Part 21
Về đến kí túc xá, do cả nhóm tập luyện đến muộn nên chờ hai người về rồi dùng chung bữa luôn, Leeknow với In đang chuẩn bị những món cuối cùng rồi bưng lên.
"Về muộn tí là hết cơm đấy, thằng Han qua phụ tay coi."
Leeknow càm ràm, Hyunjin ngồi xuống vị trí quen thuộc nhưng kế bên lại trống không.
"Yongbokie đâu rồi ạ? Cậu ấy không ăn cùng sao?"
Leeknow nghe tới thì thở dài:
"Thằng bé nói không khỏe nên không muốn ăn, năn nỉ cỡ nào cũng không chịu, bọn anh hết cách luôn."
Han thấy Hyunjin cứ phân tâm chuyện của Felix thì không vui, cậu cố ý lôi kéo sự chú ý của Hyunjin bằng cách kéo anh ngồi xuống và gắp thức ăn cho anh, thế nhưng Hyunjin không ngồi yên được, trong lòng anh rất lo lắng, anh nhanh chóng xin phép mọi người đến phòng Felix.
Leeknow nhìn theo hướng đi của Hyunjin lại thở dài, thôi kệ, lát để dành phần ăn cho hai đứa nó sau. Anh quay lại thấy Han vẫn đứng yên đấy.
"Hannie, em đứng đó làm gì thế? Vào ngồi ăn đi."
Trong lúc cậu mải mê nhìn theo bóng Hyunjin thì Changbin ngồi bên cạnh lại âm thầm gắp thịt bò vào bát cho cậu, cũng lặng lẽ lấy cho bát canh kim chi mà cậu thích nhất, chỉ là những điều nhỏ nhặt thôi nhưng ai cũng thấy tình yêu mà anh dành cho cậu lớn như nào.
---------------------
Khẽ mở cánh cửa phòng, Hyunjin nhẹ nhàng nhìn vào trong nhìn con người đang nằm thu mình vào đống chăn.
"Yongbokie? Cậu không khỏe sao?"
Giat mình bởi giọng nói mà cậu mong mỏi suốt ngày nay, nhưng chủ nhân của giọng nói này ngày càng xa cách cậu. Hyunjin đang muốn từ bỏ cậu đúng không...?
Thấy cậu không phản ứng, anh từ từ tiến lại gần cậu rồi ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên vai cậu, anh ngạc nhiên khi thấy cậu rụt người lại liền lo lắng:
"Yongbokie, cậu không sao chứ?"
Hyunjin định gỡ đống chăn kia ra, thì tay khẽ run lên, không phải từ anh mà từ đôi vai đang run rẩy kia.
"Yongbokie...? Cậu khóc sao? Cậu bị sao thế, nói cho tớ nghe đi."
Hyunjin chỉ mới không gặp cậu một ngày sao lại thành ra thế này, rốt cuộc là có chuyện gì? Tưởng rằng cậu sẽ không trả lời, Hyunjin định chạy ra ngoài hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì khiến cậu phải như này, mắt cậu đã sưng lên vì khóc quá nhiều.
"Tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng."
Hyunjin sốt sắng lau nước mắt cho cậu, giọng điệu có phần gấp gáp:
"Vậy sao cậu lại khóc?" Nhìn cậu như vậy anh rất đau lòng.
"Tớ không sao, cậu ra ngoài ăn cơm với mọi người đi, lát tớ đói sẽ ăn sau..."
Felix cười trấn an anh, nhưng cậu không biết nụ cười đó càng khiến Hyunjin đau lòng hơn.
Nhẹ nâng cậu dậy, anh nhìn vào mắt cậu nhẹ nhàng hỏi:
"Đừng giấu tớ có được không? Rốt cuộc cậu bị làm sao?"
Felix nhắm mắt lại, cố nuốt nước mắt vào trong, cậu miễn cưỡng cười nói:
"Quan hệ của chúng ta hiện tại có thể để tớ tâm sự cùng cậu sao?"
Âm thầm tự trách bản thân hàng trăm lần làm tổn thương Hyunjin, nhưng lần này cậu không muốn anh biết nguyên nhân thực sự khiến cậu khóc, vì đó là sự ích kỉ của riêng cậu.
Hyunjin đứng hình trước câu hỏi của cậu, phải rồi... hiện tại anh và cậu không còn thân thiết như trước nữa, vì cậu luôn muốn tránh xa anh, chỉ vì anh cố chấp bám theo cậu mà thôi.
Bàn tay nắm lấy vai cậu chợt buông lỏng, Hyunjin cười cho sự ngu ngốc của bản thân mình. Đúng là chuyện của anh không thể có kết thúc đẹp như anh Taemin được mà.
Hyunjin khẽ vuốt tóc cậu bằng cả sự lưu luyến rồi xoay người ra khỏi phòng. Đứng dựa vào cánh cửa, Hyunjin lấy từ hộp áo ra chiếc hộp nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn bạc được khắc tinh sảo hai chữ HF mà anh đã mua bên Nhật, anh vẫn luôn mang nó bên người, và cũng chắc chỉ bên người anh thôi vì nó sẽ không có cơ hội đến nơi mà nó sẽ đến.
------------------------------------------
Những ngày dài với lịch trình bận rộn vẫn tiếp diễn, riêng Hyunjin phải vừa quay phim, chạy show nhiều nên có phần mệt mỏi hơn, có khi anh không kịp ăn gì mà đã lên xe cùng anh quản lí di chuyển để chạy lịch trình, mọi người đều lắc đầu ngao ngán, họ chỉ có thể nhắn tin hay gọi động viên anh thôi, có khi còn có mấy ngày không gặp được anh.
Sau khi kết thúc buổi luyện thanh, Han trở lại kí túc xá định nấu chút canh hầm đem đến cho Hyunjin, nhưng kế hoạch bị gián đoạn bởi tin nhắn bất ngờ của Seungmin. Nói cũng bất ngờ vì trong nhóm Seungmin thường rất ít nhắn tin cho các thành viên, nhất với cậu.
Han theo tin nhắn mà lên sân thượng kí túc xá, lần cuối cậu lên đây là hôm Hyunjin tỏ tình với Felix, hôm đó trên sân thượng rất tối như tâm trạng của cậu lúc đó vậy, nhưng lần này mọi thứ rất tươi sáng.
Han từ từ tiến gần người bạn mình đang đứng dựa vào lan can cùng cốc cà phê trên tay.
"Cậu gọi tớ có chuyện gì thế? Nay bày đặt hẹn riêng cơ đấy."
"Không cần vội, uống miếng cà phê không?"
Seungmin quay lại nhìn, khẽ cười đưa cho cậu cốc cà phê khác.
Han khó hiểu nhìn Seungmin rồi cũng nhận lấy nhấp một ngụm, hương vị cà phê đắng ngắt vừa ngọt ngào trôi vào cuống họng làm tâm trạng cậu tốt hơn.
Seungmin nhìn cậu bạn mình đang thả hồn vào nơi khác thì thở dài, những ngày qua cậu đã quan sát rất nhiều, suy nghĩ có phần sâu xa hơn, từ lúc có In bên cạnh làm cậu ít có thời gian bên ba đứa bạn mình hơn nhưng cậu vẫn luôn quan tâm và yêu thương họ một cách thầm lặng nhất, chỉ là cả ba đang trưởng thành sai cách, những người bạn của cậu đang tự tổn thương lẫn nhau với những tính toán và hy sinh vô nghĩa.
Seungmin đặt cốc cà phê lên lan can, xoay người lại từ tốn nói:
"Han này, cậu biết gì về thiên thần và ác quỷ?"
Han hơi cứng người vì câu hỏi của Seungmin, cảm giác như Seungmin đã biết được chuyện gì đó giữa mối quan hệ của cậu gần đây, lảng tránh đi ánh mắt của Seungmin cậu nói.
"Chẳng phải là đại diện cho cái ác và cái thiện sao?"
"Vậy cậu có biết trước khi là ác quỷ, trước khi đôi cánh đó bị nhuốm màu đen kia thì ác quỷ cũng từng là thiên thần với đôi cánh trắng không?"
Han bối rối, bàn tay tự giác mà siết chặt, cậu lùi về sau, trong nhóm ngoài Hyunjin ra thì Seungmin cũng là người cậu thân nhất, hai người rất thoải mái với nhau, ít khi nói chuyện nghiêm túc như thế này.
"Có lẽ cậu hiểu những gì tớ muốn nói cũng như mục đích tớ gọi cậu lên đây, Han Jisung, cả ba người các cậu đều là những người bạn tớ yêu quý nhất và chúng ta đã từng hứa với nhau là sẽ luôn yêu thương và bảo vệ nhau, vậy nên..."
Seungmin tha thiết nhìn cậu, đặt tay lên đôi vai nhỏ bé kia, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất chưa từng thấy ở Seungmin nói với cậu.
"Hãy ngừng lại đi, Han Jisung, tớ biết cậu đã thỏa thuận gì với Felix và thằng ngốc kia lại đồng ý thỏa thuận đó, nhưng cậu có thấy đã đến lúc nên dừng lại không? Nhìn hai đứa bạn mình đau khổ như vậy cậu không thấy tội lỗi sao?"
Seungmin biết rằng cậu không phải người xấu, cậu vẫn luôn có trái tim thiện lương và thuần khiết, chỉ là lúc này nó đang bị che mắt bởi tình cảm và sự ghen tị.
Ánh mắt cậu đỏ lên kèm theo sự run sợ, cậu thấy được sự đau lòng trong mắt Seungmin, chỉ là cậu không biết đó là dành cho cậu hay là dành cho Felix.
"Phải, chính tớ đã lôi kéo Felix vào trò chơi này, là tớ đã tính kế cho nó ngày càng cách xa Hyunjin, khiến cậu ấy chán nản và mất niềm tin ở nó, như vậy thì sao chứ?"
Han hất tay Seungmin ra, cậu không cảm thấy mình sai chỗ nào, tình cảm luôn có sự đấu tranh mới có được, nếu không nỗ lực thì sao có thành quả, vậy nên chẳng có gì sai khi cậu đang làm tất cả mọi thứ giành lấy tình yêu thuộc về mình cả.
"Cậu không tội cho hai đứa nó sao, cả hai đều có tình cảm với nhau mà."
Seungmin đau lòng nhìn Han đang càng ngày lún sâu, phải chăng cậu đang nhìn thấy một thiên thần đang tự chặt đi đôi cánh của mình?
"Tội cho hai người đó? Vậy ai sẽ tội cho tớ? Tình cảm của tớ là thật lòng, tớ yêu Hyunjin còn trước cả Felix cơ, thế mà cậu ấy vẫn một mực chấp nhận tình cảm với nó? Người mà ngày đêm chăm sóc cậu ấy là tớ vậy mà ánh mắt cậu ấy chưa một lần dừng ở nơi tớ mà luôn hướng về ai kia. Cậu có biết lần nào đi chơi riêng với tớ, không cố ý thì vô tình cậu ấy lại nhắc đến tên Felix trong vô thức, cậu có biết tâm trạng khi nghe người mình yêu lên kế hoạch tỏ tình với người khác nó như thế nào không? dù lòng đau nhói nhưng vẫn phải mỉm cười chúc cậu ấy thành công."
Dù ngoài miệng thốt ra những lời căm phẫn nhưng trên gương mặt kia đã lăn những giọt lệ.
Seungmin muốn vươn tay lau đi nhưng Han đã nhanh hơn tự gạt đi những giọt nước mắt yếu đuối, ánh mắt trở nên sắc bén hơn:
"Nhưng may là Felix đã từ chối cậu ấy, nếu không biết quý trọng tình cảm của Hyunjin thì để tớ, tớ sẽ yêu thương cậu ấy, chăm sóc cho cậu ấy."
"Dù cậu biết điều này cũng không khiến Hyunjin nó hạnh phúc sao?"
"Không đúng, cậu ấy sẽ hạnh phúc, bên cạnh tớ cậu ấy luôn vui vẻ chứ không mệt mỏi như bên Felix, chỉ cần cho tớ thời gian, tớ sẽ khiến cậu ấy hoàn toàn quên Lee Felix và hoàn toàn ở bên canh tớ. Seungmin, tớ biết cậu đang muốn tốt cho tình bạn của chúng ta, nhưng trò chơi này nhất định phải diễn ra, cậu đừng tham gia vào làm gì."
Han nói rồi rời khỏi sân thượng để lại Seungmin với ánh nhìn đau lòng dõi theo bóng lưng ấy.
Rồi sau này, cậu sẽ hối hận không kịp nữa đâu, Han à...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip