OneShot
Hôm nay là ngày 31/12, lúc 9 giờ tối.
3 tiếng nữa trước khi một năm lại qua đi.
Doppo nhìn trần nhà, tự nhẩm. Có vẻ hôm nay sẽ chẳng khác mọi hôm đâu, anh sẽ nằm xuống, nghĩ ngợi một chút về cuộc đời có vẻ như sẽ chẳng kết thúc một cách êm đẹp của mình, nhắm mắt, nghĩ ngợi, nghĩ ngợi, đến khi nào bản thân hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ chập chờn để sáng mai lại bắt đầu một ngày địa ngục. Anh thở dài.
Rốt cuộc, ngày hôm nay cũng chẳng khác mọi hôm là mấy. Không có bạn bè để chúc tụng, không có người thân để ăn mừng, cũng không còn sức sống thức đến nửa đêm đón giao thừa.
Một năm lại trôi qua, trống vắng như vậy.
.
.
.
2 tiếng trước khi sang năm mới.
Hifumi mở cửa căn hộ, chỉ để được chào đón bởi sự tĩnh mịch bên trong. Hắn thở hắt một hơi. Hôm nay là ngày đặc biệt vậy mà Doppo cũng không để tâm mấy nhỉ; đúng là Doppo mà. Hắn cởi giày, bước vào trong, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa màu xanh lam. Hắn muốn nghỉ ngơi một chút. Khi còn nhỏ, không ai nói với hắn là cuộc sống đi làm sẽ mệt đến nhường này; hắn thật sự chỉ muốn chui vào chăn ấm, vùi đầu vào lồng ngực của yêu tinh ngái ngủ kia rồi ngủ tới năm sau thôi. Nhưng hắn muốn thức. Hắn muốn thức để tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cũng Doppo, nói câu chúc mừng cùng những lời hẹn ước cho năm sau thật tốt đẹp.
Nhưng giờ hắn mệt quá.
Tầm nhìn của Hifumi cứ thế bị bóng tối nuốt chửng, sự yên tĩnh như tiếng ru đưa hắn sâu vào giấc ngủ.
Chỉ một chút thôi, hắn thầm nghĩ. Dù sao hắn cũng có chuyện quan trọng cần nói mà.
.
.
.
1 tiếng cuối cùng của năm cũ bắt đầu.
Căn hộ vẫn giữ nguyên bầu không khí tĩnh lặng, nhưng lần này không gian được ánh đèn thắp sáng. Hifumi chuẩn bị một bữa đơn giản: chỉ gồm hai ly nước cam, một ít hoa quả, một chút bánh kẹo. Hắn biết Doppo của hắn sẽ chẳng ăn nhiều đâu; bởi giờ cũng đã muộn. Dù sao điều quan trọng nhất không phải là ở bữa tiệc nhỏ này, mà nằm ở trong chiếc hộp nhung hắn đang cầm.
Lại nói về quan hệ của Doppo và Hifumi. Kì thực, hắn và Doppo rất thân thiết, nhưng lại chưa phải là người yêu. Bọn họ bên nhau cứ như thể là lẽ dĩ nhiên— giống như một thói quen hình thành qua năm tháng vậy, bộc lộ hết thảy qua hành động. Nhưng lần này hắn muốn công khai qua cả lời nói, để những ngày tháng họ bên nhau thế này còn mãi, thân thiết và hơn thế nữa. Hắn muốn dành tất cả những gì hắn có cho con người kia, để chữa lành đôi mắt mệt mỏi và con tim đã phải chịu nhiều thương tổn— một cách công khai, không ai có thể nói gì bọn họ cả.
Hifumi biết, mối quan hệ giữa bọn họ không thể được trói buộc bằng hôn nhân; đó là lý do hắn chọn đôi nhẫn này. Nó sẽ là một minh chứng cho tình yêu của bọn họ, một sợi dây buộc họ lại với nhau và họ sẽ vui vẻ chấp nhận nó. Nhưng vấn đề là ở Doppo. Liệu anh có đồng ý không vẫn là một câu hỏi mà chỉ tương lai mới biết câu trả lời, và tương lai đó đang ở rất gần rồi. Hifumi liếc nhìn chiếc đồng hồ: bây giờ là 11 giờ 24 phút. Hắn nên đi gọi con sâu lười kia dậy ngay thôi, nếu không sẽ không kịp năm mới mất.
Bước đến trước cánh cửa đang đóng im lìm, Hifumi gõ nhẹ hai cái. Như dự tính, bên trong không có phản ứng gì; hắn đẩy cửa bước vào. Doppo không phải là người bừa bộn, Hifumi biết điều đó— chỉ là cuộc sống mỏi mệt không cho anh chút thời gian chăm lo cho căn phòng nhỏ mà thôi. Nhưng hắn không kiềm lại được một tiếc thở dài khi nhìn đến những vật ở chỗ mà đáng ra chúng không nên ở đó. Hắn thở dài.
Không sao, hắn chịu được.
Một Doppo cần Hifumi chăm thế này, hắn chịu được.
"Doppochin, dậy đi nào." Hifumi vỗ vỗ mái tóc đỏ chỉ thò một chút ra khỏi chăn, nhẹ nhàng gọi. Đáp lại hắn là tiếng sột soạt, sột soạt. Một hồi sau, Doppo thò đầu ra, ngái ngủ.
"Sao thế..." Anh lười biếng hỏi. Chẳng mấy khi Hifumi gọi anh dậy giữa đêm thế này, cũng không biết là có chuyện gì không nữa.
"Dậy đi, sắp giao thừa rồi~" Hifumi ngân nga. Đối ngược lại với sự lạc quan mong chờ của hắn, Doppo ngáp một cái thật dài, dụi dụi mắt, hỏi lại. "Giao thừa ư... không phải cũng là một ngày bình thường sao?"
Hifumi ngẫm nghĩ lại. Quả thật, không có ai bảo đây là ngày đặc biệt cả; chỉ có trong lòng người tự biết đó là ngày cuối cùng của năm mới nên muốn kỉ niệm chút thôi, ngày thật sự đặc biệt là ngày đầu năm sau kia mà. Nhưng làm đến đây rồi chẳng nhẽ lại cứ để cho con sâu lười kia ngủ tiếp.
"Không phải ngày đặc biệt thì mình làm cho nó đặc biệt!!" Vừa nói, hắn vừa kéo Doppo ra khỏi giường, cố gắng gợi lại trong anh chút tỉnh táo. Thật là, không nhanh chút nữa thì muộn mất.
Chật vật một hồi thì hai người cũng ngồi được bên chiếc bàn mà Hifumi chuẩn bị sẵn. Doppo tuy vẫn còn ngái ngủ, nhưng vẫn cố thức một chút chiều lòng Hifumi. Hắn thấy đặc biệt thì anh cũng muốn kỉ niệm một chút. Nhưng Doppo vẫn cảm thấy Hifumi có gì lạ lắm.
Hôm nay hắn có vẻ im lặng hơn mọi hôm?
Khi đã yên vị thế này thì đáng ra bên tai phải là tiếng ríu rít kể chuyện của chàng đầu vàng, nhưng Doppo bây giờ, ngoại trừ tiếng gió thổi nhè nhẹ, tiếng người xung quanh nôn nóng chờ nói câu "chúc mừng năm mới", thì chẳng nghe thấy gì hết nữa.
Doppo chờ một lúc, vẫn im lặng; lại chờ một lúc nữa.
12 giờ đêm rồi.
"Doppo này," Hifumi chợt mở miệng, khiến anh ngẩng đầu lên nhìn trong vô thức. Hắn lúc này cười thật tươi, như muốn cạnh tranh với mặt trời, mắt hơi cong cong thành hình bán nguyệt. "Chúc mừng năm mới nhé!"
"Ưm, năm mới vui vẻ..." Doppo đáp lời, xong bầu không khí lần nữa rơi vào im lặng. Anh nên nói gì tiếp không nhỉ? Chứ cứ thế này có vẻ... không ổn lắm. Anh bèn nâng ly nước lên, nghiêng đầu hỏi. "Chúng ta, cùng cạn ly chúc mừng nhé?"
"Cũng được thôi~" Hifumi vui vẻ đáp ứng, nâng ly của mình lên, cụng nhẹ. Uống xong, hắn mở lời.
"Chúng ta sắp 30 rồi nhỉ."
"Ừm..."
"Trong tưởng tượng của tớ, tuổi 30 phải chăng rất đặc biệt. Ở đó, tớ là một người trưởng thành hơn, có chút tiền tiết kiệm, có một gia đình êm ấm và một công việc ổn định." Hifumi tiếp tục.
"Tớ thấy, tớ sắp trở thành con người như vậy rồi, chỉ thiếu mỗi chuyện thành gia lập thất thôi."
Nghe đến đây, Doppo hơi chột dạ. Phải chăng Hifumi muốn tách ra để có cuộc sống riêng? Hay là đã có bạn gái rồi? Không phải mấy hôm nay vẫn còn rất bình thường hay sao?
"Vậy cậu..." Những thắc mắc trong tâm trí Doppo cuối cùng cũng không thể hình thành lời nói, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ cho Hifumi biết rằng anh đang lo lắng. Lo gì cơ chứ? Dù sao cũng chẳng còn là thiếu niên nữa rồi, cũng phải tự lập thôi, người ta cũng không thể chăm mình cả đời được. Nghĩ đến đây, Doppo hơi tủi thân, mà bản thân anh lại chẳng biết tại sao cả.
Thật khó chịu.
"Tớ cần một người ở bên, Doppo à."
Doppo chết lặng. Cuối cùng, kết thúc của bọn họ là ở đây sao?
"Cậu sẽ là người đó của tớ chứ?"
A?
Tỉnh ngủ rồi.
"Cậu... nói gì cơ?"
Hifumi mỉm cười, nụ cười như cất chứa cả bất an cùng hạnh phúc. Hắn đem ra một hộp nhung nhỏ, đưa lên. "Tớ không gì để minh hoạ cho cảm xúc của mình; để nói bằng lời, cậu là mùa xuân khiến bông hoa trong lòng tớ nở rộ, cậu là giai điệu khiến con tim tớ nhảy múa, là cơn mưa cho tâm hồn khô khan của kẻ lang thang trong đêm sa mạc— là những gì tốt đẹp nhất mà tớ muốn giữ gìn trong tủ kính."
Hắn lặng lẽ nâng đôi tay anh lên, đặt chiếc hộp nhỏ vào.
"Trước đây người ngoài biết chúng ta như là bạn thân, người cùng nhóm, sau hôm nay, hãy để họ nghe về chúng ta như cặp tình nhân ngọt ngào nhất nhé."
—— End ——
Hifumi: Tỏ tình, ngỏ lời kết duyên.
Doppo seen không rep: OwO
Không có đoạn sau tại tớ lười qusss bái bai mng :DD
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip