❅23
"Anh không muốn nói lần hai, mau chia tay Lee Felix!"
゚°☆༺༻☆° ゚
Hôm nay lạ thật, Hwang Hyunjin chẳng nói năng như ngày nào mà thay vào đó là một sự im lặng đến đáng sợ, cậu chỉ tập trung lái xe mà không nhí nhố như thường ngày và tình cảnh này khiến em có chút không quen. Ừ thì nay cậu vẫn chở em đi học bình thường, chỉ khác một điều là cậu im ắng quá, im tới mức khiến em cảm thấy bất an trong lòng.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt cái áo ngay hông của người ngồi phía trước, em ngập ngừng muốn nói gì đó để xua tan đi bầu không khí khó thở này nhưng đến khi mở miệng muốn cất thành tiếng thì bao nhiêu lời muốn nói cứ trôi tuột vào trong. Em biết tình cảm này đối với em chỉ đơn giản là một trò chơi cá cược, là một sự lừa dối, là không cảm xúc nhưng giây phút này em lại sợ cậu đang tiêu cực, suy nghĩ không tốt, em chính là lo cho cậu nhưng bản thân lại chẳng mấy thừa nhận.
Mãi suy nghĩ cho đến khi cậu đột ngột dừng xe lại bên vệ đường, im lặng đi vào trong và tiếp tục mua bánh cho em làm bữa sáng nhưng lần này không phải Brownie mà em thường ăn mà là một ổ bánh mì cỡ lớn.
Chỉ vừa vặn 5 phút, cậu đã chạy ra và đưa nó cho em và tất nhiên đổi lại là câu cảm ơn lịch thiệp.
"Mm, mà Hyunjin nè..."
"Sao thế?"
"Bạn đang khó chịu chỗ nào sao?"
"Không, anh ổn..."
"…"
"Sao thế?"
"Chỉ là hôm nay em thấy bạn im lặng quá...hay hôm qua đi chơi, em đã làm gì cho bạn buồn sao?"
Nhắc đến chuyện hôm qua, đôi đồng tử của cậu chợt mở lớn nhưng sau đó cũng bình tâm lại tỏ vẻ như chẳng biết gì "Có đâu, hôm qua đi chơi với bạn làm anh vui gần chết."
Hẳn là vui đến mức "gần chết".
"Hmm, vậy tại sao hôm nay bạn im quá."
"Đang lo cho anh sao bạn nhỏ?"
Hyunjin mỉm cười đưa tay xoa đầu em bất giác khiến em ngại mà cúi thấp đầu nhưng trong mắt cậu bây giờ hẳn cậu thấy em chỉ là đang giả vờ thôi. Thoáng chốc đôi mắt của Hwang Hyunjin trông đượm buồn rõ thấy.
"Em chẳng bao giờ thấy bạn mua đồ ăn sáng cho mình mà toàn cho em, bộ bạn ăn ở nhà rồi hả?"
"Ừ ăn rồi, dạo này anh Chan hay nấu cho anh ăn lắm. Bây giờ anh chở bạn đi học tiếp được chưa bạn nhỏ? Sắp trễ rồi."
Em thuận thế mà gật đầu, sau cùng lòng em chợt nhẹ hẫng đi vì Hyunjin đã thoải mái hơn đồng nghĩa với việc Hyunjin sẽ không biết chuyện gì cả. Nhưng mà em ơi, kế hoạch của em bị lộ cả rồi chỉ vì người ấy thương em nên cứ mặc kệ vậy thôi...
Em làm sao biết được trong lòng cậu bây giờ chẳng khác nào là cơn bão dông đang hoàn hành một cách kinh khủng.
Em làm sao biết được sáng nay cậu đã cãi nhau với người anh trai mà cậu thương nhất cũng chỉ vì bảo vệ cho em.
Đến bao giờ Hwang Hyunjin mới có thể có một tình yêu thật sự đây?
Càng nghĩ càng rẻ rúng, tình cảm con người thật rẻ mạt, để có sự chân thành sao lại khó khăn đến thế?
Đến trường, Hwang Hyunjin đi cất xe bảo em đứng ngoài đợi đúng lúc vừa vặn đám bạn của em vừa tới chạy lại mà huých vào vai em.
"Sao đứng đây một mình? Vào học đi chứ?"
"Đợi Hyunjin cất xe."
Ừ thì ngoài Jisung, Jeongin nói chung những người quen ra tất nhiên em trên trường cũng quen biết khá nhiều "bạn" tay to mặt lớn. Có thể em biết họ không tốt như mọi người nghĩ nhưng em chỉ đơn giản xem mối quan hệ này đơn thuần chỉ để xã giao là được rồi.
"Hyunjin? Ha, thằng mọt sách gì đó à? Sao vậy? Đổi gu? Thôi nào để tao đi dắt mày đi kiếm các em chân dài."
Một trong số tên đó nói lớn rồi cười bỡn cợt. Nghe cũng khó chịu thật đấy, Lee Felix cũng chỉ nhếch môi cười cho có lệ.
"Lâu lâu đổi khẩu vị chẳng lẽ không được?"
"Thế tính quen bao lâu?"
"Chưa biết, cũng sẽ nhanh đá cậu ta thôi."
"Ồ!!! Đúng là Lee đại ca nhờ. Thôi tao vào khoa tao học cái, ở lại vui vẻ cùng tình yêu nhạt nhẽo ấy đi nhé."
Bọn chúng vừa rời đi là em chỉ muốn chạy tới đá cho bọn chúng mấy cái, chẳng hiểu sao trước kia em có thể hòa vào cuộc vui của chúng nó được nhỉ? Cảm giác giờ cũng vậy nhưng niềm vui đã vơi đi không ít, mãi suy nghĩ trong đầu đột nhiên từ đằng sau truyền đến âm thanh quen thuộc khiến em không khỏi giật mình - "Yongbok à, ta đi thôi..."
"A- À Hyunjin..."
"Sao thế? Sao cậu giật mình?"
"K-Không có gì...Cậu...có nghe gì chưa vậy?"
Em e dè nhìn cậu nhưng Hwang Hyunjin vẫn một mực ngờ nghệch mặt ra "Nghe gì cơ? Này bạn lạ thật đó, có chuyện gì hả? Từ hôm qua đến giờ bạn đã hỏi anh câu này tận 2 lần."
Nghe xong em cũng chỉ biết chột dạ với một nụ cười méo xệch nhưng chẳng hiểu sao em nghe xong câu nói ấy từ cậu là em yên tâm vô cùng, nhanh lấy lại tinh thần rồi khoác tay cậu kéo đi.
"Thôi chúng ta vào học ha?"
Trông em cười vui nhỉ? Cơ mà sao Hwang Hyunjin lại không thể nào nhếch môi lên mà cười nổi.
"Đến bao giờ bạn mới hết trêu đùa anh đây Yongbok?"
゚°☆༺༻☆° ゚
We Live We Love We Lie
Chrisbch
Tao tức tao tứcccccc
Mongmongg
Hình như cái gr này chưa bao giờ bình yên thì phải :))
Sechngbin
Mà lúc nào cũng bắt đầu từ ông Bangchan
Chrisbch
Im, t muốn chắc??
Chrisbch
Không phải vì thằng em khờ khạo nhà t thì t đã không tức đến vậy
Sechngbin
Sao vậy anh?
Chrisbch
T kêu nó chia tay Lee Felix mà nó không chịu nghe, ăn gì mà khờ thế không biết
Sechngbin
Ăn đồ anh nấu chứ ăn gì?
Chrisbch
T đang khùng, m lạng quạng coi chừng bị t chửi à 🙂
Mongmongg
Chứ giờ anh muốn sao?
Chrisbch
Thì vẫn tiếp kế hoạch cũ
Mongmongg
Là lừa dối tình cảm anh Minho á hả
Chrisbch
Ừ 🙂
T sẽ cho Lee Felix thấy thằng anh của nó bị lừa dối một cách đau đớn như cái cách mà nó lừa dối Hyunjin em tao.
Sechngbin
Khổ...cảm thấy tội anh Minho, tự dưng lại bị lôi kéo vào chuyện này..
Mongmongg
Hay mình đổi kế hoạch được không? Cứ tiếp tục thế này thì sẽ chẳng ai hạnh phúc.
Chrisbch
T mặc kệ!
______________________
1 - 2 chap nữa tui sẽ tạm ngưng up để tập trung ôn thi tốt nghiệp nha ☺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip