❅19

"Oh Hyunjin, em vào ăn tối nhanh đi. Hôm nay anh nấu toàn món em thích này." - Bangchan vui vẻ khi thấy đứa em mình từ cổng bước vào. Trái với nụ cười tươi rói của anh là gương mặt đăm chiêu khá là sầu muộn của cậu. Trông có vẻ khá là mệt mỏi.

"Em sao thế? Em bị bệnh hả? Sao mệt mỏi thế này?" - Nhà còn mỗi cậu là người thân, phận làm anh làm sao không lo lắng cho đặng?

"Em không sao...Hôm nay em mệt chút, em lên phòng nghỉ xíu nha?"

"H-Hay em ăn cơm đã, hôm nay anh đã nấu rất nhiều món."

"Em..." - nhìn về phía bàn ăn, bỗng dưng cậu không muốn làm anh buồn. Chẳng lẽ cậu lại muốn bỏ đi bao nhiêu công sức mà người anh của cậu đã nấu cả buổi sao?

"Đợi em tắm xong em sẽ xuống."

"Được."

Lên tới phòng, Hwang Hyunjin ngã uỳnh xuống giường. Chợt nhớ đến những ngày tháng qua tại sao cậu lại không nhận ra chứ? Cậu trách bản thân tại sao không nhận ra sớm hơn để bây giờ lại ôm nỗi đau lớn thế này. Nhận ra rằng vốn dĩ em không hề có tình cảm với mình, cũng là do cậu ngu ngốc, hay là do tình cảm của cậu quá lớn khiến lu mờ đi những hành động hiện tại.

Giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, cứ ngỡ bản thân đã tìm được một người có thể khiến mình hạnh phúc nhưng thật không ngờ...

"Tại sao không ai cần tôi...? Tại sao ba mẹ lại bỏ tôi đi? Tại sao ngay cả cậu cũng lừa dối tôi? Tôi không đáng được yêu thương sao?"

...

Được quen biết với em là điều mà Hwang Hyunjin cảm thấy hạnh phúc nhất, dường như nỗi đau ấy đã được lấp lại bằng sự ấm áp ngày nào. Và rồi khi em rời xa, Hwang Hyunjin ngỡ như vụt mất đi ánh nắng của cuộc đời mình.

"Chắc có lẽ cậu đã quên...năm xưa chúng ta đã vui vẻ như thế nào...Cậu quên thật rồi, cậu cũng đã thay đổi khác, cậu không nhớ mình là ai nữa rồi..."

Cuộc gặp gỡ năm xưa được coi như định mệnh, cậu nhớ năm đó cả hai cũng chỉ mới là hai đứa trẻ ngây ngô non nớt. Từng vui vẻ, từng chơi chung, từng cùng nhau ca hát, đọc truyện tranh ngoài công viên. Cậu ước cậu có thể quay trở lại những ngày tháng nô đùa ấy...

Nhưng chẳng có gì là mãi mãi khi năm đó cậu nghe tin em sẽ cùng gia đình sang Úc định cư, cũng chính hôm đó cậu ngỡ như ánh nắng cuộc đời mình đã sắp tắt hẳn.

"Y-Yongbok...cậu sẽ phải đi thật sao?"

"Tớ...xin lỗi Hyunjin, mai tớ phải cùng ba mẹ sang Úc rồi nhưng tớ chắc chắn tớ sẽ không quên cậu đâu. Tớ hứa đó!"

"..."

"Hyunjin à..."

"Cậu...đừng đi có được không? Ở lại với tớ đi được không? Tớ...tớ không muốn mất cậu..."

Và cứ thế Hwang Hyunjin òa khóc lên thật to, buổi chiều hoàng hôn hôm đó thật khiến lòng người não nề, ánh nắng chiều tà dần sập xuống chiếu rọi lên hai thân ảnh nhỏ nhỏ với đôi bóng đổ rạp trên sân.

"Hyunjin đừng khóc mà, cậu như vậy làm sao mà tớ nỡ rời đi. Tớ cũng không muốn, tớ không muốn đi. Nhưng ba mẹ cứ bắt tớ phải đi, Hyunjin sang Úc với tớ luôn nha, có được không?" - đến lượt em không kiềm được nước mắt mà từng giọt cứ thế lăn dài xuống.

"K-Không thể, tớ còn anh trai...Tớ phải ở lại đây."

"..."

"Được rồi...Cậu đi đi Yongbok..."

"Cậu..."

"Tớ không thể bắt cậu ở lại...cậu đi mạnh giỏi." - nói rồi cậu quay lưng định rời đi nhưng em nắm chặt lấy tay cậu mà kéo lại.

"Cậu đừng giận tớ...Tớ xin lỗi..."

"Tớ không giận mà, thật đó..chỉ là tớ có chút chạnh lòng thôi. Yongbok à, đừng quên tớ được không?"

"Sẽ không quên, mãi sẽ không quên!"

"À đúng rồi, tớ có cái này." - em móc trong túi ra là cái móc khóa hình gà con trông đáng yêu cực.

"Cậu nhớ nha Hyunjin, nếu nhớ tớ thì cậu hãy ngắm nó và nhỡ sau này chúng ta vô tình gặp lại nhau chúng ta còn biết mà nhận ra nhau."

"Có thật là cậu sẽ nhớ ra tớ qua móc khóa gà con này chứ?"

"Aigoo, tất nhiên!! Vì thế đừng khóc nữa nghe chưa?"

"Ùm, mai mấy giờ cậu đi?"

"Chiều mai 5 giờ chiều."

"Sáng mai đi chơi với tớ lần cuối nhé?"

"Ùm, lần cuối..." - sao lại đau lòng thế này...

゚°☆༺༻☆° ゚

"Hyunjin à?...Hyunjin?"

"Em ngủ quên rồi à?" - Bangchan rón rén mở cửa phòng cậu ra vì từ nãy đến giờ đã khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy cậu xuống nhà ăn cơm.

"Hyunjin?"

Nhận thấy thân ảnh quen thuộc nằm dài trên giường nhưng vẫn chưa ngủ, gương mặt vô hồn cùng với đôi mắt cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, mặc cho nước mắt ngày càng lăn dài trên má. Bangchan nhất thời hốt hoảng tung cửa chạy lại bên cậu đang nằm "Hyunjin, em làm sao vậy? Sao lại khóc? Nói anh nghe có được không?"

Nhưng đáp lại anh cũng chỉ là sự im lặng bất động như thế...

"Em đừng thế...anh lo lắm đấy. Hyunjin à!"

Bàn tay ấm áp của anh nhẹ lau đi hàng nước mắt ấy nhưng càng lau nước mắt càng chảy một lúc nhiều hơn "Hyunjin..."

"Em không xứng đáng được yêu...phải vậy không? Rồi sẽ có lúc anh cũng bỏ em đi có đúng không?"

"E-Em nói gì vậy Hyunjin?"

"Ba mẹ...bỏ em đi..."

"Được rồi, em đừng như thế nữa. Ba mẹ không muốn rời xa em hay rời xa chúng ta, bọn họ đâu có muốn. Chỉ do chuyến xe nhẫn tâm kia đã cướp đi hai người ấy mà thôi."

"Không...họ bỏ em đi thật. Ngay cả Felix cũng sắp rời xa em lần nữa và sắp tới sẽ là anh..."

"Em nói gì vậy Hyunjin? Em nói điên nói khùng gì vậy?"

Thần trí của cậu như hỗn loạn, gạt tay anh ra cậu xoay người vào tấm mền dày mà chôn vùi trong đó.

"Em làm thế anh sẽ lo lắm đấy."

"Hôm nay em đã biết được một bí mật, rất thú vị không biết anh có muốn nghe không?"

"Nghe! Anh nghe! Sang đây kể anh nghe.."

"Felix í, em thích cậu ấy lắm..."

"Anh biết..."

"Chỉ là cậu ấy không thích em thôi."

"..."

"Anh chơi cá cược với em không?"

"..."

"Em ghét trò chơi ấy lắm nhưng mà tự dưng thấy cũng vui."

"Em muốn cá điều gì?"

"Cá thử xem cậu ấy có thật lòng thích em không?"

Hyunjin nghĩ chốc lát rồi quay sang nhìn anh "Anh nghĩ cậu ấy sẽ thích em chứ?"

Chần chừ vài giây Bangchan quyết định trả lời "Có.."

Hyunjin gật đầu cảm thán coi như đó là điều đúng đắn nhưng cậu lại chọn cái ngược lại "Em sẽ chọn là không nhé."

"Hyunjin à, em..."

"Nếu anh thắng chắc lúc đó em sẽ hạnh phúc lắm ha anh? Nhưng nhỡ em thắng thì sao nhờ...Em..cũng không biết nữa. Lúc đó em sẽ có cách giải quyết riêng cho mình."

"G-Giải quyết gì cơ?"

"Bí mật."

"Hyunjin em đừng làm anh sợ! Anh còn mỗi mình em, dù cho thế gian này ai cũng bỏ em nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ em. Em không biết rằng tim anh bây giờ đập nhanh lắm đó, anh sợ em sẽ xảy ra chuyện, em đừng khiến anh phải sợ Hyunjin à..."

"Anh đừng sợ, em sẽ không sao cả. Mốt nếu anh sợ cô đơn thì hãy quay lại tìm anh Minho."

"Minho? Em nhắc thằng nhóc đó làm gì?"

"Anh ấy...em dám chắc còn rất thích anh đó."

"..."
______________________

Hơi khó hiểu xíu ha nhưng sau sẽ từ từ giải đáp hết :"))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip