Chương 39: Mộng sâu khó tỉnh.

Donghyuck đi làm về rất... rất muộn. Sắp đến sinh nhật 18 tuổi của Renjun, cậu muốn mua cho cậu ấy một món quà đặc biệt, phải cần một số tiền kha khá, vì vậy Donghyuck đăng ký làm thêm giờ lẫn tăng ca thay đồng nghiệp, mặc dù ông chủ có chút e dè do cậu chưa đủ tuổi, làm quá số giờ quy định bị phát hiện sẽ khiến ông ấy chịu phạt, nhưng nhân viên khác nghỉ đột ngột nên ông đành mắt nhắm mắt mở để cậu tăng ca vài ngày.

Chuyện này khiến Donghyuck cảm thấy hơi quá sức... dù vậy... may là cuối cùng vẫn có cơ hội để gom đủ tiền mua quà sinh nhật cho Renjun.

18 tuổi của cậu ấy đến sớm hơn cậu.

Cậu muốn tặng món quà thật đáng nhớ cho cậu ấy.

Donghyuck đứng dưới con đường vắng, hai tay đút vào túi áo khoác dày, ghì kéo vạt áo ôm lấy thân người. Trời đêm, gió lạnh thổi đến khiến cậu co ro, cứng đờ nhưng cũng đủ cho tinh thần trở nên tỉnh táo hơn, cơn gió cũng thổi bay lớp sương mỏng vương trên mi mắt cậu hệ quả của chuỗi ngáp dài ngáp ngắn không đếm hết trên đường về đến đây.

Donghyuck ngửa cổ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên khung cửa sổ quen thuộc chưa buông màn. Ánh đèn ngủ hắt ra ngoài một khung sáng màu vàng ấm áp.

Nhìn rất lâu. Rồi bất giác mỉm cười. Vì nhớ đến người nằm trong căn phòng đó. Dù ở xa như vậy nhưng cũng chỉ cần có thế... chỉ cần biết rằng Renjun ở trước mặt cậu, có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của cậu ấy... là đủ rồi.

Đủ để cõi lòng cậu bình yên qua thêm một đêm tối vì có ánh sáng của người cậu yêu thương dẫn lối.

Nếu Renjun luôn ở cạnh, Donghyuck biết mình sẽ không lạc đường.

"Renjun à, muộn rồi, Renjun của tớ ngủ ngon nhé"

Donghyuck mỉm cười, mở lời thì thầm trong đêm quạnh quẽ. Xoay gót chân, chầm chậm cất bước về nhà.

___

Renjun của Donghyuck ấy, đêm đó đã chìm vào giấc ngủ sâu, hệt như mong cầu của Renjun và hệt như lời chúc của Donghyuck.

Có điều... đó là một giấc ngủ sâu... rất sâu.

Khi bình minh rực rỡ rải nắng vàng khắp mọi nơi, Renjun cũng không tự mình thức giấc được.
___

"Vào nhà đi Hyuckie"

Mẹ mở cửa đón cậu. Hôm nay là cuối tuần bố và hai em đều ở nhà. Vừa vào đã nghe tiếng chào rôm rả của hai đứa nhóc. Donghyuck cũng gật đầu chào bố.

Buổi sáng, phòng khách vắng tanh, đối lập lại là căn bếp đông đúc và rộn ràng. Donghyuck đi đến, mẹ bảo cậu ngồi xuống bàn rồi rót cho cậu một ly nước ép.

Bố đang ngồi đọc báo, trước mặt là ly cà phê, hai đứa nhỏ vừa uống sữa vừa tranh cãi về một chuyện đã xảy ra ở trường hôm qua, mẹ thì bận chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà. Thi thoảng sẽ vang lên tiếng cười có chút bất lực còn lại toàn cưng chiều của bố mẹ khi nghe những tranh cãi trẻ con của Jiah và Jihoon. Quả thật nhà có trẻ con vui phải biết.

Donghyuck cầm ly nước ép uống một ngụm, nhìn quanh, không có Renjun ở đây. Cáo nhỏ của cậu chắc lại ngủ nướng rồi, cuối tuần mà. Ngày thường còn dậy muộn xém trễ giờ học, huống chi những ngày nghỉ như vậy. Đây không phải chuyện kỳ lạ chưa từng có tiền lệ, nhưng Donghyuck vẫn không nhịn mà được hỏi một câu.

"Mẹ ơi, Renjun vẫn còn ngủ hả mẹ?"

"Vẫn còn ngủ đấy, chắc là đang quấn chăn làm nhộng ngon giấc rồi"

Mẹ quay người vừa cười vừa trả lời cậu.

"Donghyuck giúp mẹ làm bữa sáng nhé?"

Cậu nói, đặt ly nước ép xuống bàn, toan đứng dậy, đã bị mẹ vội ngăn lại.

"Mẹ đang làm rất tốt mà"

Mẹ cười rất dịu dàng đáp lại cậu. Cậu biết mẹ vốn dĩ rất thích nấu ăn. Mỗi ngày đều được làm điều mình yêu thích, những nụ cười dường như khiến tuổi tác bỏ quên mẹ mất rồi, cậu đã ở cùng họ từ hồi bé xíu, khi Jiah và Jihoon chưa ra đời, đến khi hai đứa lớn chừng này, dường như nụ cười của mẹ chẳng hề thay đổi, gương mặt của mẹ cũng chẳng già đi tí xíu nào.

Mùi thức ăn thơm phức tràn ngập căn bếp. Mùa xuân không khí trong lành se lạnh, căn bếp nhà Renjun vào buổi sáng sinh động thế này có thể được xem là một khung tranh đẹp đẽ nhất, không thua kém gì cảnh đẹp được hoa cỏ mùa xuân họa nên bên ngoài cánh cửa cả. Trong bếp có người, có hơi ấm lan tỏa từ ngọn lửa góc bếp của mẹ, có mùi thơm thoang thoảng trong không khí, có tiếng cười nói trong trẻo ngây thơ của trẻ con, có tình yêu thương dung dưỡng những hạnh phúc đong đầy.

Donghyuck cũng được sự yêu thương ấy bao bọc từ thuở còn bé. Cậu nhìn mãi những gì hiện hữu ở căn bếp vào thời điểm đẹp đẽ này, rồi lại lén giấu nụ cười sau ly nước ép mẹ làm cho. Giá mà ngày nào cũng được nhìn thấy khung cảnh này, giá mà nó sẽ tồn tại mãi mãi, giá mà có thể ở cạnh nhau mãi mãi thì tốt biết mấy.

Một ngày, không lâu nữa khi cậu và Renjun rời nhà đến thành phố khác học đại học, chắc sẽ nhớ mọi người cùng khoảnh khắc đẹp đẽ này lắm.
_________

Donghyuck và gia đình Renjun ăn sáng xong xuôi, cậu cũng phụ mẹ dọn dẹp hết cả rồi, mọi người bắt đầu tập trung vào công việc và thú vui riêng của mình.

Nhưng Renjun vẫn chưa xuống nhà.

"Areum, Injun vẫn chưa dậy sao em?"

Bố đang ngồi ở phòng khách, sửa chiếc xe đồ chơi cho hai đứa nhỏ, nhìn đồng hồ, giật mình nhìn quanh mới nhớ Renjun vẫn chưa xuống.

Mẹ đang đứng cạnh Donghyuck rửa cái dĩa cuối cùng, sau khi úp nó lên rạn chén, cả cậu và mẹ theo quán tính quay đầu nheo mắt nhìn đồng hồ.

"Ừm, lạ nhỉ, muộn rồi, con còn chưa xuống"

Mẹ định lau bàn tay ướt sũng của mình vào hai ống quần như thói quen. Donghyuck liền nắm tay mẹ, lấy khăn bông nhỏ để ở góc bếp và lau tay cho mẹ.

"Mẹ đừng để quần áo ướt, trời này dễ bị cảm lắm. Con sẽ lên gọi Renjun dậy"

"Mẹ tự lau được mà"

Nhưng Donghyuck đã lau xong rồi. Cậu ngẫn đầu cười.

"Gọi Injun xuống ăn sáng giúp mẹ nhé"

"Tuân lệnh"

"Nhóc con"

Mẹ mắng nhưng Donghyuck đã nhanh chân chạy mất hút lên cầu thang rồi.
_______

"Cốc, cốc"

Donghyuck dừng chân, gõ nhẹ lên cửa.

"Renjunie~ cậu dậy chưa???"

Lời nói cũng nhỏ nhẹ hết mức, rõ là đi gọi người dậy, nhưng cái giọng điệu này tưởng chừng như đang sợ đánh thức người ở sau cánh cửa vậy.

"Tớ vào nhé"

Donghyuck mở cửa đi vào sau khi không nghe thấy phản ứng nào từ bên trong.

"Giờ này mà cậu còn ngủ say đến không biết trời đất luôn ư?"

Donghyuck lầm bầm, ra vẻ cằn nhằn mắng yêu cáo nhỏ, lâu lâu mới có cơ hội được cằn nhằn chứ thông thường Donghyuck toàn là người bị cáo nhỏ cằn nhằn thôi.

Ánh sáng bên ngoài rực rỡ xâm chiếm vào phòng qua khung cửa sổ không buông rèm, rực rỡ mà làm lưu mờ ngọn đèn ngủ đã tỏa sáng đêm hôm qua.

Donghyuck với tay nhấn công tắc tắt đèn ngủ đi.

"Renjun, dậy đi, đã trễ lắm rồi á"

Donghyuck vừa nói vừa tiến lại gần giường của Renjun. Cậu ấy đang nằm im lìm, cơ thể nhỏ bé được cuộn trong tấm chăn bông dày dặn, gần như nuốt mất cậu ấy luôn rồi.

Renjun quấn chân kín mít chỉ chừa ra cái đầu tròn tròn, quay mặt về phía cửa sổ.

Mặt trời sáng chói chiếu thẳng vào mặt như vậy mà vẫn ngủ được cơ.

Donghyuck nhìn cảnh tượng cáo hóa nhộng kia thì không khỏi phì cười, khóe miệng kéo cao, trái tim thì tan chảy, người gì đâu mà ngủ thôi cũng dễ thương nữa... miệng thì vậy, tim thì vậy, trong lòng... cũng dần trở nên rạo rực ngứa ngáy.

"Injun, đồ sâu ngủ, dậy đi nào, ngủ nữa cậu sẽ biến thành nhộng mất"

Donghyuck tiến lại gần giường Renjun, đến ngay bên cạnh, nhẹ nhàng lay vai nhưng Renjun vẫn không mảy may động đậy.

"Injunie, cậu đang giả vờ ngủ đúng không?"

Donghyuck chợt thấy có gì đó không đúng, bèn lay mạnh cậu ấy hơn một chút nhưng vẫn không có phản ứng.

"Injunie, cậu đừng đùa nữa mà, mau dậy đi, mẹ chừa đồ ăn sáng cho cậu kìa"

Donghyuck bắt đầu bất an, nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu động đậy. Lời nói đi kèm nụ cười gượng gạo, xem chừng lại run rẩy và rất khó nghe.

Donghyuck lật người Renjun lại, để cậu ấy đối diện với mình, Donghyuck hốt hoảng vô cùng, gương mặt Renjun đầm đìa mồ hôi, tóc mái bết đi bởi mồ hôi ướt đẫm, thấm xuống một bên gối nằm, mắt thì nhắm nghiền, đôi mày cau có, biểu hiện rõ ràng rất khó chịu.

Donghyuck đưa tay sờ trán Renjun, lòng bàn tay vừa chạm vào đã cảm nhận sức nóng hừng hực từ làn da cậu ấy. Sức nóng lan xuống làm đôi má cậu ấy đỏ hây hây. Sự trên lệch nhiệt độ của bàn tay Donghyuck làm cho Renjun rùng mình ớn lạnh, cậu nheo mắt, cố nhướn mở hé mắt ra, toàn thân tràn ngập đau nhức rã rời, đầu thì nặng như có quả tạ đè lên vậy.

"Injunie, cậu nghe thấy tớ không?"

Donghyuck cúi mặt gần sát với Renjun hơn, bàn tay áp vào má, vỗ nhẹ đánh thức cậu ấy.

Đáp lại chỉ là tiếng thở mệt mỏi của Renjun.

Donghyuck kéo bớt tấm chăn dày ra khỏi người Renjun, kiểm tra tay chân và cơ thể cậu ấy. Quả thật, như cậu nghĩ, cơ thể Renjun thì nóng hừng hực, còn bàn tay bàn chân thì lạnh toát.

"Tớ lạnh"

Giọng Renjun khàn khàn thì thào.

"Cậu bị sốt rồi, để tớ đi gọi mẹ"

Donghyuck kéo lại chăn đắp ngang ngực Renjun, nhanh chóng chạy vội xuống nhà gọi bố mẹ.

Khi cả nhà ùa vào phòng, Renjun đã có thể gắng gượng cố giữ bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Bố kiểm tra nhiệt độ của Renjun, 38,5°, bị sốt rồi. Sau đó bố lấy thuốc hạ sốt cho cậu. Mọi người quyết định để Renjun ở nhà theo dõi trước, dù sao cậu ấy cũng một mực lắc đầu không chịu đi bệnh viện.

Mẹ pha nước ấm lau mặt lau người cho cậu.

Sau khi nhận được sự chăm sóc, cơ thể của cậu tuy còn đau nhức nhưng đã bớt khó chịu hơn rồi. Trong giấc ngủ mơ màng lúc nãy, cậu cảm thấy cơ thể nặng trịch đau đớn, vô cùng khó chịu nhưng không thể thức giấc, không thể động đậy mạnh, những cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể khiến cậu co ro run rẩy cố dìm mình trong tấm chăn dày mong có thể đỡ hơn, hi vọng cậu có thể sớm tỉnh giấc, cậu muốn tìm điện thoại gọi bố mẹ nhưng không nhấc tay nổi dù chỉ là một tấc.

Donghyuck ở bên cạnh, giúp mẹ giặt khăn trong thau nước nóng. Lòng lo lắng căng thẳng nhìn Renjun lim dim trên giường, hình như cả việc ở mắt cũng khiến cáo nhỏ mệt mỏi, chắc là khó chịu lắm.

Renjun lại thiêm thiếp ngủ. Mẹ đặt khăn ấm lên trán cho cậu, trầm ngâm nhìn cậu một lát rồi quay sang nhờ Donghyuck thay khăn lau mặt, trông chừng cho Renjun để mẹ xuống nhà nấu ít cháo.

Donghyuck gật đầu...

Trong phòng chỉ còn lại hai người, và rất tĩnh lặng, Renjun buồn ngủ lắm rồi thì phải. Chỉ có tiếng thở là thanh âm duy nhất của cậu ấy trong căn phòng.

Donghyuck đi thay nước, vắt khăn và liên tục lau tay chân và mặt cho Renjun. Mong là có thể khiến cậu ấy cảm thấy dễ chịu dù chỉ là một chút cũng được.

Thời gian cứ thế qua đi. Bố mẹ lâu lâu lại lên kiểm tra nhiệt độ của Renjun, hai đứa nhỏ lần nào cũng lẽo đẽo theo sau, lần nào cũng muốn ở lại cùng Renjun nhưng bị bố mẹ bế xuống nhà, trẻ con cũng dễ bị lây cảm mà.

May là Renjun có dấu hiệu hạ sốt rồi.

Mẹ đã bê cháo lên, 1 chén cháo ủ trong tô nước ấm. Gọi thử mấy lần Renjun đều lắc đầu không muốn dậy ăn. Thực ra là không dậy nổi.

"Mẹ để cháo ở đây, lát nữa Renjun khá hơn, con cho Renjun ăn nhé, nhờ con nhé"

Mẹ vừa nói vừa nhìn Renjun, ánh mắt lo lắng đau lòng.

"Mẹ đừng lo quá, con sẽ chăm sóc Renjun thật tốt, mẹ cũng nghỉ ngơi đi mà"

Mẹ gật đầu, cúi người vén lại tóc cho Renjun sau đó rời đi.

Donghyuck thay khăn trên trán Renjun.

Cậu cũng đau lòng quá, chẳng hiểu sao,... nhìn Renjun bệnh đến nằm lim dim mê man như vậy,... Donghyuck đau lòng quá chừng...

Donghyuck bất lực nắm bàn tay nhỏ bé của cậu ấy. Cậu gục mặt trên mép giường, hướng nhìn Renjun, gương mặt cậu vùi trong bàn tay hai người.

"Renjun phải mau khỏe lại, tớ lo lắm đấy, nếu cậu không nhanh khỏe, tớ sẽ giận cậu thật đấy"

Donghyuck vừa nói, nước mắt vừa rơi, lan tràn xuống lòng bàn tay nóng hổi. Vừa đau vừa xót Renjun nhưng không thể làm gì nhiều hơn để giúp cậu ấy.

"Phải chi tớ là người bị ốm thay cậu thì tốt quá... như vậy cáo nhỏ của tớ sẽ không khó chịu nữa" Donghyuck thì thầm nói với Renjun mà cũng như tự nhủ với chính mình.

Ừm đúng vậy, Donghyuck nghĩ giá như có thể thay Renjun chịu hết những đau đớn sau này, để quãng đời sau này hai đứa cạnh nhau Renjun sẽ chỉ có hạnh phúc mà thôi.

Nhưng Donghyuck của năm đó, vĩnh viễn cũng không ngờ, hôm đó chỉ mới là bắt đầu, quãng đời sau này của hai người không có hai chữ cùng nhau, và sau này cung bậc cảm xúc nào cũng đi qua, đắng cay hay đau khổ, duy chỉ có hạnh phúc thì đã mãi lạc đường không bao giờ tìm lại được.
__________
Hết chương 39!!!!!
__________18- 22/4/23______

Đôi khi mình viết vội nên không tránh được lỗi chính tả mà kể cả có soát lại vài lần thì mình cũng không nhận ra được nên nếu mn đọc thấy lỗi chính tả, hãy cmt cho mình bjk để mình sửa với nha.
_________
P/s: Chỉ là mình muốn nói rằng mình hi vọng Dreamies quý giá của mình sẽ nhận được nhiều yêu thương hơn và hạnh phúc hơn mỗi ngày.
_________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip