Chương 7
Hendery quả nhiên là một người có hiệu suất làm việc vô cùng nhanh, chỉ trong hai ngày sau khi lên kế hoạch, anh thẳng tay đưa cả lớp đến công viên nổi tiếng nhất trong thành phố - công viên Neozone như lời đã hứa.
Đập vào mắt những người đi chơi hôm nay không phải là băng treo "Welcome To My Playground" to lớn khoa trương, cũng không phải là những quả bóng rực rỡ sắc màu trước cổng, mà là cảnh tượng hơn ba mươi học sinh cuối cấp loi nhoi tiến vào bên trong công viên, dẫn đầu là một thanh niên cao ráo sáng sủa, đang tò mò ngó nghiêng quan sát xung quanh, lâu lâu còn hò hét ra vài câu cảm thán với người bên cạnh. Trong đầu mọi người đều thầm nghĩ, cậu chàng này chắc chắn là học sinh năng nổ nhất lớp đây!
Nhưng người đó lại là ông thầy của lớp, Hendery.
Thấy dáng vẻ như nhà quê mới lên của anh mình, Huang Renjun nhịn không được mà khinh bỉ, "Lần đầu tiên anh đến công viên à?"
Hendery lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Công viên ở bên Trung Quốc thì anh mày đi mòn rồi, nhưng Hàn Quốc thì đúng là lần đầu.... A, Renjun, nhìn kìa! Chú lừa Donkey!"
Mặt Huang Renjun liền xuất hiện hai cọng hắc tuyến.
"Hai cái có gì khác nhau sao?"
"Cưng à, có không khí khác biệt đấy!" Yangyang - người hôm trước chê công viên giải trí là nơi con nít, nay lại cùng Hendery trở thành hai người sung sức nhất lớp - phấn khích trả lời câu hỏi của cậu.
Vừa dứt lời, sau lưng Yangyang đã có một tia nhìn sắc bén chiếu đến, khiến cậu ta phải rùng mình.
Má ơi, có sát khí!
Ai muốn ám sát trẫm?!
Yangyang hùng hổ xoay người lại, trực tiếp lãnh phải ánh mắt lạnh lẽo của Lee Haechan, khí thế ban nãy đều xẹp xuống.
"Haechan... cậu... sao cậu nhìn tôi dữ thế? Mặt tôi dính gì sao?" Yangyang yếu ớt lên tiếng.
Lee Haechan xem câu hỏi đó như gió thoảng bên tai, lại nói một câu chẳng liên quan.
"Cậu vừa gọi Renjun là gì?"
"Hả? Gọi- gọi gì cơ?" Yangyang đảo mắt suy nghĩ. "Cưng... ơi?"
Này là... ghen đấy hả?
Yangyang thót tim liên tục xua tay, "Tôi thề là bản thân chỉ vô tình gọi như thế thôi! Lần sau sẽ không như vậy nữa!"
"Còn có lần sau à?" Đôi mắt nó khẽ nheo lại, làm cho người đối diện liên tưởng đến mấy bài báo vì ghen tuông mà chém chém giết giết. Nghĩ đến khuôn mặt ngon trai của mình mà bị rạch thì còn đâu cuộc đời tươi đẹp nữa? Yangyang liền nhảy dựng lên.
"Không không không! Không có lần sau!"
Nó vẫn nhìn chằm chằm Yangyang một lúc, sau khi nhận ra cậu chàng đang run rẩy mới thu ánh mắt lại. Đã thế còn giả đò trêu cậu ta.
"Tôi chỉ hỏi vài câu thôi mà, sao cậu sợ thế?"
"Làm, làm gì có! Sao tôi lại sợ cậu được!" Tôi chỉ lo cho gương mặt điển trai của mình thôi!
"Thật à?" Lee Haechan nhướng mày, "Tay cậu đang run kìa."
Yangyang nhìn xuống bàn tay của mình, quả thật nó đang khẽ run run, ly nước đáng thương trên tay sắp rơi xuống đất. Cậu chàng cười giả lả giấu tay về phía sau, "Là do... cầm ly nước lâu quá nên mỏi tay thôi!"
Lee Haechan "à" một tiếng lấy lệ, "Vậy tôi đi trước nhé."
"Ừ ừ ừ!" Đi nhanh hộ!
Yangyang thở phào một hơi, thầm nghĩ hồi đó tên này có bao nhiêu người yêu cũng không ghen tuông kinh khủng như bây giờ. Chẳng phải chỉ gọi hơi... thân mật chút thôi sao? Hay là do gặp đúng chân ái nên thay đổi?
"Tính chiếm hữu cao như vậy, khổ cho Renjunie-"
"Này."
Yangyang giật bắn người lùi về sau, kinh hoàng nhìn Lee Haechan trước mặt như sự tồn tại của Satan.
"Tôi không có gọi Renjun là Renjunie đâu cậu tha cho khuôn mặt này của tôi đi!!!"
"Hả?" Lee Haechan gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn cậu ta, "Tôi chỉ muốn hỏi cậu mua nước ở đâu thôi."
"À... quầy nước ở cạnh cái ghế đá kia ấy..."
"Cảm ơn nhé!" Nó nháy mắt với Yangyang một cái, rồi đi theo hướng được chỉ.
Yangyang ngu ngơ một lúc, cái người vừa cười với cậu và cái tên lườm cậu lúc nãy, hình như là hai người khác nhau hả? Lee Haechan có anh em song sinh?
Bên kia, Huang Renjun đang trò chuyện hăng say với các bạn, đột nhiên im lặng ngừng bước.
"Renjun, sao thế?"
"Ờm, tôi thấy thiếu thiếu thứ gì đó."
Bên eo dường như nhẹ hơn lúc ban đầu.
"Có khi nào làm rơi đồ không?"
"Đại ca Huang, coi chừng mất ví rồi đấy! Mất là không thể bao bọn tôi ăn được đâu!" Một cậu bạn tinh thần phấn chấn nhe răng nói với cậu.
Huang Renjun cười cười đấm vai cậu ta, "Nếu mất thì tôi bán cậu lấy tiền bao mọi người ăn là được chứ gì?"
"Ề! Cậu ác quá đó!"
Cậu lè lưỡi trêu cậu ta, sau đó lục lọi trong áo khoác một lúc. Sờ được chiếc ví nằm trong túi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có mất thứ gì không?"
Huang Renjun nhún vai, "Không, không mất gì-"
Chợt dừng câu nói, cậu nghi hoặc liếc về phía sau, lại xoay một vòng nhìn xung quanh.
"Sao thế, Renjun?"
"TÔI LÀM MẤT LEE HAECHAN RỒI!"
Người bị Huang Renjun làm mất - Lee Haechan vừa đến gần đã bị giọng hét oanh tạc của cậu doạ cho giật cả mình. Nó buồn cười tiến đến vỗ mông người đang hoảng hốt kia.
"Tôi đi gần chục năm rồi bồ mới nhận ra được bạn mình lạc mất ấy Renjun-ssi?"
Biến thái! Dám vỗ mông ông đây!
Huang Renjun chu môi lên giọng trách móc, "Do bồ yên lặng hơn mọi khi chứ bộ. Vừa đi đâu thế?"
"Đi mua nước."
Lee Haechan ném cho cậu ly nước màu cam óng ánh đang toả hơi lạnh, xoa dịu cái nóng giữa ban trưa.
Thật sự, chả có ai lại đưa học sinh của mình đi công viên vào buổi trưa nắng gắt như Hendery cả. Ai cũng đổ mồ hôi cả, đặc biệt là Huang Renjun ướt hết một khoảng áo lớn. Là do nó từ phía sau nhìn thấy, nên mới cố tình chạy đi mua nước.
Chà, còn ai lo lắng cho bạn tốt bằng nó chứ?
Huang Renjun cảm động uống một ngụm, đôi mắt sáng bừng, vui vẻ la lên: "Là nước ép quýt này!" Loại nước cậu ưa thích nhất!
"Ngon không?"
"Ngon ngon ngon! Haechan là nhất!"
Cậu híp mắt thoả mãn uống thêm ngụm lớn, dòng nước mát lạnh chậm rãi chảy vào cổ họng, dập tắt cơn bực tức do nắng nóng mang đến, thế nhưng lại không thể khiến ấm áp trong tim vơi bớt đi phần nào.
Lee Haechan giả vờ không hài lòng, "Hey, tôi vất vả mua nước cho bồ, mà bồ không cảm ơn gì hết sao? Ít nhất cũng phải hôn tôi một cái chứ?"
Cậu tặng cho nó tia nhìn khinh khỉnh, "Ở đây nhiều người nhìn lắm, hay là mình tìm một nơi vắng hơn đi, oppa?"
Lee Haechan rợn hết cả người, giơ tay khoe da gà vừa nổi lên.
Lúc này, Hendery dời sự quan tâm khỏi chú lừa Donkey ở đằng xa, hắng giọng gọi cả lớp.
"Mấy đứa! Bây giờ ai muốn đi đâu thì đi, ai muốn chơi gì thì chơi, thầy giải phóng cho mấy đứa đấy! Nhớ là hai tiếng sau phải tập hợp ở chỗ này nhé!""
"YES SIR!" Cả lớp đồng thanh hô lớn, rồi chia năm xẻ bảy chạy khắp nơi.
Lee Haechan và Huang Renjun cũng không phải ngoại lệ. Sau khi có được ly nước ép trong tay, Huang Renjun dường như trở nên hăng hái hơn, khi đi đường sẽ ngâm nga vài nốt nhạc ngẫu hứng. Trông thấy cậu yêu đời như vậy, khoé miệng nó khẽ kéo thành nụ cười ôn nhu.
Cảm nhận được ánh mắt người kia đặt lên mình, cậu tưởng nó cũng khát nước, bèn làm bộ nhịn đau, giơ ly nước lên trước miệng nó.
Lee Haechan đang ngắm ai đó đắm đuối giật bắn người, "Làm gì đấy?"
"Cho bồ uống nước chứ gì nữa. Uống nhanh hoặc chịu khát!"
"Thôi, tôi không uống."
"Chắc chứ? Không uống thật à?"
Nhìn đôi mắt long lanh của cậu, nó do dự vài giây, rồi mới cúi đầu ngậm lấy ống hút. Nơi môi chạm vào như có như không mà nóng lên.
Huang Renjun vẫn vô tư mà ngó nghiêng ngó dọc xung quanh, mở miệng than thở.
"Bây giờ biết đi đâu cho đỡ nóng đây?"
Lee Haechan vuốt môi suy nghĩ, mười giây sau cười đầy ẩn ý nói ra địa điểm khiến chàng cáo họ Huang xanh mặt.
"Nhà ma."
Trên đời này chỉ có mấy bé áo trắng tóc dài mới có thể doạ Đại ca Huang khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Huang Renjun trừng mắt, "Đi đâu cũng được, trừ chỗ đó!"
"Nhưng nhà ma là nơi mát nhất trong công viên còn gì. Không phải bồ muốn tìm chỗ tránh nóng sao?" Lee Haechan tuỳ tiện bịa ra vài câu, vẻ mặt chân thành như muốn thể hiện mình hoàn toàn không có âm mưu lừa cáo gặp ma.
"Với lại, phải tìm nơi vắng người để ai đó hôn tôi nữa chứ nhỉ."
Đồ lưu manh! Huang Renjun thầm mắng.
"Bồ sợ à?"
"Ai thèm sợ chứ! Đi thì đi! Bây giờ tôi liền đi mua vé cho bồ xem!""
Huang Renjun hùng hổ tiến về phía có biển báo ghi là "Nhà ma". Lee Haechan mang tâm trạng chiến thắng, vui vẻ huýt sáo nối bước theo sau.
Đến khi cầm hai chiếc vé trong tay, Huang Renjun cảm thấy hai chân mình khẽ run rẩy một tí. Đã thế đứa bạn tri kỉ bên cạnh còn ác độc đẩy cậu vào sâu hơn bên trong, "Đứng thần người ở đó làm gì, vào trong nhanh lên nhanh lên!"
"Khoan- khoan đã! Tôi còn có việc muốn làm!"
"Chuyện gì nữa? Giờ bồ có kêu Tôn Ngộ Không biến ra một nghìn phép cũng không-" Lee Haechan phiền muộn quay đầu lại, ngay lập tức, bên má truyền đến cảm giác ươn ướt mềm mại, khiến chính chủ chấn động không thôi.
"Xong rồi! Giờ thì đi thôi!"
Huang Renjun đỏ bừng dùng tốc độ ánh sáng chạy vào bên trong. Còn người được hôn vẫn ôm má thẫn thờ lúc lâu, đến khi bên trong truyền ra tiếng la thất thanh "Haechan bồ vào đây cho tôi" mới hoàn hồn lại, tung tăng chạy vào.
"Đến đây đến đây!"
Dù bên trong tối mịt, Lee Haechan vẫn chuẩn xác tìm được vị trí eo nhỏ của Huang Renjun mà ôm lấy, an ủi cáo nhỏ bị nhân viên hoá trang doạ cho khóc thét. Đang mếu máo xin chị ma nữ tha mạng, đột nhiên có bàn tay mang hơi ấm quen thuộc ôm chặt, Huang Renjun thoáng ngẩn người, rồi như gặp được cứu tinh mà chui vào lòng Lee Haechan.
Bây giờ Huang Renjun mới biết lúc nãy eo cậu thiếu thứ gì.
Thiếu một bàn tay ôn nhu đặt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip