Ending

Như thường lệ sau mỗi đợt quảng bá các chàng trai của chúng ta sẽ được nghỉ ngơi vài ngày để dưỡng sức cho những lịch trình kế tiếp và kĩ nghỉ lần này kéo dài ba ngày. Dĩ nhiên số ngày nghỉ quá ít sẽ gây không ít bức xúc, ba ngày thì đi đâu được cơ chứ.

"Ba ngày? Tại sao chỉ có ba ngày? Tại sao vậy chủ tịch?"

Anh cả sau một hồi tranh luận không lại với chủ tịch Park về đến kí túc xá vẫn không hết ấm ức. 

"Mấy đứa có kế hoạch gì chưa? "

Leeknow quay sang nhìn mấy đứa nhỏ

"Em với anh Seungmin sẽ về quê một ngày còn hai ngày kia sẽ đi chơi ạ."

Bé út lên tiếng trước, lần này là cậu chủ động rủ anh thay vì mấy lần trước anh dẫn cậu đi nhiều rồi.

"Em muốn đi một mình ạ, tự mình trải nghiệm cuộc sống không máy quay, không quản lý, vì trước đây em khá nhát nên chưa làm điều gì một mình cả, nên lần này em muốn thử."

Leeknow nghe Han nói vậy có vẻ thú vị, đòi đi chung nhưng bị cậu từ chối.

Changbin cũng nói dự định của mình là về thăm gia đình và chị gái mình, mặc dù hai chị em sống chung trong một thành phố lại chẳng mấy khi gặp nhau nên anh tranh thủ ngày nghỉ để có thể ra ngoài ăn uống thoải mái với chị mình, nhất là để báo tin vui cho chị là mục tiêu của anh đã thành công một nửa, chắc chắn chị ấy sẽ rất vui vì chị ấy rất thích Han.

"Em với Hyunjin sẽ cùng nhau về quê."

Felix nắm lấy tay Hyunjin nói, ban đầu Hyunjin định đi một mình thôi để cậu có thời gian nghỉ ngơi trong mấy ngày này nhưng bị cậu mè nheo đòi đi anh cũng bất lực dẫn cậu theo, nói vậy chứ anh cũng vui lắm, cũng háo hức được dẫn cậu về ra mắt sớm.

"Tớ chỉ sợ cậu mệt thôi."

Hyunjin ôn nhu vuốt tóc cậu, cậu vẫn khó mà kháng cự lại cái nhìn đầy âu yếm kia định nói vài lời trấn an anh thì bị một giọng điệu cắt ngang.

"Anh của tụi bây chết hết rồi." 

Leeknow đen mặt nhìn cặp đôi trước mặt cứ thả hường nhau, từ khi xác nhận tình cảm cái là cứ đóng cẩu lương hường phấn chốn công cộng làm mọi người muốn mù mắt.

Hyunjin với Felix nghe vậy được đà làm quá hơn, mọi người chỉ biết thở dài bất lực. Cứ tưởng là sẽ rủ được cả nhóm đi chơi nhưng đứa nào cũng có kế hoạch riêng hết rồi. Cũng lúc đó người nãy giờ chưa được chú ý nhìn Leeknow đầy chờ đợi.

Hyunjin đứng kế bên ông anh không chịu nổi vẻ mặt uỷ khuất của ông trưởng nhóm nên có lòng tốt nhắc nhở:

"Vẫn còn anh Chan nè anh, hình như anh ấy vẫn chưa có kế hoạch gì đâu."

Bang Chan hướng ánh mắt cảm kích về phía Hyunjin, chưa kịp nói gì thì đã bị câu nói của người thương làm cho hoá đá.

"Ồ, còn anh Chan nhỉ? Nãy giờ anh ngồi đây em không để ý."

Gì chứ? Ngồi thù lù kế bên mà bị xem như không khí là sao, có vẻ gần đây Bang Chan thê nô quá nên Leeknow không coi anh ra gì không, ráng nuốt cục tức vào trong, Bang Chan han cười cười suy nghĩ xem ba ngày sắp tới nên làm gì 'vui vẻ' với người kia đây.

--------------------------------------


Vác một cái balo trên vai, đội mũ và quấn khăn quàng cổ, Han đã thành công hoá trang để tránh người hâm mộ nhận ra. Chuyến đi lần này kéo dài ba ngày và không có kế hoạch cụ thể, chủ yếu cậu muốn đi đến những nơi muốn đến và sắp xếp lại cảm xúc. Cũng như là để tạm biệt và buông bỏ.

Đi qua công viên ở gần đó, chiếc xích đu vẫn nằm đó nhưng đã cũ và rỉ sét nhiều. Nơi đây ẩn chứa bao nhiêu kỉ niệm của cậu và Hyunjin, vui có, buồn có, giận và đánh nhau cũng có. Mỗi lần đi ngang qua nơi này là cậu sẽ dừng lại đôi chút và ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc đó.

Có lẽ chỉ nên giữ lại kí ức tình bạn của chúng ta.

Bước chân lại đưa cậu đến nơi quen thuộc khác, cũng lại là nơi chứa nhiều khoảnh khắc của cậu và người đó. Bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu nước mắt, cùng những uỷ khuất đều cùng trải qua ở đây, cậu luôn nhìn người đó bằng tất cả tình yêu trong cậu, chỉ là lúc ấy người đó đang mải nhìn dòng chảy của sông Hàn mất rồi.

Tớ sẽ chỉ giữ lại những kí ức này thôi, tớ sẽ không nhìn cậu nữa.

Đi một quãng đường nữa lại đến quán mì tương đen mà cậu rất thích. Lúc còn là thực tập sinh, cậu hay cùng người đó trốn đến đây ăn. Cảm giác vừa ngồi ăn vừa thấp thỏm sợ anh quản lí gọi điện mắng, tất cả như chỉ mới hôm qua nhưng cũng như quá xa vời.

Nhưng chợt một hình ảnh khác hiện ra trong đầu cậu, cũng tại quán mì này, người nào đó đã dẫn cậu đến và đãi cậu một bữa no nê.

Changbin  cười ngại ngùng, anh muốn dẫn cậu đi ăn lâu rồi nhưng chưa có cớ để mời, nay anh biết được cậu đạt thứ hạng cao trong lớp nên mạnh dạn cậu đến đây, nghe Changbin nói xong làm Han hơi ngại.

"Em cảm ơn anh, anh Changbin là nhất đó."

Han mỉm cười nhớ lại, đó là lần đầu tiên anh Changbin dẫn cậu đi ăn, rồi còn nhiều lần khác nữa, mỗi lần đều có lý do khác nhau nhưng càng về sau lý do càng kì lạ, chẳng hạn như:

"À thì là hôm nay anh vui nên mời em đi ăn."

"Tại hôm nay trời đẹp ấy mà."

"Hôm nay anh mới đuổi được một con gián, thấy anh giỏi chưa, mình đi ăn nhé"

"Thật là..."

Han bật cười rồi thầm nói:

"Thật ra lý do chính là vì em thích ăn mì tương đen thôi, đúng không anh Changbin?"

Nếu cậu đã định sử dụng ba ngày này để buông bỏ một người, vậy thì sao trong ba ngày này mà đón nhận một người? Có lẽ tình cảm cậu dành cho anh Changbin chưa chạm tới tình yêu nhưng chắc chắn đã vượt qua tình bạn. Thông suốt được điều này không hiểu sao cậu lại thấy nhẹ nhõm, giống như vừa buông bỏ được tảng đá lớn trong lòng vậy.

Bỗng điện thoại cậu đổ chuông, là anh Changbin, Han mỉm cười dịu dàng, vừa nghĩ đến anh ấy thì anh ấy liền gọi.

"Anh vẫn luôn linh như vậy sao?" Han mỉm cười rồi nhấc máy: "Em đây anh Changbin, anh đang..."

Lời nói của cậu bị cắt ngang bởi một giọng nói lạ trong điện thoại, cậu chưa kịp thắc mắc người này là ai thì câu nói tiếp theo của người này làm cậu đứng hình, tay cũng không cầm nổi điện thoại.

"Không, không thể nào... tai nạn giao thông là thế nào? Anh Changbin, không thể..."

Han gạt đi nước mắt, run rẩy nhặt lại chiếc điện thoại vẫn còn giọng nói của người phụ nữ ban nãy, cậu cố gắng hỏi tên bệnh viện rồi không đợi người phụ nữ nói gì thêm đã cầm chặt điện thoại mà lao đi.




-----------------------------





Ngồi trên hành lang bệnh viện, Changbin nhàm chán bấm điện thoại, cô chị này thật là, tự dưng đang đi chơi với thằng em lại muốn ghé vào bệnh viện. 

"Hộc... hộc... chị ơi làm ơn cho hỏi bệnh nhân tên Changbin... Seo Changbin... đang ở đâu vậy ạ?"

Han thở không ra hơi chạy một mạch đến bệnh viện,  cậu lo đến nỗi quên mất phải gọi điện cho mọi người.

Nghe giọng nói quen thuộc, Changbin ngước mắt lên nhìn xung quanh thấy một cậu nhóc nhỏ nhắn trên người mặc toàn màu đen đang thở hổn hển trước quầy thông tin bệnh viện. Đó chẳng phải là Jisung sao? Cậu sao lại ở đây?

"Xin lỗi, nhưng ở đây không có bệnh nhân nào tên Seo Changbin cả."

Cô y tá khi tra thông tin thì báo cho cậu.

"Không đúng, anh ấy vừa bị tai nạn vừa chuyển vào đây cấp cứu cơ mà."

Han nóng ruột nhìn cô y tá, không lẽ cậu đến nhầm bệnh viện rồi?

Nhìn cậu có vẻ cực kì lo lắng nên chị y tá cũng nhiệt tình xem lại lần nữa nhưng không có, thấy cậu có vẻ suy sụp định động viên cậu thì có một người con trai khác tiến đến chỗ cậu.

"Jisung?"

Han giật mình nhìn người vừa gọi mình, đây chẳng phải là anh Changbin sao? Vậy cuộc gọi khi nãy là sao? Nhưng cậu không nghĩ ngợi gì về việc mình bị lừa, Han liền ôm lấy anh Changbin bình yên trước mặt cậu.

"Anh không sao rồi, em đã rất sợ..."

Changbin nghe trong câu nói của cậu có phần run rẩy muốn khóc nên thêm phần hoang mang, nhanh chóng ôm lấy cậu vỗ về:

"Không sao rồi, không sao rồi, em đừng khóc mà, kể anh nghe có chuyện gì được không?"

Han uỷ khuất kể lại cuộc gọi cậu vừa nhận lúc nãy, đã thế còn lấy điện thoại anh gọi nên cậu liền tin rằng anh đã xảy ra chuyện, đến giờ chân cậu vẫn còn run đây này, trong lúc chạy đến đây cậu đã khóc vì lo cho anh.

Changbin nghe xong thì liền biết đó là chuyện 'tốt' chị mình đã làm ra, hèn chi lúc nãy mượn điện thoại anh rồi đi đâu mất. Đang định về sẽ nói cô một trận thì Han đã buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh làm anh hơi bối rối:

"Anh Changbin..."

Changbin mất tự nhiên nhìn cậu, trước giờ cậu chưa từng nhìn anh như vậy nên anh có phần hơi hoang mang.

"Anh nghe đây."

Han mỉm cười ôm lấy anh, cậu biết người con trai trước mặt vẫn luôn hướng về cậu, dẫu cho cậu tốt hay xấu anh vẫn luôn ở bên cậu, thế cậu còn mong đợi gì nữa đây?

"Anh có muốn con đường sau này bước đi cùng em không?"

Changbin như không tin vào tai mình, cậu đang tỏ tình với anh sao?

"Em... em mới nói cái gì?"

Nhìn thấy phản ứng đáng yêu của anh, Han không nhịn được mà chọc ghẹo anh, cậu tỏ vẻ giận dỗi không nhìn anh nữa.

"Nếu anh không nghe thì em về đây."

Chưa kịp để cậu quay đi thì một vòng tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy cậu, giọng nói anh run lên vì hạnh phúc.

"Anh nghe rồi, nghe rõ lắm."

Changbin mỉm cười thật tươi, cuối cùng cậu cũng chịu mở lòng với anh rồi.

"Cảm ơn em, Jisung à."

Han mỉm cười ôm chặt lấy anh, có lẽ đây là quyết định ngọt ngào nhất cậu từng làm và cậu biết mình đã làm đúng cho hôm nay và cả mai sau nữa.

.
.

-------------------------------


Kì nghỉ kéo dài ba ngày đã kết thúc, tám chàng trai quay về với lịch trình dày đặc cho những dự định sắp tới. Vì thành công trong album mới, họ đã giành được rất nhiều giải thưởng và độ nổi tiếng cũng lan rộng hơn. Nhưng không vì thế mà họ ngủ quên trong chiến thắng, họ vẫn luôn nỗ lực để giành được cho Stay những thành quả tốt đẹp nhất.

"Mọi người ơi lại có thuyết âm mưu mới nè."

Seungmin hưng phấn cầm trên tay điện thoại với những đoạn video của fan trên mạng xã hội.

"Đâu đâu cho em xem với."

"Anh nữa."

"Ê đừng xem lẻ nha mày."

Cả tám con người đang quây quần bên nhau trong bữa tối, cùng nhau cười đùa đến mãi nửa đêm. Đồng hồ đếm ngược chuẩn bị cho một năm mới sắp đến, tiếng chuông vang lên với tiếng pháo hoa làm tăng thêm sự ấm áp. Cả tám người cùng ngồi bên nhau ngắm pháo hoa, trao nhau những hơi ấm đầu năm mới.

Tiếp theo sẽ có nhiều năm mới họ sẽ trải qua cùng nhau, dù có ra sao, dù có thế nào thì cứ nắm chặt tay nhau mà bước qua một năm mới với những thành công và trưởng thành mới.

Giữa những đêm khi ánh trăng tròn rực rỡ

Là tiếng lòng tôi kêu gào, hy vọng về một cái chở che khỏi những suy nghĩ bủa vây

Ở nơi ngày dài, khi đêm đen cuối cùng đã rời đi

Là tôi ôm lấy những ấm áp từ khởi đầu mới sau tất cả...

                                 (Cover Me-StrayKids)

End 

25/12/2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip