Chương 36: Nỗi sợ là thật.
Sự mệt mỏi kéo dài dường như vô tận này, Huang Renjun không biết liệu có thể đổ lỗi cho áp lực học hành nặng nề được nữa hay không. Sau cái lần thức giấc với chiếc gối nhuộm đỏ máu, Renjun thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi, kiệt sức và cả đau đớn, trong đầu cậu cố tìm đủ mọi lý do lấp liếm cho tình trạng tệ hại của bản thân, nhưng chẳng có gì đủ sức để giải thích thỏa đáng cả, cơn đau càng ngày càng khó kiểm soát, chúng xảy ra bất thường và khó mà chịu đựng hơn, đôi khi là nửa đêm, đôi khi là ngay trên lớp, cơn đau rải rác khắp các bộ phận trên cơ thể, có khi là đau nhói ở vùng ngực, nhưng cơn đau ở vùng bụng là dày vò cậu nhất.
Nó như đang cố kéo cậu đến một nơi xa nào đó, xa thật xa khỏi nơi cậu đang sống. Nó khiến cậu cảm thấy choáng váng, cơ thể nhẹ bâng, cảm giác bản thân tựa một cánh hoa mỏng manh bay trong làn gió lạnh, mãi mãi bị cuốn đi không thể quay về nơi bắt đầu.
Rồi cậu cứ thế mà rời xa nơi này mãi mãi sao?
Renjun nhìn ra ngoài cửa sổ của lớp học, có một gốc cây anh đào già cỗi, trời mới bước vào xuân, những nụ hoa anh đào còn chưa chớm nở, cậu đang ở trong lớp một mình, các bạn và Donghyuck có tiết thể dục dưới sân, từ đây cậu có thể nhìn thấy mọi người, thấy mái đầu ngã nâu cháy nắng quen thuộc, thấy Donghyuck của cậu xa xa dưới kia.
Hôm nay Renjun mệt, không thể tham gia tiết học thể dục, cậu xin giáo viên ngồi lại trên lớp, Donghyuck lo lắng hỏi cậu có muốn về nhà không, nói rằng sẽ đưa cậu lên phòng y tế, Renjun khẽ lắc đầu, lơ đãng lật lật vài trang sách toán trên bàn.
"Hay là tớ ở lại với cậu, cho cậu thuê bờ vai rộng lớn này gối đầu một tiết?"
Renjun đóng lại những trang sách toán cuối cấp dày cộm, ngước đầu nhìn Donghyuck, cười cùng cậu ấy.
"Đôi vai đắt đỏ đó làm sao tớ thuê nổi"
"Injunie..."
Donghyuck đứng hình, nụ cười đó chẳng có chút ăn nhập nào với sự mệt mỏi đang hằn sâu trên gương mặt Renjun... Donghyuck không biết phải nói gì, không biết phải làm gì... cậu muốn nói... một điều gì đó... nhưng không thể mở lời... Renjun của cậu... trong lòng cậu bỗng cảm thấy đau đớn không thể hiểu nổi.
"Được rồi mà, đừng nhìn tớ như vậy, tớ chỉ thiếu ngủ tới ngu ngơ thôi, cậu còn không mau đi, thầy phạt cậu ráng chịu"
Renjun rướn người vung chân đạp con gấu đang nhăn nhó căng thẳng, trực tiếp tiễn đi.
Xì... nhìn gương mặt này cảm tưởng vài giây nữa thôi trời sẽ sập xuống đầu rồi ấy.
Dù không đành lòng, Donghyuck cũng phải rời đi, với sự khỏe mạnh phơi phới, không lí nào thầy thể dục cho cậu ngồi yên trên lớp, 1 điểm liệt thầy cũng chẳng tiếc nếu như cậu còn không nhanh chóng nhấc chân rời đi.
"Cậu ngủ một lát đi"
Donghyuck lấy áo khoác của cậu khoác lên vai Renjun. Ngoài trời hửng nắng nhưng những cơn gió lạnh vẫn đang không ngừng thổi.
"Ừ..."
Renjun khẽ gật đầu, nheo nheo đôi mắt.
Hệt như mèo con ngái ngủ, Donghyuck dịu dàng xoa đầu cậu rồi rời đi.
Lớp học vắng lặng...
Renjun rơi nước mắt...
Chẳng biết nữa, vì lý do gì chứ... tại sao cậu lại khóc
Cậu muốn Donghyuck ở lại với cậu
Nhưng tại sao lời nói ra lại là đẩy người rời xa cậu
Giá như cậu ấy không xoa đầu cậu, liệu cậu có khóc không.
Không biết.
Renjun mệt mỏi, gục đầu trên chồng sách trước mặt, để dòng nước mắt chảy trôi ru cậu vào giấc mộng dài. Trong giấc mộng đó, biết đâu, có lẽ Renjun sẽ không còn đau đớn nữa.
.....
Quả thật, Renjun đã có một giấc mơ. Cậu đang ngồi dưới gốc đào già cỗi, trải dài trước mắt là một thảm cỏ xanh mướt ngút ngàn, điểm cuối của nó chính là lớp học của cậu. Hoa anh đào phía trên nở rộ đầy trời, những cánh hoa rụng rơi lả tả, bao lấy Renjun bởi một màu hồng nhạt.
Khung cảnh này vừa quen nhưng cũng thật lạ.
Cậu nhìn xung quanh, chợt nhận thấy có một hình bóng từ phía xa xa đi tới, từ nhạt nhòa rồi dần dà trở nên rõ nét.
Không khó để cậu nhận ra đó là Donghyuck của cậu.
Renjun nheo mắt.
Nhìn Donghyuck có gì đó khang khác mọi ngày thì phải.
Hình như cậu ấy cao hơn, gầy đi, còn là gầy đến nỗi hai bên gò má hóp lại, đôi mắt trũng sâu, vùng da quanh mắt sẫm một màu u tối trông đến là đáng sợ, gương mặt hằn lên đầy sự bi thương khắc khoải, họa nên dáng hình một cậu trai mười bảy tuổi bằng dấu vết của sự trưởng thành đau đớn.
Đau đớn tựa như hướng dương không đợi được mặt trời ló dạng, như hoa anh đào không đón được xuân sang, như loài cỏ dại không thể ngẩn đầu trong cơn giông bão.
Donghyuck cứ như cây khô đơn độc bị giam cầm ở nơi mùa đông là vĩnh hằng, bị rút cạn nhựa sống bên trong, chỉ để lại độc một phần vỏ sần sùi, khô cằn, trống rỗng và xám xịt.
Donghyuck... không giống cậu ấy...
Renjun tự nhủ trong lòng.
Donghyuck đứng trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo đầy oán hận, từ phía trên nhìn thẳng vào Renjun, đối diện với ánh mắt đó, cậu bất giác mím chặt môi, nuốt ngụm nước bọt lớn xuống cổ họng khô khốc. Cho dù có chút đắn đo nhưng cuối cùng Renjun vẫn đưa tay ra kéo Donghyuck ngồi xuống cạnh mình, sau đó cậu sẽ hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, nhưng Donghyuck lại hất mạnh tay cậu ra khiến bàn tay cậu đập vào gốc cây bên cạnh, tạo nên một vết bầm tím trên mu bàn tay. Renjun không thể có bất cứ phản ứng nào ngay lúc này cả, còn Donghyuck vẫn cứ dùng ánh mắt dung dưỡng đầy bi thương oán hận đó mà nhìn chằm chằm cậu, không một khắc nào chớp mắt buông thả cậu, cảm xúc trong đó mạnh mẽ dữ dội đến điên cuồng như sợi dây sắt đang siết chặt lấy, ép cậu đến muốn nổ tung.
"Dong.... Dong..."
Tiêu rồi, đến tên của cậu ấy cũng không có cách nào gọi lên được.
Cậu cũng không muốn nhìn, không muốn nhìn Donghyuck như vậy chút nào, nhưng lại không thể nhắm mắt, không thốt nên lời, không thể quay đầu, cũng không thể nắm tay cậu ấy. Từng bước từng bước bị cậu ấy dồn đến không còn đường trốn chạy.
Hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn, luồng khí bị đẩy mạnh ra ngoài, tạo thành dải khói trắng mờ lãng vãng, bầu không khí cũng dần lạnh lẽo.
Renjun không biết cách để vượt qua sự khủng hoảng này. Còn Donghyuck ở trước mặt, càng lúc càng không thể kiểm soát cảm xúc bên trong mình, để chúng tuôn trào từ khắp cơ thể, đôi mắt đỏ ngầu, ép dòng nước mắt chảy xuống.
Hức...
Renjun thất kinh, những giọt nước mắt của Donghyuck đáp xuống trên gương mặt cậu, chúng rơi nơi khóe môi và tan vào trong miệng cậu, vị mặn đắng xâm chiếm hết khoang miệng, khiến cậu tê liệt cứng đờ.
Nước mắt Donghyuck cứ lã chã rơi xuống như mưa, gương mặt cậu ấy ướt đẫm, gương mặt Renjun cũng sớm đã tắm dưới dòng nước mắt khổ đau ấy, còn có, dòng nước mắt của cậu đã hòa vào đó tự lúc nào.
"Huang Renjun... tớ... hận... cậu..."
Mắt Renjun mở to chấn động, cậu vừa nghe điều gì từ miệng người cậu yêu thương vậy? Cậu chính là cội nguồn của những giọt nước mắt ấy? Là Huang Renjun cậu sao?
Renjun không thể tin nổi.
"Huang Renjun... Renjun..."
Donghyuck nức nở, không ngừng gọi tên của cậu.
"Renjun..."
Chẳng mấy chốc, trước mặt cậu lại trở về là Lee Donghyuck ngốc nghếch, khóc đến bi thương hệt như đứa trẻ vậy.
Renjun nắm tay Donghyuck, lúc này Donghyuck không còn phản kháng lại cậu.
Cậu đứng dậy, đến gần bên Donghyuck, áp tay lên đôi gò má gầy, trong lòng dâng lên sự đau đớn không cách nào tả nổi, càng không thể giải bày.
"Tớ... thương cậu nhiều lắm Donghyuck, tớ sai rồi, cậu đừng khóc".
Renjun ôm chầm lấy Donghyuck, ghì chặt vào lồng ngực thân ảnh cao hơn cậu gần một cái đầu.
"Tớ xin lỗi."
Thế nhưng Donghyuck sau đó còn khóc dữ dội hơn. Bầu trời bên trên bắt đầu nổi bão giông, kéo theo cùng tiếng sấm là cơn cuồng phong, cánh hoa, lá cỏ, bụi mờ bị gió hất tung lên không trung rồi cuộn thành xoáy lớn vây lấy cả hai người. Nó dữ dội như sắp thổi bay hai đứa, Renjun siết chặt Donghyuck hơn nữa, cố gắng bao lấy cơ thể cậu ấy, cố gắng bảo vệ cậu ấy. Cậu nhắm chặt mắt, bởi sự sợ hãi và bởi cơn gió bụi điên cuồng đang gào rít bủa vây xung quanh.
Renjun dần mất nhận thức, nhưng hai bàn tay vẫn cố nắm chặt lưng áo Donghyuck.
"Renjun..."
"Renjunie... Injun ah~ Injun..."
Âm giọng gọi tên cậu lớn dần bên tai, bỗng chốc át đi hết mọi âm thanh của bão giông cuồng loạn.
Renjun mở to mắt, bật người dậy khỏi ghế.
"Donghyuck!!!!"
Renjun hét lớn gọi tên Donghyuck
Cả người quay quắt tìm kiếm. Ánh mắt lộ rõ sợ hãi hoảng loạn, chúng phủ lên nhận thức của cậu một tầng sương hư vô, che mờ tầm mắt của cậu, cậu không biết đây là đâu, cậu không biết cơn bão đó đã cuốn cậu đi xa đến đâu, chỉ biết Donghyuck đã không còn trong vòng tay cậu nữa. Cậu đã để lạc mất Donghyuck, cậu phải tìm lại cậu ấy.
"Donghyuck!!!!!"
Renjun cố gọi lớn hơn, thanh âm của cậu khàn đặc lại. Hai tay quơ loạn xạ xung quanh, kể cả khi chúng có chạm vào thành ghế cứng cáp đến bầm đi cũng không khựng lại.
Mọi thứ mờ mịt khiến Renjun không nhìn thấy một Donghyuck đang đứng chết lặng ngay trước mắt mình.
Dẹp phăng mọi sự bàng hoàng vì tình cảnh trước mặt, Donghyuck chụp lấy tay Renjun kéo cậu ấy ôm chặt vào lòng, không để Renjun bị tổn thương thêm nữa.
"Injun..."
Donghyuck sững lại một giây để lấy lại bình tĩnh. Nhẹ giọng gọi tên Renjun.
"Injun à, tớ đây, Donghyuck ở đây."
"Donghyuck?"
Renjun không còn quấy trong vòng tay cậu nữa, dần dần tĩnh lại. Dù tấm lưng gầy vẫn phập phồng đầy bất an.
"Ừ, tớ ở đây nên Injun đừng sợ nhé."
"Là một giấc mơ thôi mà... dù là cơn ác mộng có đang sợ thế nào thì nó cũng kết thúc rồi."
"Injun đừng khóc, tớ sẽ luôn ôm cậu thật chặt như vậy nhé."
_________
Hết chương 36!!!
_____12/3/23_______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip