Chương 14
Ban ngày Lee Haechan còn hi hi ha ha đảm bảo với Huang Renjun tôi vẫn còn khoẻ lắm, đủ sức nâng cả tấn gạo cơ đấy. Kết quả buổi tối bị vả mặt cực mạnh.
Trái ngược với thời tiết se se lạnh ngoài cửa sổ, nhiệt độ cơ thể Lee Haechan nóng hừng hực như lò lừa, nằm bẹp trên giường rên ư ử y hệt cún con làm nũng với Huang Renjun.
"Khó chịu quá Injun ah..."
Huang Renjun không phản ứng, đặt hết sự chú ý lên cây nhiệt kế đang cầm.
38 độ 5.
Chỉ cần 0.5 nữa thôi là đủ ném tên này vào bệnh viện.
Hàng chân mày cau lại đủ ép chết một con kiến, cậu lo lắng nói với Lee Haechan.
"Sốt cao rồi. Trước ăn chút cháo đi, ăn xong rồi uống thuốc!"
Lee Haechan sốt đến mức đầu óc mụ mị, theo bản năng tìm thứ gì đó mát lạnh làm giảm cái nóng trong người. Nó chộp lấy tay cậu, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay.
"Bồ đút cho tôi đi~"
Vốn muốn vỗ đầu nó một cái thật kêu, nhưng nhìn miếng dán hạ nhiệt dính trên trán người nọ, Huang Renjun phanh gấp, tim khẽ thắt lại, đau lòng thở dài thườn thượt.
Cậu cầm chén cháo lên, múc một muỗng, phồng má thổi phù phù ba bốn cái, rồi đưa ngang miệng nó.
"A, há miệng ra!"
Lee Haechan ngoan ngoãn há to được đút ăn. Từng muỗng từng muỗng nuốt vào bụng, chén cháo cũng vơi dần. Hiếm khi nào thấy nó bày ra bộ dáng ngây ngô như vậy, tâm can cậu mềm nhũn, âm thanh bất giác dịu dàng hơn.
"Tôi xin đàn anh cho vẽ tranh ở nhà rồi, vậy mới tiện chăm cho bồ hơn."
Đang nhăn mặt nuốt từng ngụm thuốc, đồng tử uể oải liền sáng rực lên. Lee Haechan vui mừng hỏi.
"Bồ ở nhà với tôi sao?"
"Chứ còn ở với ai nữa. Còn bồ thì sao? Có deadline gì bên trường thì lo mà xin dời đi."
"Đưa tôi điện thoại!"
Huang Renjun nhanh lẹ đặt điện thoại vào tay nó. Sau đó tròn mắt nhìn bạn thân cậu vừa nãy còn mặt nhăn như khỉ ăn ớt vì thuốc đắng, giờ thì cao hứng bấm bấm liên tục, thao tác nhanh nhạy vô cùng. Khoảng hai phút sau liền quăng trả trở lại.
Cậu có chút kinh ngạc, nhanh như vậy đã xong rồi sao?
Nghe nói Đại học A rất khắt khe, đối với sinh viên ở đây từng giây từng phút đều là vàng bạc, xin dời deadline không phải chuyện khó, nhưng cũng chẳng dễ dàng. Thế mà Lee Haechan chỉ cần bấm bấm mấy phút là xong?
Ngó thấy vẻ mặt có phần mệt mỏi của Lee Haechan, có tò mò thế nào cũng đành phải nuốt ngược vào trong.
"Bồ nghỉ đi, một lát tôi lại đo nhiệt độ lần nữa cho bồ."
Nó ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn gọn gàng. Không biết có phải do thuốc tác dụng quá nhanh hay vốn dĩ đã mệt sẵn, vài phút sau Lee Haechan đã chìm vào mộng đẹp, lâu lâu còn ngáy o o chứng minh chính chủ ngủ vô cùng ngon. Ai không biết còn tưởng Nobita bước ra đời thật.
Huang Renjun vô thức nâng khoé môi. Đáy lòng như có như không ấm áp dần. Cậu ém chăn kĩ càng cho nó rồi đi dọn dẹp một chút. Đúng một tiếng sau quay trở lại đo nhiệt độ cho người trên giường. Cứ thế cách một khoảng thời gian lại đo một lần. Đợi tới lúc nó bắt đầu toát mồ hôi mới dám thả lỏng.
Khoanh tay ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, cậu nghĩ bụng chợp mắt một tí rồi trông nó tiếp. Cuối cùng mệt quá nên thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Khi tỉnh lại thì trời đã ửng sáng. Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, chưa kịp tỉnh táo đã vô thức sờ trán người nọ.
May quá, không còn nóng như tối qua nữa.
Huang Renjun thở phào nhẹ nhõm. Rồi mới phát hiện điều bất thường.
Bản thân cậu đáng lẽ phải đang an toạ trên ghế gỗ, nhưng sự thật lại là ngồi trên giường. Phía bên phải là Lee Haechan ôm gối chổng mông ngủ ngon lành, chăn chỉ đắp có một góc, phần còn lại thì phủ hết lên người cậu. Ở giữa cả hai còn có chiếc gối chắn ngang như chia ranh giới.
Quái nhỉ, chẳng lẽ cậu mộng du tự leo lên giường ngủ? Cái gối này là gì nữa đây?
Chưa kịp thắc mắc xong, giọng nói khàn khàn do ngái ngủ truyền đến bên tai.
"Gì thế Renjunie, sao không ngủ tiếp đi? Còn sớm mà..." Nói xong còn khuyến mãi thêm cái ngáp vô cùng thanh lịch.
Huang Renjun bật cười khẽ, nhìn màn hình di động.
Sáu giờ ba mươi. Đúng là sớm thật.
"Bồ ngủ đi. Tôi còn có việc."
"Việc gì quan trọng hơn cả ngủ chứ..."
"Chăm cho bồ đấy, ngốc ạ!"
Dù mắt nhắm tịt, Lee Haechan vẫn chuẩn xác tóm lấy Huang Renjun, dùng sức kéo cậu nằm xuống, sau đó ôm chặt không cho nhúc nhích, bá đạo tuyên bố.
"Tôi nói ngủ là ngủ!"
Mới sáng sớm đã thiếu đánh vậy sao!?
Huang Renjun vùng vẫy vài lần không được bèn bất lực chịu thua. Cậu áp tay lên trán nó một lần nữa, xác nhận nhiệt độ bình thường mới yên tâm.
Nhưng có gì đó sai sai.
"Miếng dán hạ nhiệt trên trán bồ đâu rồi?!"
"Giữa đêm tôi có dậy một lần, thấy thứ đó hết tác dụng nên gỡ rồi. Mà nhờ vậy mới thấy bồ ngủ quên trên ghế đó! Có biết ngủ ngồi có hại cho sức khoẻ không! Đã vậy còn mặc áo mỏng, không sợ bị cảm giống tôi sao!"
Tự nhiên ăn mắng đến váng đầu, Huang Renjun hời hợt trả lời.
"Biết rồi biết rồi, lần sau không như vậy nữa!"
"Còn có lần sau?"
"Không có!" Cậu đảo mắt một vòng, "Cơ mà tôi nhớ hồi tối còn ngồi trên ghế, sao giờ lại đổi địa điểm thành giường rồi?"
Lee Haechan tay chân gác hết lên người cậu. Hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ, ngứa ngáy vô cùng.
"Tôi bế bồ lên đấy."
Bệnh mà vẫn còn sức bế được cậu á? Cậu tròn mắt ngạc nhiên.
Nó vẫn đang tiếp tục luyên thuyên, "Tôi còn sợ lây bệnh cho bồ, nên đặc biệt chèn thêm gối ở giữa tạo khoảng cách đấy! Cảm động chưa? Còn ai tri kỉ hơn tôi chứ!"
Huang Renjun nhìn cái gối bị đạp xuống dưới chân.
"Thế bây gờ ôm tôi chặt cứng như vậy là do không sợ lây nữa?"
Lee Haechan cứng người, tỉnh cả ngủ.
Nó giở chứng giận dỗi lật người sang một bên, giật luôn chiếc chăn mà trùm kín đầu, biến thành một cái kén trắng bóc.
Cậu không ngờ nó phản ứng thú vị như vậy, bật cười khúc khích thành tiếng.
"Được rồi, dù sao tôi cũng chả để ý chuyện có lây bệnh hay không. Kéo chăn xuống, muốn ngộp thở chết à?"
Dùng sức kéo Lee Haechan ngồi dậy, cậu gãi gãi cằm người nọ, cao giọng dỗ dành.
"Cún ngoan, cún ngoan, đừng giận dỗi nữa. Ngồi yên cho anh đo nhiệt độ nhé!"
Gì đây, dám gọi nó là cún á?
Lee Haechan phồng má tức giận, nhân lúc cậu không để ý, nghịch ngợm ấn vào vết đỏ trên cổ đối phương.
Từ cổ truyền đến cảm giác đau nhói, Huang Renjun giật bắn mình, bực tức trợn mắt, nhanh tay lấy gối táng vào đầu nó.
"Được lắm! Khoẻ rồi nên làm càng à!"
Nó nhanh mắt tránh được chiêu thứ nhất, nhưng chiêu thứ hai bị ăn ngay một phát vào lưng, vội ôm chăn phòng thủ từng giây.
Đại chiến mền gối diễn ra phi thường kịch liệt. Căn phòng được bao trùm bởi âm thanh náo nhiệt cùng những tia nắng sớm đón chào ngày mới.
——
Lee Haechan dùng hai đêm một ngày mau chóng hết bệnh. Tốc độ hồi phục tỉ lệ thuận với độ quậy phá của nó, khiến Huang Renjun vô cùng ngưỡng mộ, đồng thời cũng đau đầu hết mức.
Tỉ như là hiện tại.
Lee Haechan mặt mày nghiêm túc, ánh mắt đăm đăm, cơ mặt căng lại, nhìn chằm chằm vào... cô giáo dạy yoga trên TV. Tay chân linh hoạt múa may, làm đủ các tư thế uốn dẻo. Lâu lâu còn há miệng tạo hiệu ứng xoẹt xoẹt cho thêm sinh động.
Huang Renjun bắt chéo chân ngồi ngay sau lưng, vẻ mặt câm nín liếc tên thần kinh trước mắt.
"Tập cái này thật sự nâng cao sức đề kháng được à?"
"Tất nhiên! Tôi tìm hiểu kĩ lắm rồi nhé!"
Người kia trả lời chắc nịch, bận bịu xoè tay ra trước ngực, chân dang rộng sang hai bên, bày ra một tư thế khó hiểu vô cùng.
Tư thế của thiểu năng, không lẫn đi đâu được.
Ding dong, ding dong.
Hai người đồng thời ngừng động tác, quay sang nhìn nhau.
"Mở cửa đi Renjunie! / Bồ mở cửa đi!"
"Tôi bận tập yoga rồi, bồ mở đi!"
Cậu vươn tay giành điều khiển, tắt cái rụp.
"Giờ thì hết bận chưa."
Lee Haechan không thể tin nổi mở to mắt.
"Huang Renjun!!! Đồ độc ác!! Mở cửa một cái khó lắm sao!!"
Nó ôm mặt khóc thét, còn tội phạm là cậu bụm môi cười đến nấc cục.
Tia lửa điện từ mắt Lee Haechan lia đến, Huang Renjun liền đổi giọng ngây thơ, "Đột nhiên chân tôi đau quá, không đi được~ Bồ giúp tôi mở cửa đi~"
Đôi mắt họ Lee híp lại đầy nguy hiểm. Nó nhếch miệng cười đểu, ra dáng phản diện vô cùng. Chuông cảnh báo đánh liên hồi trong lòng Huang Renjun. Cậu đề phòng nhìn tri kỉ đã cách cậu không đến nửa mét.
"Âm mưu gì đấy, đừng có mà giở trò lưu manh- Yah! Lee Haechan! Bồ làm gì thế, thả tôi xuống!!!"
Lee Haechan một tay kẹp nách, một tay vòng qua chân, chẳng hề báo trước mà bế thốc cậu lên. Huang Renjun bị tập kích bất ngờ, thót tim quấn tay quanh cổ nó, chỉ sợ không giữ chặt là ngã chổng vó xuống đất.
"Tôi đây là giúp bồ còn gì?"
Lee Haechan vô tội nhún vai, tỏ vẻ nó chỉ làm theo ý cậu mà thôi. Sau đó hài lòng chiêm ngưỡng dáng vẻ xù lông của cáo nhỏ.
Cáo nhỏ Huang tức tối trừng mắt.
"Thả tôi xuống!"
"Không thích!"
"Thả xuống mau lên!"
"Không thích~"
Cạch.
Tiếng động lạ cắt ngang cuộc đấu võ mồm của hai nhân vật chính.
Cả hai kinh ngạc quay đầu về chiếc cửa vốn được đóng chặt, giờ lại mở bung ra, kèm theo một nhân vật không ai ngờ đến.
Vị khách không mời mà tới - Hendery đơ mặt ngó tư thế mập mờ của hai con người trước mắt.
Học sinh Lee của anh thì bế em trai anh theo kiểu công chúa. Em trai anh thì ôm gáy người ta, hai cái đầu dính sát như chuẩn bị trao nhau nụ hôn tình cảm.
"Ờm... có vẻ anh đến không đúng lúc nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip