❅35
Mãi đến lúc Mặt Trời ló dạng, Lee Felix - em mới tỉnh dậy sau cơn bất tỉnh. Điều đầu tiên em cảm nhận được rằng là đầu óc trống rỗng, ánh nhìn cứ đờ đẫn ngước lên trần nhà như một hình nộm vô tri vô giác. Em cứ thế nằm bất động trên giường, không nhốn nháo hay bất cứ điều gì cho đến khi Lee Minho - y bước vào phòng.
"Felix, em tỉnh rồi à? Em không sao chứ?"
Vừa thấy em đã tỉnh, y nhanh chân đi lại ngồi bên thành giường xem sắc mặt của em nhưng em vẫn một mực im lặng mà từ từ quay sang nhìn y.
"E-Em ổn chứ? Còn đau đầu không?"
"Anh...có phải anh đang giấu tôi gì đó đúng không?"
"G-Giấu gì chứ? Đầu bị đau thành ra bị khờ rồi hả?" - y ấp úng đánh trống lảng.
"Tôi và Hyunjin từng gặp nhau khi còn nhỏ rồi đúng không?"
"Em..."
"Vì tôi đã trải qua việc gì đó khiến tôi không nhớ những gì trước kia nữa đúng không?"
"..."
"Ya, anh im lặng là sao hả Lee Minho?"
"Nè, tại sao anh và tôi đang sống ở Úc mà giờ phải về lại Hàn?"
"Hình như cái đầu chết tiệt này của tôi đang không nhớ gì đó, anh có thể kể lại cho tôi mọi chuyện được không?"
"Felix, em đói rồi đúng không? Anh đi mang cháo lê-"
"Lee Minho! Anh tính giấu tôi đến bao giờ?" - âm giọng của em từ thấp chuyển lên cao hơn đồng thời ánh mắt găm thẳng vào y như mũi tên sắt nhọn có thể nhìn thấu được trong lòng y đang nghĩ gì.
"Thì ra trước kia tôi không được bình thường thì phải...Anh, anh biết nhưng anh vẫn xoay tôi mòng mòng như chong chóng. Anh muốn cứ để tôi như vậy thì tôi sẽ hạnh phúc hơn sao?"
"Không! Không phải vậy Felix à...Anh..."
"ANH CÒN MUỐN BIẾN TÔI THÀNH KẺ NGU NỮA HẢ?
"THỪA BIẾT BA MẸ ĐÃ KHÔNG CÒN, ANH MUỐN DIỄN ĐẾN BAO GIỜ?" - tiếng quát tháo vang ầm trong phòng, em điên tiết đưa tay gạt hết những đồ vật trên bàn xuống đất làm y hoảng sợ vô cùng nhưng phận làm anh lớn, y không muốn nhìn thấy em như vậy. Mặc cho em có đang mất bình tĩnh nhưng y vẫn cố chấp đi lại mà ôm chầm lấy em, chỉ mong sau cái ôm này em có thể bình tĩnh lại.
"Lix nghe anh, bình tĩnh..."
Trong vòng tay ấy, em dường như đã cảm nhận được sự ấm áp của người thân mà òa khóc nức nở. Cả thân người em như không còn sức lực mà khụy xuống, y cũng theo thế mà quỳ theo và cứ thế hai anh em ngồi rạp trên sàn cùng ôm nhau khóc.
"Tôi có phải là kẻ không bình thường trong mắt anh không?"
"Không! Em không! Em của anh hoàn toàn bình thường, là anh sai, là anh không tốt, anh xin lỗi..."
Sự hoảng loạn trong dòng chảy cảm xúc đã qua, em đã bình tĩnh hơn trong vòng tay của anh trai mình nhưng đâu đó vẫn còn đọng lại tiếng nấc nghẹn. Có lẽ từ trước đến nay, đây là lần hiếm hoi mà em nhận được sự vỗ về dịu dàng từ y.
"Có lẽ em đã nhớ ra gì đó rồi đúng không?"
Đáp lại y là cái gật đầu từ em.
"Nhưng vẫn chưa nhớ rõ hết tất cả." - em đã nhớ lại nhưng vẫn còn một vài mảnh kí ức em chưa thể nhớ ra nổi.
"Ừm nhưng mà anh nghĩ tốt hơn hết em từ từ hẵng nhớ chứ giờ anh kể sẽ..."
"Không...em muốn nghe. Kể cho em nghe đi!"
"..."
Quay trở lại cái ngày khi Lee Felix chia tay tạm biệt Hwang Hyunjin để sang Úc định cư, mục đích gia đình sang Úc là vì còn anh trai Lee Minho đã ở Úc từ trước. Chính vì thế, dù cho em có không muốn sang nhưng vẫn là không thể vì nếu sang nơi đó em sẽ có tương lai tốt đẹp hơn.
Cơ mà người tính không bằng Trời tính, ngay sau khi gia đình em hạ cánh an toàn nơi xứ lạ. Họ đã được y cùng một tài xế riêng lái xe đến rước nhưng thật không may trên đường về nhà, xe của họ đã bị va chạm lớn cùng xe khác khiến chiếc xe bị lật ngược vào vệ đường đối diện. Tai nạn xảy đến bất ngờ khiến ba mẹ lẫn tài xế ra đi tại chỗ còn em bị thương nặng dù đã được y ôm bọc lấy toàn thân.
Sau sự cố hôm đó, em được đưa đến điều trị tại bệnh viện gần nhất nhưng hầu như toàn thân người em đâu đâu cũng là vết thương và loang lổ máu. Chứng kiến trên người em sau ca cấp cứu toàn là dây nhợ và băng trắng, dường như Lee Minho đã ám ảnh cả một khoảng thời gian khá dài. Chỉ cần trông thấy em nằm bất động trên giường và cùng máy thở oxi sống qua ngày là trái tim của người anh như bị bóp nghẹt. Tưởng tượng ra nếu đến cả đứa em duy nhất của mình rời xa mình chắc có lẽ y cũng không sống nổi. Cú sốc khi phải chứng kiến người thân ra đi trước mắt mình mà bản thân không thể làm gì được trông rất bất lực.
Lee Minho ở bệnh viện làm thủ tục giấy tờ đã thế còn phải đi lên cục cảnh sát để trình bày sự việc. Chạy tới chạy lui khiến y mệt mỏi hơn bao giờ hết. Và rồi đến khi em tỉnh lại, câu hỏi ngơ ngác của người em trai mình lại một lần khiến y rơi vào tuyệt vọng.
"Anh là ai vậy?"
"F-Felix, em sao vậy? Em ổn chứ? Là anh đây mà? Anh trai của em đây mà..."
"À...anh là anh trai, tên gì ấy nhỉ? Lee Min..Lee Minho?"
"Đúng...Felix, em sao vậy? Đừng làm anh sợ mà...BÁC SĨ!!!"
Y vội chạy đi tìm kiếm bác sĩ. Đến khi khám xong, người đàn ông ấy với vẻ mặt không mấy khả quan - "Bệnh nhân bị va đập mạnh ở vùng đầu nên lúc nhớ lúc quên, cơ mà đừng ép bệnh nhân cố nhớ ra điều gì đó vì như vậy sẽ ảnh hưởng rất xấu. Cứ để từ từ bệnh nhân sẽ dần hồi phục tốt hơn."
"Cảm ơn bác sĩ..."
"Anh, ba mẹ đâu ạ?"
Đối diện trước câu hỏi đầy ngây ngô ấy, Lee Minho đột nhiên á khẩu. Sắc mặt y vô cùng khó coi và chính y cũng không biết nên trả lời em thế nào. Liệu em còn có kí ức nào về vụ tai nạn không hay liệu em có thắc mắc rằng vì sao mình đang nằm ở đây hay không...
"Em có biết vì sao em nằm ở bệnh viện không Lix?"
"Hmmm...em không có nhớ nữa. Em bị làm sao vậy anh? Em bị bệnh hả?"
"Em bị bệnh gì vậy ạ? Tại sao...người em lại...bị quấn cái băng gì trắng trắng nè."
"Ừm...em bị bệnh nên phải nằm đây. Khi khỏe hơn thì anh sẽ đưa em về nhà ha?"
"V-Vậy ba mẹ đâu ạ?"
"Ch-Chuyện này..." - chưa bao giờ y cảm thấy sợ đến vậy. Chỉ là một câu hỏi đơn giản ấy vậy mà làm lồng ngực y như bị thiêu đốt đến mức nóng ran. Sóng mũi cay cay và khóe mắt cũng đã ừng ực tầng sương mờ nhưng y vẫn là cố kiềm nén đè lại xúc cảm trong mình.
"Ba mẹ có công việc riêng, chuyến này khá lâu nên là...ba mẹ không thể ở cùng chúng ta."
"V-Vậy ạ? Hmm...Ba mẹ lúc nào cũng công việc thôi..."
Ánh mắt của em đượm buồn nhìn xuống đất, y cảm thấy xót xa hơn bao giờ hết khi chứng kiến đứa em trai nhỏ của mình phải mất ba lẫn mẹ khi ở độ tuổi đáng ra cần sự che chở bảo vệ từ gia đình. Lee Minho chồm đến ôm chầm lấy em thật chặt như thể muốn truyền hết mọi sự yêu thương đến cho em. Giờ đây y đã không đơn thuần là người anh trai nữa mà còn là cha là mẹ, trên vai y chính là đang gánh vác cả một tương lai.
Nhưng chuyện quan trọng hơn hết là...Lee Minho phải làm sao để nói sự thật cho Felix biết đây?
Và rồi cuối cùng mọi chuyện cũng đã vỡ lẽ, dù có che giấu cách mấy cũng không thể giấu mãi cả đời...
________________________
Chap này sẽ có phần hơi khó hiểu nên tui xin giải thích lại kiểu tóm tắt gọn lại nha.
Quay về lúc Lix và Hion khi còn nhỏ, Lix phải cùng ba mẹ đi về Úc để định cư vì còn Minho. Đó là lí do vì sao mà Chan không hề có ấn tượng gì nhiều về Felix và không hề biết Minho trước đó, nói chung không ấn tượng về gia đình nhà họ Lee (nếu các bồ quên có thể quay về chap 20).
Khi hạ cánh là Minho đã cùng tài xế riêng rước gia đình Lee nhưng trên đường về gặp tai nạn, cú va chạm làm Lix mất trí nhớ chỉ nhớ vài chi tiết còn sót lại chứ không nhớ hết toàn bộ kí ức. Từng mảnh kí ức rời rạc không cố định nên Lix đã quên mất Hion, quên luôn cả bản thân vừa trải qua một tai nạn chỉ nhớ bản thân có anh trai và ba mẹ.
Vì Minho nói ba mẹ về Úc đã phải lo công việc của mình nên Lix đã rất tủi thân nhưng chuyến đi này không hề gặp lại khiến Lix nghĩ rằng bản thân đã bị bỏ rơi nên đến khi lớn tính khí của Lix trở nên thay đổi theo hướng không mấy tích cực. Còn Minho biết em mình đã không còn như trước nữa nhưng giờ cũng không thể quay đầu mà nói sự thật cho Lix biết vì vậy Minho chấp nhận diễn vở kịch không thành thật. Minho biết rằng diễn như vậy thì Lix sẽ đau nhưng thà hiểu lầm ba mẹ bỏ rơi còn hơn là biết ba mẹ đã mất rồi, chưa kể sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của Lix.
Nói chung ban đầu tui viết chap này tui cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng muốn up chap sớm nhưng mà tui phải đọc đi đọc lại rồi sửa tới lui coi nó đã ổn chưa vì nó cứ kiểu khó hiểu như nào á.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip