❅24

Chrisbch => Lilinono

10h30

Chrisbch
Bé iu lên đồ đi, anh chở bé đi chơi

Lilinono
Mới sáng sớm thì đi đâu chơi được

Chrisbch
Hay anh qua nhà em làm bữa trưa ha

Lilinono
Òoo...cũng được, em cũng đang lười xuống bếp, anh qua nấu đii ^^

Chrisbch
Thế đừng nói sáng giờ em chưa ăn sáng đấy nhé?

Lilinono
Hihi chưa😊

Chrisbch
Ya, sao chưa ăn? Em muốn bị đau bao tử à? 🙂

Chrisbch
Mẹ nó (X)

Chrisbch
Sao cứ không chịu nghe lời, muốn bị bệnh đến nhập viện mới chịu hả?

Lilinono
Ý là em lười quá...nhưng em quen giờ giấc ăn trễ rồi, không sao đâu.

Chrisbch
Là không sao dữ chưa? Yên đó, anh mua đồ ăn sáng qua. Ví dụ có mà lười thì nhắn anh để anh mua qua, thiệt tình. Còn có lần sau nữa thì anh giận em đấy.

Lilinono
Em biết rồi mà.

Lilinono
Anh ấy...là lo cho mình sao? (X)

Chrisbch
Phải cảm giác này là đang lo lắng cho một người không? (X)

Lilinono
Anh ấy có phải đã thay đổi rồi không? (X)

Chrisbch
Không đâu, chắc nó cũng xuất phát vì muốn kế hoạch hoàn hảo hơn chút thôi. Làm sao mà mình có thể lo lắng cho tên nhóc này được :)) (X)

Lilinono
Thật tốt nếu anh ấy đã thay đổi (X)

Rất nhanh sau đó, anh liền phóng xe đi mua đồ ăn sáng đến cho y và không quên mua nguyên liệu nấu cho bữa trưa. Chốc sau tiếng chuông cửa kingg koong vang lên trước nhà, Lee Minho nghe tiếng liền lật đật chạy xuống mở cửa "Anh."

"Nè đồ ăn sáng, mau đem vào mà ăn nhanh cho anh."

Bangchan mặt hầm hầm trông dỗi ra mặt, tay thì đưa bịch đồ ăn còn nóng hổi ra trước mặt y "Anh đừng giận..."

Nhưng đáp lại y cũng chỉ là cái im lặng.

Dựa vào chiếc motor còn đang dựng trước cửa, anh còn chẳng thèm bước vào nhà, nhìn thái độ cũng biết là đang muốn con mèo đứng trước dỗ rồi.

"Tch, rồi giờ anh có vào không? Còn không thì phắn!"

Là dỗ?

"Em còn lớn tiếng với anh? Em có biết là bữa sáng rất quan trọng hay không mà sao em lại không ăn chỉ vì em lười làm đồ ăn sáng chứ? Em có biết anh lo lắm không hả? Rốt cuộc em biết nhịn ăn sáng từ lúc nào thế?"

"..."

"Từ khi chúng ta chia tay..."

"..."

Kể từ khi chia tay, y đã không có khái niệm ăn sáng nữa. Ban đêm thì khóc cho đến thiếp đi và sáng ra tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp. Lee Minho cứ dán chặt tấm lưng trên giường một cách mệt mỏi đến độ nhấc chân bước đi cũng rã rời. Thì ra cái cảm giác chia tay một người là thế, ra là cái cảm giác thế giới màu hồng ngày nào đã biến mất và thay vào đó là một màu đen không lối thoát.

Cứ thế mà tự nhấn chìm chôn vùi vào sự tối tăm.

Chủ động bước đến ôm chầm lấy y, siết y vào cái ôm thật chặt và tham lam hít mùi thơm thoang thoảng trên người của đối phương. Có thể đã lâu rồi anh mới cảm nhận mùi hương cơ thể dịu nhẹ này sau một khoảng thời gian dài.

"Anh xin lỗi vì trước kia đã lừa dối em..."

"Minho tin anh đi, anh chắc chắn lần này tình cảm anh dành cho em là thật. Sẽ không lừa dối em lần hai, anh thương em, rất thương em..."

"..."

"Em tin anh...nên làm ơn đừng lừa dối em lần nữa. Nếu không..." - Lee Minho vòng tay ôm đáp trả lấy anh thật chặt, một người như y vậy mà cũng có lúc không phòng hờ gì. Chỉ trong chốc lát bỗng dưng lồng ngực trái của anh nhói lên đau đớn.

"Nếu không...em sẽ không sống nổi mất..."

"..."

"Xin lỗi cậu...Lee Minho..."
.
.
.
.

Sau một lúc quyến luyến ngoài cổng, cả hai cùng dắt tay nhau vào nhà để chuẩn bị bữa cơm trưa.

Không khí trong bếp phải nói rất hạnh phúc, cười nói với nhau cảm tưởng như trước kia cả hai chẳng có chuyện gì đã xảy ra. Lee Minho quay sang nhoẻn miệng cười nhẹ làm trái tim anh như đã hẫng đi một nhịp, không khéo chuyến này "fake love" thành "real love" mất thôi.

゚°☆༺༻☆° ゚

Lại lần nữa em đụng mặt đám bạn không ra hồn, bạn thì không có mà bè là một tụ. Đã vậy còn đang trong lúc tay trong tay với Hwang Hyunjin đi dạo dạo trong trường mới hay "Ái chà chà, Lee đại ca đang đi với ai vậy kìa?"

"Đi với thằng mọt sách chứ ai!"

Rồi cả đám cùng nhau mà cười ha hả trông như một lũ không được bình thường, Hwang Hyunjin cũng có chút tủi thân nhưng không chấp nhặt gì nhiều.

"Ya, mày nói ai là mọt sách?"

"Đùa có tí mà đại ca nóng quá cơ. Chỉ là nay muốn đá cái hẹn với tụi kia, hỏi để coi đi được không thôi."

"Không!"

"Hả? Có nghe nhầm không? Bình thường hú có tiếng là đi mà?"

"Đi đâu thế?" - Lúc này cậu mới lên tiếng.

"Đi đâu kệ tụi tao, mày biết làm gì?"

"Ăn nói đàng hoàng vào, đây là người yêu của tao!"

Lee Felix nghiêm giọng đứng ra lên tiếng bảo vệ cậu, cậu cũng bất ngờ lắm nhưng lại nghĩ đây có thể chỉ là một phần để khiến cậu thêm phần tin tưởng trong kế hoạch thôi. Càng nghĩ lòng cậu càng não nề gấp bội...

"Ha, ừ thì người yêu. Để xem được bao lâu rồi sẽ bị đá. Đi tụi bây!"

"..."

"Hyunjin à đi thôi."

Em kéo tay cậu đi nhưng dường như đôi chân cậu đang bị chôn vùi dưới lớp đất vậy, hoàn toàn không còn sức lực nào để bước đi nổi.

"Hyunjin à..."

"Để xem được bao lâu rồi sẽ bị đá." - câu nói ấy cứ quanh quanh quẩn quẩn trong đầu cậu khiến ong ong cả đầu làm cậu cũng không thể nghe được những gì mà em nói. Mặt mày cậu trở nên tối sầm hơn.

"Yongbok à, hay là...chúng ta dừng lại đi."

Như tiếng sấm nổ ầm bên tai, Lee Felix mặt mày cũng đen sầm không kém. Siết chặt lấy tay cậu hơn mà gặn hỏi "B-Bạn đang nói gì vậy Hwang Hyunjin?"

"Chúng ta...dừng lại đi."

"Con mẹ nó, vì lời lẽ của chúng nó mà cậu chia tay tôi? Trong tình trường của tôi, không một ai được phép đá tôi, chỉ có tôi đá họ thôi. Cậu dám sao?"

"..."

"Vốn dĩ cậu không hề có tình cảm với tôi, có đúng vậy không Lee Felix?"

"..."

"G-Gì chứ? Nói linh tinh gì vậy?"

"T-Thật ra, đây chỉ là một trò chơi cá cược của cậu, cậu chỉ đơn thuần biến tôi thành con cờ trong trò của cậu. Rồi cậu tùy ý điều khiển nó, tình cảm của tôi chỉ xứng đáng khiến cậu làm vậy thôi sao?"

Lee Felix kinh ngạc ngước nhìn con người đang đứng trước mặt mình, sự im lặng ngột ngạt bỗng chốc bao trùm lấy cả hai nhưng nó không đáng là gì có thể so với nỗi đau mà cậu phải gánh chịu.

"Tại sao cậu có thể trêu đùa chà đạp lên thứ tình cảm mà tôi hết mực trân quý đó?" - Nghẹn ngào không thể nhịn nỗi, Hwang Hyunjin vừa nói vừa trực trào rơi lệ trước mặt em.

Và ngay lúc đó, chính Lee Felix cũng cảm nhận rằng con tim mình đang bị ai đó bóp nghẹt!

Ngay khi thấy giọt nước mặt của đối phương...rơi lã chã...

"Cậu làm sao biết được tôi đã đau như thế nào từ lúc cậu thừa nhận đêm hôm qua! Lee Felix cậu tại sao lại đối xử với tôi như thế?"

Nhưng sự nhường nhịn không thể kìm hãm được con thú trong lòng của Lee Felix.

"Tại vì mày xứng đáng!"

"..."

"Mẹ nó, tao rất kinh tởm thứ tình cảm của mày, mày có hiểu không Hwang Hyunjin?"
_______________________

Sát thương nhân một ngàn =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip