hai tư.
tôi chẳng ngờ mà em cũng chẳng hay. ta đang lừa nhau phải không?
hwang hyunjin đặt đũa xuống, rướn người qua áp tay lên trán felix "cưng ốm hả? nhìn thẫn thờ với xanh xao thế kia."
"ừm..." felix khẽ gật đầu, cậu thấy không ổn thật, cậu đã cảm sẵn rồi, có lẽ phát sốt từ hồi chiều mà giờ mới thấy nhọc. cậu vâng lời hyunjin, ăn xong nhanh rồi vào giường đi ngủ sớm.
"hic..cưng ơi cho anh ngủ với cưng đi mà." hwang hyunjin cào cửa, vặn mãi không được vì felix đã khóa trái từ bên trong. đáp lại chỉ là giọng mũi nghèn nghẹt của em người yêu không cho gã vào vì sợ lây ốm, tối nay hwang hyunjin ngủ ở sofa tạm, không sao hết, không, gã muốn ngủ với bồ mà.
"cưng ơiiii."
"em ơi."
"lixie."
"felixxxx."
"bác sĩ ơi."
"bác sĩ của tôi ơi."
"..." felix kiên định quá, thôi ngủ ngoài vậy, dù gì em người yêu cũng đã chu đáo chuẩn bị chăn gối đàng hoàng cho gã rồi.
không.
felix không thể ngủ.
cái quái gì đây và nó có từ lúc nào? cậu nhận ra mấy viên thuốc hạ sốt ban nãy không có tác dụng cho lắm và phải bật dậy để tìm thêm thứ gì đó để làm giảm cơn đau đầu của mình lại. felix lục lọi khắp các ngăn tủ, cậu nhớ đã để một vài vỉ thuốc nào đó ở đâu đó trong này. và thứ cậu tìm ra lại là thứ chưa từng xuất hiện trong nhà cậu. scopolamine. felix chắc chắn cậu hay chris không bao giờ dùng loại thuốc ngủ này, cả hai thường hay dùng thuốc dạng xịt hơn và việc dùng thuốc ngủ đã chấm dứt từ lâu rồi. cậu cầm lọ thuốc bột trên tay và chết tiệt thật, hwang hyunjin là người cậu nghĩ đến đầu tiên. nhưng gã có nó từ khi nào cơ? đã lâu chưa hay chỉ mới đây? tại sao gã phải dùng đến liều lượng mạnh như thế này? felix bỏ lại lọ thuốc trong ngăn tủ, quyết định ngày mai sẽ hỏi gã cho ra lẽ.
phải rồi, những cái tên. felix vội mở điện thoại để nhắn tin hỏi seungmin, có lẽ y biết những cái tên này.
[seungmin ơi, bạn cho mình hỏi tí.]
phải mất một lúc lâu y mới trả lời cậu, cũng phải, bây giờ là giờ ngủ cơ mà.
[ơi bạn. cái gì vậy?]
felix gửi tấm ảnh đã cắt đi phần tên của mình qua cho seungmin [bạn có biết những cái tên này không?]
seungmin nhắn lại ngay, câu trả lời của y khiến bàn tay cậu hơi run rẩy, trong lòng bắt đầu dấy lên những hoài nghi về người thương.
[mình biết. đó là tên những bác sĩ từng chữa trị cho hwang hyunjin. hơi khó nhìn nhưng mà mình nhận ra được.]
[nhưng mà sao lại là khắc? bạn thấy nó ở đâu vậy?] seungmin hỏi thêm.
[ngẫu nhiên thấy thôi. cảm ơn nhé. chúc bạn ngủ ngon.] felix tắt máy.
không đúng, mọi thứ đang quay mòng mòng như chong chóng và felix nhận ra nó có nhiều uẩn khúc hơn cậu nghĩ. quan trọng hơn hết, hwang hyunjin có vấn đề. có lẽ lần này vấn đế đó bắt nguồn từ cậu, chủ nhân cái tên lee felix. bật điện thoại một lần nữa, cậu bác sĩ tra trên mạng về nhà hwang. lại thêm một đêm không thể ngủ, thêm một bức màn được vén lên.
sớm mai hwang hyunjin dậy rất sớm, điều này quả thực khác hẳn với gã hồi còn nằm trong buồng bệnh, lúc nào cũng gần trưa mới chịu ngóc đầu dậy. felix vẫn chưa dậy nên gã quyết định làm sẵn bữa sáng cho cậu, để lại vài viên thuốc kèm tờ note nhỏ xinh rồi rời khỏi nhà. cửa chính vừa đóng lại, lee felix lập tức mở cửa phòng ra, cẩn thận nhìn xung quanh để xác nhận gã đã đi thật chưa. cậu rón rén chạy ra chốt cửa nhà lại rồi quay vào, felix đứng trước tủ đồ của hyunjin, bắt đầu lục lọi.
"khỉ thật."
lục tung cả căn phòng, tìm khắp mọi chỗ trong căn hộ, không bỏ sót ngóc ngách nào mà vẫn không tìm ra được manh mối gì, lee felix khoanh tay nhìn hết tất thảy mọi thứ. chẳng có gì đáng nghi ngoài lọ thuốc đêm qua cả. tiếng chuông báo điện thoại reo lên, felix từ bỏ việc lục soát để chuẩn bị đồ và ăn sáng. lát nữa cậu sẽ đến phiên toàn xét xử của jung ilsang, hiện tại cậu cần hắn.
anh lên công ty làm việc, cưng ở nhà ăn uống đầy đủ, nhớ uống thuốc nhé. đợi anh về nha.
p/s: có trà đen anh pha để gần bếp nhé. yêu cưng~
felix nhìn tờ note, bất giác cười một tiếng. làm ơn đừng như cậu nghĩ, hãy nói là lee felix này chỉ lo mấy điều không đâu thôi.
kiểm tra giờ giấc, đã gần đến giờ phiên tòa mở ra. lee felix bịa đặt danh nghĩa là một phóng viên, may mắn mượn được một cái thẻ nhân viên từ người bạn của seungmin mới đây, anh cảnh sát cũng chẳng quan tâm vụ này lắm, ậm ờ gật đầu cho qua, thành công bước vào phòng xét xử. jung ilsang đứng trước vành móng ngựa, hai tay bị còng lại bởi còng số tám. hwang jaenam, đại diện cho phía người bị hại ngồi ở dãy ghế khác. buổi xét xử diễn ra rất nhanh và jung ilsang cũng nhận hết mọi tội danh bao gồm giết người và phóng hỏa. toà tuyên án tử hình. ngay giây phút chiếc búa gõ xuống, lee felix nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của jung ilsang, cứ như lời phán xét cuối cùng ấy là bước ngoặt không lường trước, hai chân jung ilsang khuỵu xuống, mồ hôi túa ra như suối.
hắn ta được giải đi tạm giam chờ ngày tử hình.
một phiên tòa diễn ra nhanh hơn cậu tưởng tượng, hoặc là do nó đã được sắp xếp trước? ai mà biết. lee felix đã ghi nhớ rõ mặt mũi của jung ilsang, cậu sẽ đến tìm gặp hắn trong trại giam vào ngày khác. hwang jaenam vừa đi vừa nghe điện thoại vừa ngoảnh đầu nói chuyện với một người khác, không để ý mà đụng phải felix đang đứng tần ngần nhìn vào hướng của jung ilsang bị giải đi. "ôi, xin lỗi nhé. có sao không?" felix lắc đầu, hwang jaenam cũng gật đầu một cái rồi tiếp tục nói điện thoại. "không hyunjin, ilsang bị tử hình. ta đi sai hướng rồi, hết cứu, để hắn chết trong đấy cũng chả sao." đó là những gì cậu nghe được trước khi bước vội ra về.
hwang hyunjin đã về nhà trước cậu, gã chạy ù ra khi nghe tiếng mở cửa "lix ơiiii. cưng đã đi đâu thế? anh gọi mà chẳng thèm nghe máy luôn."
felix bị gã ôm cứng ngắc trong lòng, nghe vậy liền lôi điện thoại trong balo ra kiểm tra "ơ- anh gọi em hả?" hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ kèm chín mươi chín cộng tin nhắn. hyunjin áp trán kiểm tra thân nhiệt của felix, trách yêu vài tiếng rồi dắt em bồ vào bàn ăn.
"em vừa từ bệnh viện về. em đã hứa là sẽ thăm jeongin."
"jeongin? có phải cái em ngồi xe lăn không?" felix gật đầu, ngoan ngoãn há miệng cho gã đút miếng bánh nhỏ. trong lòng cậu thầm xin lỗi em ngàn lần, xin lỗi vì đã lấy em ra làm bia đỡ đạn vì cậu không kịp nghĩ ra lí do nào hợp lí hơn. hwang hyunjin ồ một cái, tiếp tục công cuộc chăm sóc mèo con bị ốm.
"à. hyunjin, em hỏi."
"um?"
"scopolamine có trong nhà mình từ khi nào vậy?"
hwang hyunjin cười ngốc, gã gãi đầu tỏ ra ái ngại "à thì...đợt trước em về australia anh gặp chút vấn đề nên cần tí thuốc. giờ anh cũng chẳng uống nữa."
felix ngoài mặt gật đầu như đã hiểu, bên trong vẫn chưa hết nghi ngờ gã. lọ thuốc đấy còn mới toanh và miếng dán ngoài vỏ còn chưa bóc, lẽ nào gã dùng nhiều hơn một lọ à? quá liều rồi chăng?
hwang hyunjin để ý gần đây mèo con đang tránh gã, những ngày đầu gã cho rằng vì cậu đang ốm nên không muốn tiếp xúc sợ lây. nhưng tần suất này khiến gã cảm thấy hoài nghi. felix lên bệnh viện nhiều hơn, gặp yang jeongin nhiều hơn nữa. nhưng gã quyết định không bám gót chân người yêu, chuyện gì cũng không giấu được lâu đâu.
lee felix bắt taxi đến trại giam, hỏi quản lí trại giam và nhận được sự đồng ý để vào gặp jung ilsang.
phạm nhận jung ilsang, có người gặp.
người quản lí rời đi, đứng canh sau cánh cửa. hắn ta được dẫn lại ngồi đối diện cậu, cả hai cách nhau một tấm kính trong suốt. ilsang bất ngờ khi người tìm gặp hắn là một người lạ, hắn cầm chiếc điện thoại lên, chủ động mở đầu cuộc hội thoại "cậu là ai?"
"chào anh, jung ilsang. hiện giờ tôi xin phép không nói tên, anh chỉ cần biết tôi là người có thể cứu anh khỏi bản án tử hình. nếu anh cho tôi đủ chứng cứ và manh mối. hãy nhanh lên vì ta không có nhiều thời gian. tôi là người duy nhất đứng về phía anh. tôi biết hwang hyunjin, tôi biết hwang jaenam, hãy nói đi."
ilsang giữ yên chiếc điện thoại trong tay, ngỡ ngàng nhìn người con trai trước mắt, có lẽ đó là tia hy vọng duy nhất mà hắn ta có được, dù nó mong manh nhưng có lẽ hắn vẫn phải níu vào.
"tôi có thể tin tưởng cậu không?"
"làm ơn anh hãy tin tôi."
"..."
"hwang hyunjin nói rằng chỉ cần tôi giúp hắn giết chủ tịch và phu nhân thì sẽ trả hết số nợ tôi bay với bọn dân đen. hắn cam kết với tôi luật sư sẽ tìm mọi cách giảm án và không có tử hình. hwang hyunjin còn đưa cho tôi một khoản lớn để mua nhà và chuộc vợ con với bọn dân đen. lúc ấy tôi cũng túng quẫn nên mới nhận lời...còn vụ hỏa hoạn..vụ hỏa hoạn ấy không phải do tôi. thật đấy! có thể nó là tai nạn hay gì đó nhưng chắc chắn không phải do tôi."
chết tiệt thật, cái sự thật chó má gì đây. lee felix đã mong jung ilsang nhận hết mẹ tội đi và hắn ta là một tên tội phạm đáng chết nhưng xui xẻo thay, hwang hyunjin mới là tên khốn nạn.
"tôi cần bằng chứng, thưa anh."
"hung khí! dao...dao...hắn dặn tôi không được phi tang nó mà phải giấu nó ở trong phòng làm việc của hắn sau khi gây án. h-hắn bảo hắn có thể tự tìm ra."
"anh giấu nó ở đâu?"
"t-t-tôi..tôi..ờ..." jung ilsang lắp bắp.
"nói đi, ta không không có nhiều thời gian đâu."
"tủ sách. tủ sách! tôi nhớ là có một quyển sách giả trên hàng thứ hai từ trên xuống, kéo nó và một ngăn sách giả sẽ lộ ra...n-nó màu-"
cánh cửa mở ra và điện thoại cũng ngắt kết nối, người quản lí thông báo đã hết giờ và felix phải rời đi. jung ilsang cố gào vào tấm kính, mở khẩu hình miệng hết cỡ. việc đó thật khó cho một người ngoại quốc như felix, cậu không nhận ra hắn ta đang nói cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip