã rồi nằm xuống dưới sàn nhà. Tiếng xiềng xích , thứ trói buộc cậu ấy lại với căn nhà khiến cậu ấy khó ngủ. Đôi mắt nâu càng ngày càng tối và có nhiều vết thâm hơn.
" lần đầu tôi nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ cậu là thiên thần. Đôi mắt xanh của cậu khiến tôi chìm đắm trong mê hoặc "
" đừng nói dối nữa Gon, tớ sẽ không để cậu đi đâu "
Bỗng Gon cười như khóc, lẫn lộn hết cả lên. Cậu nói
" vẫn chưa hiểu sao Killua ? Chúng ta đều như nhau cả thôi. Đều cần ai đó an ủi cho trí não bất thường của bản thân "
Có lẽ tôi vẫn chưa thể tiếp nhận được thông tin từ đối phương.
" sự xuất hiện của cậu, khiến tôi cảm thấy mình là người bình thường với cuộc sống tốt đẹp"
Đó là lý do giải thích được tại sao Gon luôn cố che dấu nỗi buồn trong đôi mắt bằng nụ cười của bản thân.
Cậu ấy đã lừa tôi thật ngoạn mục. Hôm đó khi tôi chạy tới căn hộ của Gon, tôi đã gặp được cậu ấy rồi. Nhưng cậu ấy đã đánh gục tôi vì tôi đã nhìn thấy cậu ấy giết bạn gái mình. Điều đó giải thích tại sao Illumi xuất hiện ở đó, chính anh ta đã tự ý chỉnh kí ức của tôi, để tôi nghĩ rằng mình mới là kẻ giết người thật sự.
Vậy là Illumi đã giúp Gon.
Thật là dễ đoán mà . Chắc Gon không nghĩ được rằng tôi có thể tự suy luận ra được mà chả cần nhờ đến việc kích hoạt lại bộ nhớ ban đầu.
Việc Gon bị như vậy , tôi đã biết, như tôi đã nói. Tôi sẽ chữa được cho cậu ấy.
--------
Sasdra: thấy mấy chap trước ngắn quá nên viết dài chút ^^ cảm ơn mọi người đã đọc tới đây
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip