hai ba.
hwang hyunjin là một cái mê cung bị lỗi, gã cuốn lee felix vào hàng ngàn lối đi, mở ra từng cánh cửa cho cậu. nhưng không cánh cửa nào dẫn đến lối ra. và cái mê cung này cũng chẳng có lối ra.
lee felix tỉnh giấc sau gã, bật dậy đã thấy giường trống không chỉ có mình cậu.
[hung thủ là jung ilsung, ba mươi hai tuổi. theo thông tin cho biết, jung là thư kí của nạn nhân park. động cơ gây án xuất phát từ tranh chấp khoản lương và hợp đồng làm việc. anh hwang jaenam cho biết....]
"anh ơi?" cậu dụi mắt, đi ra ngoài tìm người yêu. tv đang bật, kênh thời sự đưa tin về vụ thảm sát nhà hwang, còn gã đang loay hoay trong bếp, chắc là làm đồ ăn sáng.
nghe tiếng cậu, hwang hyunjin buông hai tay cầm nồi chảo đi ra ngoài. gã phì cười, đập vào mắt là em gà bông với mái đầu xù rối, mặt mày ngơ ngác còn chưa tỉnh ngủ hẳn. "ơi. người yêu của cưng đây. vào đánh răng rửa mặt mà còn ăn nè." felix vâng dạ, đi vào nhà tắm.
dáng vẻ ngày hôm qua, thực giống belial. còn hôm nay thì vẫn vậy, vẫn là hyunjin của cậu.
lee felix thấy nghi ngờ. chắc chắn có điều gì đó đang ẩn khuất đằng sau, hwang hyunjin đang có gì đó giấu cậu. hwang hyunjin...
hwang hyunjin nấu cho người yêu một bữa sáng ngon lành sau đó chở felix đến bệnh viện vì cậu nói muốn gặp người quen. gã hôn cậu một cái rồi cả hai tạm biệt nhau, felix nói rằng gã hãy đón vào cuối chiều, cậu có việc cần làm. hwang hyunjin đồng ý.
đã lâu rồi cậu chưa gặp yang jeongin, cậu nhớ em lắm. không biết cáo nhỏ dạo này thế nào, lần về úc ấy felix cũng chưa kịp xin số điện thoại của seungmin nên không thể liên lạc. cậu bấm thang máy lên tầng ba, khoa huyết học, phòng khám bác sĩ kim seungmin.
cốc cốc.
"vào đi." giọng của seungmin lâu ngày rồi mới nghe thấy, lee felix bước vào, cười tươi chào bạn.
"felix! đến rồi đấy à. bạn tệ quá, về australia mà chả nói câu nào với mình."
bác sĩ lee lắc đầu cười khổ, ban đầu là tính về ngắn hạn thôi, ai mà dè viện trưởng kim thả về luôn khỏi quay lại. lee felix cũng tính sẽ quay lại hàn quốc rồi định cư luôn nên cũng chưa vội báo với ai ngoài chris. "lâu rồi mình chưa có gặp jeongin, ta đi thăm em ấy được chứ?" seungmin gật đầu, cùng cậu đi ra khỏi phòng khám. "em ấy nhớ bạn lắm đấy." nói rồi, cậu nhẹ nhàng kéo cửa phòng bệnh. tình trạng sức khỏe của jeongin đã khá hơn một chút nhờ seungmin nghiêm khắc cho em ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ và đúng giờ. hai bên má cũng có thịt hơn rồi, felix không khỏi thấy vui vẻ khi jeongin vẫn ổn. cậu rón rén đi lại, nắm lấy bàn tay em. yang jeongin bất ngờ kêu lên, em hỏi "seungmin ạ, anh đến sao không gõ cửa chứ."
seungmin đứng một bên, đặt tay lên xoa đầu em "có một người nữa đi cùng anh đó." em bệnh nhân chớp mắt, sờ lấy bàn tay đang nắm mình, em sờ tới sờ lui, cảm thấy có gì đó rất quen nhưng không chắc chắn.
"f-felix? phải anh felix không? giống tay anh felix lắm."
bác sĩ lee vui vẻ cầm tay em đưa lên hôn một cái "bé giỏi quá! là anh nè."
em cáo nhỏ mừng rỡ reo lên "tiny handddd." kéo tay ôm cả người felix. cậu hôn lên trán jeongin, vỗ yêu mấy cái lên đôi má. "jeongin của anh đã lớn thêm một tuổi rồi đúng không? xin lỗi em vì không thể dự sinh nhật nhé, tuổi hai mươi vui vẻ." em vâng cậu thật ngoan, ríu rít bảo felix ngồi xuống cùng nói chuyện với em. seungmin bảo jeongin nhớ felix lắm, bác sĩ lee mấy ngày không thăm em là em hỏi liền. đến lúc seungmin bảo rằng felix đi rồi thì em buồn bã mấy ngày trời, lúc nào cũng than nhớ, đòi gọi điện, khổ nỗi đến seungmin còn chẳng biết số, tính hỏi thử bác sĩ christopher mà không có dịp nào để gặp.
"em muốn được đi dạo với anh felix, seungminie nữa, em muốn đi dạo với hai người."
cáo nhỏ cất quyển sách nổi qua một bên, hồ hởi đề xuất ý kiến ra ngoài chơi. tiết trời không âm u như hôm qua nữa, râm mát lại hiu chút gió thổi, seungmin chiều em, lấy chiếc xe lăn rồi bế em lên.
"dù em không thể nhìn thấy nhưng cứ có cảm giác mỗi lần anh felix xuất hiện thì cứ như mặt trời ấy. cực kì ấm áp luôn." jeongin nắm tay seungmin, vô tư thả hồn giữa khoảng sân rộng phía sau bệnh viện. kim seungmin dù mỉm cười nhưng thật buồn, khẽ liếc qua túi máu ngày đêm chuyền cho em còn chẳng đủ, mắt em cũng không nhìn thấy gì, cậu thấy xót.
felix còn đang bận trầm ngân giữa mớ suy nghĩ hỗn độn lẫn kí ức ngày trước của belial và hwang hyunjin, nghe em nói vậy cũng thấy xót xa trong lòng. "ai là mặt trời chứ? có em đấy, mặt trời nhỏ." tiếc thật, đôi mắt của yang jeongin vốn rất đẹp, vậy mà căn bệnh quái ác khiến đôi mắt ấy giờ đây chẳng còn mang lại ánh sáng cho em nữa. nụ cười của jeongin đẹp lắm, phải chi em được thấy nó. đối với felix, yang jeongin chính là mặt trời, em lạc quan và yêu đời, em yêu cả seungmin bằng tất cả tình cảm mà em có, em nhân hậu và quan tâm bất cứ ai. yang jeongin quá tốt bụng, em không xứng đáng với cuộc sống nghiệt ngã này.
"anh felix lần này có định đi australia nữa không ạ?" jeongin nhớ ra, với với tay của felix để nắm.
felix ừm một tiếng, xoa cằm "anh đang suy nghĩ, ở bên australia còn một số việc anh chưa giải quyết xong. với cả, anh sẽ định cư ở hàn quốc đó. sau này tha hồ đưa innie đi chơi luôn."
em cáo nhỏ phấn khởi cười đến híp hai mắt. seungmin đứng bên cạnh khẽ cúi đầu cảm ơn felix, bác sĩ lee thấy vậy thì vội xua tay, ý bảo không có gì, đừng khách sáo như vậy. yang jeongin vui, hai người lớn cũng vui.
sau khi hứa với jeongin sẽ đến thăm em vào ngày hôm sau, felix tạm biệt hai người để lên gặp viện trưởng - người đã gọi cậu sau đêm hwang hyunjin nhập viện. không biết lần này sẽ là gì đây. cậu nhẩm nghĩ, rảo bước đến phòng viện trưởng.
"bác sĩ lee, tôi nghĩ chúng ta cần đưa hwang hyunjin vào bệnh viện để quản thúc thêm một lần nữa." viện trưởng kim đẩy gọng kính, nhìn thẳng vào mắt cậu bác sĩ trẻ ngồi đối diện. lee felix lập tức hỏi lại "viện trưởng cho tôi lí do đi ạ."
"bác sĩ lee cũng biết tại sao tôi lại cho gọi cậu về ngay mà. để hwang hyunjin sống ngoài xã hội như vậy thật sự nguy hiểm, hẳn cậu cũng biết đến bác sĩ oh và bác sĩ christopher đã bị thương bởi hwang. sẽ thế nào nếu lúc đó không có cậu lee và không phải trong bệnh viện? kết quả kiểm tra lần trước không còn hiệu lực nữa, hãy trả hwang hyunjin trở lại bệnh viện."
"tôi phản đối." lee felix cau mày. 'sống ngoài xã hội'? đó không phải là từ nên được gán ghép cho hwang hyunjin.
ông kim đặt kính xuống.
"tôi đang sống cùng hwang hyunjin và có thể giám sát cậu ấy đầy đủ. bất cứ hành động hay dấu hiệu bất thường nào tôi đều có thể kiểm soát. lần tấn công vài hôm trước chỉ là hành động bộc phát do cậu ấy đang rơi vào trạng thái hoảng loạn. từ này về sau có tôi luôn bên cạnh hwang hyunjin để đảm bảo việc này với viện trưởng."
"ồ? sống cùng cơ à. bác sĩ lee quả là tận tâm với nghề." viện trưởng kim nhướn mày.
lee felix cúi đầu mỉm cười thay vì đáp lời ông.
"bệnh nhân hwang hyunjin, như tôi đã nói từ đầu. cậu lee phải thật cẩn thận. cậu cũng như những bác sĩ trước đó, đều là những người tài giỏi. tôi thật tâm mong rằng cậu lee sẽ không có kết cục giống họ. nếu đã nhất quyết như vậy, tôi cũng chẳng thể ép cậu. chỉ cầu rằng cậu lee felix hãy hết sức thẩn trọng."
ông park đã thất bại từ lúc cố gắng tống hwang hyunjin vào bệnh viện; các bác sĩ đã thất bại từ lúc vừa đặt chân vào buồng bệnh của hwang hyunjin; viện trưởng kim đã thất bại từ khi gật đầu nhận lời với bà hwang để chăm sóc hwang hyunjin.
lee felix đi xuống sảnh bệnh viện, đã chiều rồi và có lẽ gã đang trên đường đến đón cậu. bước từng bước xuống nền gạch, đôi mắt một lần nữa nhìn theo hướng đi đến buồng bệnh của gã bệnh nhân họ hwang, cậu đi đến đó.
"những bác sĩ trước..." kim seungmin từng nói với cậu rằng sau khi hwang hyunjin xuất viện, họ cũng biến mất không một dấu vết, không có thông tin gì về họ. lee felix ngó nghiêng, nơi này vốn là khu cách biệt, cũng chẳng mấy khi có ai đi qua. cậu thuần thục bấm mật khẩu và chiếc chìa khóa vẫn luôn nằm trong ngăn nhỏ của balo.
căn phòng trống không, chẳng còn gì ngoài kí ức và những hình ảnh còn hằn rõ trong tâm trí cậu bác sĩ. cậu nhớ rõ từng vị trí đồ vật gã từng để. chiếc sọt rác lúc nào cũng những giấy loại, giá tranh để ngổn ngang và những tuýp màu vứt lăn lóc dưới sàn nhà. bất cứ thứ gì cậu cũng nhớ rất rõ. chạm lên bức tường giam hãm gã hơn tám năm, nó chằng chịt những vết chà cào, gạch xóa và màu vẽ lên. felix đi vào phòng tắm, phải rồi, cậu chưa bước vào đây khi nào bởi phận sự của cậu chỉ trong giới hạn bên cái giường và giữa gian phòng mà thôi. chiếc gương treo tường đã vỡ vẫn chưa được tháo bỏ, felix sờ lên từng vết nứt vỡ, không có gì đặc biệt. bồn tắm và vòi sen. chà, cái buồng bệnh gì mà vip thế không biết, đúng là người có tiền đi viện mà. felix ngó quanh chán chê, kéo cửa đi ra khỏi phòng tắm.
có gì đó không đúng lắm, hình như cậu vừa bỏ lỡ thứ gì đó.
felix giở lại cánh cửa. đứng ngây như phỗng khi nhìn thấy những dòng chữ được khắc lên nghuệch ngoạc trên mặt trong cửa gỗ. đều là những cái tên. và lee felix ở riêng một hàng.
nén lại cơn ớn lạnh, bác sĩ lee chụp lại rồi rời khỏi buồng bệnh.
trước cổng bệnh viện là hwang hyunjin đang đứng tựa vào xe, gã chờ cậu về. lee felix bước ra, bắt gặp yang jeongin và kim seungmin vẫn chưa trở lại phòng bệnh.
"sao còn chưa về phòng vậy? đứng ngoài này lỡ trời trở gió, em sẽ bị ốm đó." felix thả vào tay em một viên kẹo bạc hà, jeongin cảm ơn cậu, em nói "em muốn chào anh felix rồi mới về giường. mà cũng may mà chờ anh em mới được kẹo đó." cả cậu lẫn seungmin đều phì cười bởi sự hồn nhiên của cậu nhóc tuổi hai mươi, felix xoa đầu, hôn lên tóc jeongin một cái rồi tạm biệt cả hai để ra về.
hwang hyunjin đứng bên ngoài nhìn thấy hết tất cả.
"cưng ơiiii. nhớ cưng quá à." coi cái bản mặt phởn như người bán hàng dụ được mẻ lớn ấy đi, felix không muốn cười cũng phải cười lây. gã ôm chầm lấy cậu, hôn chụt chụt lên má. "hôm nay em làm gì á?"
cậu ngồi vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn. "hyunjin này."
"ơi cưng?"
"hyunjin có giấu em cái gì không?"
gã trả lời ngay "sao cưng biết?"
trong đầu lee felix như ầm một tiếng, cậu lập tức quay sang nhìn gã. "xem ra không giấu được rồi nhỉ?" gã mỉm cười, vươn người ra dãy ghế đằng sau lôi ra một hộp bánh ngọt. "người yêu của anh tinh mắt quá, đỉnh đỉnh đỉnh."
lee felix trừng mắt nhìn hộp bánh, rồi lại nhìn gã người yêu đang cười tươi nhìn cậu bằng đôi mắt lấp lánh. tim cậu đã gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. gã dọa cậu sợ chết khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip