Part 12

Sau khi kết thúc lịch trình ở Nhật,  StrayKids phải lập tức trở về Hàn để chuẩn bị cho album mới.  Tiếng nhạc vang lên trong phòng tập, đợt này vũ đạo rất khó nên ai cũng rất tập trung. Tiếng nhạc vừa dứt, mọi người đều nằm rạp xuống.

"Hộc, hộc,... em chỉ mong chúng ta một là không nhảy gì cả, hai là nhảy mãi, chứ một khi vừa nhảy xong một cái như là chết rồi, sắp thở không nổi luôn..."

Seungmin dang tay nằm sải ra sàn thở than vãn.

Các thành viên còn lại cũng rất mệt nhưng vẫn phải bật cười vì câu nói đùa của Seungmin.

"Hôm nay chúng ta tập đến đây thôi, dù sao cũng đã tập hơn tuần rồi, cũng chưa có một bữa ăn tử tế, hôm nay anh đặc biệt chiêu đãi mấy đứa, mấy đứa vất vả nhiều rồi."

Leeknow lên tiếng, tuy lúc tập luyện anh hơi khó tính nhưng nhìn đứa nào đứa nấy tập nhảy đến mệt lả người anh cũng rất thương.

Nghe đến ăn uống, cả đám không hẹn mà hò hét um trời. Anh khẽ thở dài rồi mỉm cười nhìn tụi nhỏ, mấy đứa này chắc nhớ cơm nhà lắm rồi vì gần đây toàn ăn đồ ăn nhanh rồi tranh thủ tập luyện. 

"Được rồi, vậy giờ chúng ta đi siêu thị nào."

IN hào hứng đề nghị, nghĩ đến ăn đồ ăn do anh Leeknow nấu đã phấn khích rồi, thật ra không phải chê đồ ăn ở công ti không ngon, mà là không sánh được cơm của anh Leeknow và mọi người cùng nhau chuẩn bị, giống như giữa cơm nhà và cơm ngoài vậy.

Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ rồi tranh thủ đến siêu thị, tất nhiên chỉ số ít đi thôi chứ kéo hết đi thì sẽ gây chú ý, sau lời đề nghị của Bangchan thì nhóm người được cử đi là Changbin và HanJisung, trước sự ngỡ ngàng của đương sự. Mà cũng chỉ có Changbin ngỡ ngàng thôi, còn Han không có vấn đề gì cả, trước giờ cậu vốn yêu quý và ngưỡng mộ anh như người anh trai nên chẳng có gì ngại cả, nhưng ai đó lại khác.

Khi đang đi qua Changbin còn đang mông lung thì Bangchan khẽ huých nhẹ vào vai cái rồi cười ranh mãnh:

"Khỏi cảm ơn anh mày, nhớ bắt lấy cơ hội đi nhé."

Nói rồi chuồn lẹ, trước khi bị cái tên thỏ cơ bắp này kẹp cổ, Changbin lườm theo hướng Bangchan vừa chạy đi, tự dưng một cái đầu nhỏ của Han ló vào nhìn anh khó hiểu: "Anh đứng đó làm gì, đi thôi anh"

Changbin giật mình, tươi cười đi ra xe cùng Han. Đến siêu thị, xe dừng lại rồi về trước vì cũng gần kí túc xá của bọn họ. Han đi dọc gian hàng và nhìn theo tờ giấy mà anh Leeknow lúc nãy ghi cho cậu để mua. Cậu mải mê mua sắm, còn Changbin đi phía sau mãi ngắm nhìn thân hình nhỏ bé đang chăm chú lựa hàng kia, dù cậu đang đeo khẩu trang nhưng anh vẫn biết cậu đang mỉm cười, mỗi lần chọn được món đồ ưng ý thì cậu đều cười thật tươi, ánh mắt cũng rất mãn nguyện.

"Anh Changbin? Anh Changbin à!!"

Han quơ quơ tay trước mặt Changbin, cậu đang muốn hỏi anh có cần mua thêm gì không thì không thấy anh trả lời, đã vậy còn thất thần nhìn mình nữa.

"A, Jisunggie, anh xin lỗi." Changbin giật mình rồi ngại ngùng cúi mặt gãi đầu, lại ngẩn người trước mặt người ta rồi, không biết cậu có nghĩ anh kì lạ không nữa. Anh cẩn thận quan sát nét mặt của Han thấy cậu vẫn bình thường mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Han mỉm cười nhìn Changbin, anh ấy không biết rằng những lúc này nhìn anh rất dễ thương.

"Không có gì đâu anh, em chỉ hỏi anh có cần mua thêm gì nữa không?"

Nghe vậy Changbin liền bối rối rồi chộp đại gói snack gần đó rồi cho vào giỏ, Han cũng bất lực lắc đầu cười rồi với tay lấy thêm vài gói snack nữa, sau đó đẩy xe ra quầy tính tiền.

Xe đã về trước nên họ đi bộ về kí túc xá luôn vì cũng gần. Han vừa đi vừa ăn cây kem lúc nãy cậu mua, thấy Changbin vẫn im lặng đi bên cạnh mình nên Han định chọc ghẹo anh,  cậu giơ cây kem đang ăn ra giả bộ mời anh xem phản ứng của anh như nào. Changbin nhìn cây kem trước mặt chỉ cười dịu dàng rồi nói:

"Em không sợ anh ăn một phát hết kem của em sao?"

Han bĩu môi tỏ vẻ không tin, lại khiêu khích anh:

"Không sợ, hay anh chê kem em ăn dở."

Bỗng bàn tay cầm kem bị nắm chặt,  rồi anh tiến tới cắn ít kem của cậu, trùng hợp là đúng nơi Han vừa ăn lúc nãy.

"Rất ngon!"

Han cười xấu xa, rồi kề sát mặt anh định dọa anh. Anh biết rõ cậu nói giỡn, bình thường anh sẽ cười cho qua mà hôm nay dám ăn kem của  cậu, thật to gan!

"Này người ta vẫn còn sống đấy nhá, có gì về nhà mà chim chuột, ngứa mắt ghê."

Han ngao ngán quay đầu lại phía sau,  Seungmin đang xách một đống đồ đang lò dò bước phía sau.

"Ai biểu mày đi chậm quá dó, chân ngắn kêu gì mày."

"Làm như tao thích theo mấy người lắm đấy? Nếu không phải tại thằng Hyunjin với Felix thì tao đã được ở nhà dọn dẹp với Innie của tao rồi." 

Seungmin đứng dậm chân, nhớ lại cách đây nửa tiếng anh còn an ổn ngủ trên vai IN trên xe thế quái nào lại bị ném xuống như bao cát rồi lẽo đeo theo đôi này tới siêu thị.

Flash back.....

"Hay để em đi chung với Jisung và anh Changbin cho."

Đang ngồi trên xe thì Hyunjin bất ngờ đề nghị vì nghĩ ở nhà cũng không giúp được gì, với lại... Hyunjin khẽ liếc nhìn Felix, anh vẫn chưa sẵn sàng để bình thường hóa quan hệ của cả hai.

"Làm gì? Để chúng nó đi được rồi."

Leeknow nghe vậy liền nhíu mày bác bỏ, đi nhiều chỉ tổ rắc rối thôi, nhất là hai đứa Han với Hyunjin cho đi với nhau chắc đến tối về xong vác về toàn đồ ăn vặt mất.

"Em sợ hai người xách đồ không hết, với lại em muốn mua vài món đồ."

Hyunjin lúng túng viện cớ.

Leeknow nghe vậy suy nghĩ lại, bỗng Felix ngồi cạnh cũng lên tiếng đòi đi, Bangchan liên ngăn lại:

"Không được, đi đông sẽ bị phát hiện mất."

Âý thế mà Felix rất bướng bỉnh, lay lay cánh tay anh Leeknow: "Hyunjin đi thì em cũng đi."Leeknow cũng bất lực với chiêu này của thằng nhóc, ai bảo Felix đáng yêu quá. Leeknow quay sang Bangchan cầu cứu.

Bangchan khó xử rồi hướng mắt đến chỗ IN và Seungmin, rồi nhìn Leeknow cười "hiền" một cái, anh cũng hiểu ý lên tiếng:

"Hai đứa không cần đi, để cho Seungmin theo là được."

Dù sao con cún này về cũng không giúp được gì, ai lại để maknae đi được, có khi Seungmin lại đòi theo. Cho nó đi đỡ bám Innie của anh, thằng bé phải phụ anh nấu. Thế là không đợi Seungmin lên tiếng, thì Bangchan đã quăng cậu xuống xe.

--------------------

Thật tức quá mà, đang ngủ ngon thì bị đạp xuống không thương tiếc, đã vậy phải chứng kiến cặp đôi trước mặt đang thả hường nhau, thật ngứa mắt!

Đừng tưởng trông anh im im vậy mà không biết gì, chỉ cần nhìn sơ cũng biết đứa nào thích đứa nào rồi. Nhiều lúc cậu thấy Hyunjin và Changbin thật đáng thương, chỉ nhìn ánh mắt hai người là biết lụy đến mức nào rồi, còn Han suốt ngày dính Hyunjin nên chắc chắn có tình cảm rồi, với Felix chắc không để tâm mấy chuyện tình cảm, chắc sắp dính vào thôi.

"Này Seungmin đứng ngây ra đấy làm gì thế? Về mau sắp mưa rồi."

Han đứng nhìn thằng bạn mình tự nhiên ngước mặt lên trời, đang ngắm sao à? Nhưng sắp mưa rồi đâu ra sao mà ngắm?

---------------------------------------











dạo này bị...... lười :)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip