Part 22

Tại trường quay, hiện tại đang là giờ nghỉ nên Hyunjin tranh thủ ngồi chuẩn bị cho đoạn tiếp theo, bỗng có người đến vỗ vai anh.

"Hyunjin, có người đến gặp em kìa."

Là anh Taemin, nói rồi ngồi xuống khoác vai cậu, anh ngạc nhiên hỏi:

"Ai thế anh?"

"Là một cậu bé rất dễ thương và hình như cũng là người thương của ai đó."

Anh cười ám muội trêu chọc cậu.

Mỗi lần hai người đi ăn với nhau là thằng nhóc này luôn huyên thuyên về cậu, còn lôi điện thoại ra cho anh xem mấy tấm chụp trộm con người ta lúc ngủ nữa.

"Yongbokie? Thật sao ạ?"

Mắt anh mở to hết cỡ, sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì sao?

Taemin nhìn phản ứng đáng yêu của thằng em mình:

"Đúng vậy, hình như người ta còn mang cơm hộp tình yêu đến nữa, đứng đợi cũng lâu lắm rồi..."

Bỗng anh thấy một con gió thoảng qua, người trước mắt đã chạy mất ra ngoài, thật là... có tình yêu là quên anh em cả.

Felix ôm hộp cơm ngồi bên ngoài, cậu đã chuẩn bị cho anh khi thấy anh không ăn uống gì mà chạy đi, cậu không chắc có ngon không nên đã nhờ Leeknow nếm thử giúp, anh ấy bảo không tệ nên cậu cũng yên tâm phần nào. Vốn dĩ cậu định nhờ anh quản lí đưa cho nhưng đột nhiên anh ấy có việc gấp, mà mọi người cũng có việc riêng hết nên chỉ có cậu đến đưa cho anh

Cậu hồi hộp nắm chặt lấy hộp cơm, tự hỏi lát nữa sẽ đối mặt với anh như nào, có nên đưa cơm xong rồi chạy về không, mà thế thì có hơi không lịch sự lắm. Đang mải suy nghĩ thì một bóng người chạy đến trước mặt Felix.

"Hộc... hộc... Yongbokie? Sao cậu lại đến đây?"

Hyunjin do chạy nhanh quá nên thở không ra hơi, anh cố lấy lại sức mỉm cười nhìn cậu.

Nhìn ánh mắt của Hyunjin làm Felix có hơi lúng túng, cậu đảo mắt không dám nhìn anh:

"À... tớ... à không là anh Leeknow chuẩn bị cơm hộp cho cậu, bảo tớ đem đến."

Felix vẫn chọn cách nói dối, cậu sợ nói là mình làm thì anh sẽ không ăn.

"Vậy sao?" Hyunjin cầm lấy cơm hộp rồi ngồi xuống bậc thang trước cửa, tháo từng lớp vải bọc ra từ tốn ăn từng chút một.

Felix hồi hộp nhìn theo từng động tác của Hyunjin, nín thở khi anh ăn xong ngụm đầu tiên, ánh mắt to tròn của cậu như dán chặt lên môi anh:

"Ngon không?"

Hyunjin mỉm cười, chỉ cần ăn một chút là biết ai nấu rồi:

"Ngon lắm, tay nghề của anh Leeknow đã lên rồi đấy."

Nhìn Felix thở phào nhẹ nhõm, Hyunjin thầm mắng cậu ngốc, làm sao mà anh không phân biệt được đâu là thức ăn cậu nấu hay anh Leeknow nấu chứ.

Thấy Hyunjin cứ cười nhìn mình, Felix liền ngại ngùng, cậu lắp bắp:

"Nếu ngon vậy... vậy cậu cứ ăn đi... tớ đi về trước." 

Felix lúng túng đứng lên, thấy cậu định rời khỏi, Hyunjin nắm lấy tay cậu kéo lại:

"Chờ chút, ít nhất cũng phải đợi tớ ăn xong đã chứ."

Cảm nhận được độ ấm ở tay, nhưng Hyunjin vẫn kéo cậu lại ngồi xuống cạnh anh. Không gian sau đó liền yên tĩnh chỉ còn tiếng Hyunjin chậm rãi nhai thức ăn, chợt nhận ra có nhiều chuyện muốn hỏi đối phương nhưng không sao cất lời, sợ bản thân sơ sẩy sẽ mất đi cả khoảnh khắc ngồi cạnh nhau như lúc này.

Hắng giọng một chút để che giấu đi sự ngượng ngùng, Hyunjin hỏi cậu:

"Cậu chuẩn bị đến phòng tập sau khi đưa cơm cho tớ xong sao?"

"À... ừm, lát nữa tớ sẽ đến đấy luôn."

Không gian lại yên tĩnh, cả hai đều cảm thấy bức bối, dù đã gần nhau như vậy nhưng không lấy nổi một đề tài gì nói chuyện chứ?

Đúng lúc đó anh quản lí đến gọi Hyunjin vào trong chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, thấy Felix thì giả vờ ngạc nhiên làm cậu càng thêm lúng túng chỉ hận không thể chạy khỏi đây.

Nhưng cũng may là anh quản lí chụp tay cậu kịp:

"Thôi, đã dến đây rồi thì đợi Hyunjin lát nữa, rồi anh lái xe chở hai đứa về luôn, hôm nay em cũng không có lịch trình gì mà đúng không?"

Nói xong anh quản lí kín đáo nháy mắt với Hyunjin một cái.

Felix còn định tìm cách thoát thân thì đã bị anh quản lí kéo vào chẳng kịp phản bác gì cả.

Bị kéo đến căn phong bên trong hội trường, Hyunjin nhìn cậu thích thú nhìn xung quanh thì mỉm cười, tạm thời quên đi chuyện lúc nãy.

"Cậu thích sao?"

Felix thích thú gật đầu, cũng đã lâu giữa anh và cậu mới được thoải mái ở cùng nhau như vậy.

"Hyunjin này..."

Cậu chợt lên tiếng khi anh đang mải mê ngắm nhìn cậu.

"Sao thế?" Hyunjin cười ôn nhu đáp lại cậu.

Felix ngập ngừng, nụ cười cậu đã tự tắt lúc nào, nó khiến Hyunjin cảm thấy bất an.

"Chuyện của chúng ta..."

Giọng cậu đột nhiên nhẹ nhàng, nhưng nó chẳng khác nào từng nhát dao đâm vào trái tim người đối diện.

"Tớ nghĩ kĩ rồi... chúng ta hãy..."

----


"Chúng ta hãy tránh xa nhau đi, quay về như ba ngày ở Nhật."

Cuối cùng cậu cũng đủ dũng khí nói ra tất cả, lựa chọn này cậu đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định, sẽ tốt hơn nếu như anh không ở bên cậu. Như Han đã nói, ở bên cạnh cậu ấy Hyunjin sẽ được vui vẻ.

"Cậu... cậu đang nói gì thế?"

Hyunjin hoảng loạn nhìn Felix, cậu thật sự chán ghét anh đến vậy sao? Vậy tại sao còn đối tốt với anh? Tay anh siết chặt lấy hộp cơm như muốn bóp nát nó, đây là trái ngọt mà cậu ban cho anh trước khi thả một trái đắng sao?

"Tớ nghĩ chúng ta hãy cứ duy trì quan hệ đó sẽ tốt hơn, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới không lầm tưởng là tình yêu."

Lầm tưởng? Cậu nghĩ tình yêu anh dành cho cậu chỉ là sự làm tưởng thôi sao?

"Cậu nghĩ vậy thật sao? Felix?"

Từ từ tiến lại gần cậu, mắt anh đỏ lên thể hiện sự giận dữ hay nói đúng hơn là thất vọng.

Felix lùi dần về sau, cậu lắc đầu nói:

"Hyunjin... tớ xin lỗi... nhưng chúng ta không thể nào đâu..."

Lưng chạm đến bức tường phía sau, cậu không còn cách nào khác ngoài chịu đựng sự tức giận của anh, nhưng Hyunjin chỉ nhẹ nhàng nói với cậu.

"Lee Felix, cậu ích kỉ lắm... trước giờ cậu có từng suy nghĩ cho tớ không?"

Nhìn vai cậu run lên cùng sự sợ hãi trong ánh mắt, nhưng anh không thể nào ôm cậu vào lòng được. 

"Tớ... "

Cậu sợ hãi đến mức bật khóc, cậu muốn ôm lấy anh nhưng anh mắt thất vọng đó đã ngăn cậu lại. Felix nhận ra khi ở bên cậu lại làm anh đau khổ như vậy, khác xa khi ở với Han Jisung, người luôn mang đến sự thoải mái cho anh.

Hyunjin quay người đi cố ngăn những giọt nước mắt yếu đuối của mình, giọng anh run run nói với cậu.

"Trước giờ là tớ luôn ảo tưởng, tớ tin một ngày nào đó lòng chân thành của mình sẽ cảm hóa được cậu cho nên hết lần này đến lần khác... tớ đều nhượng bộ cho những quyết định của cậu, nhưng đến cuối cùng thì sao? Cậu luôn coi thường tình cảm của tớ..."

Hyunjin cười nhạo cho chính sự ngu ngốc của mình.

"Không... Hyunjin à... "Felix vội bắt lấy tay anh nhưng bị anh nhanh chóng gạt ra, cậu sợ Hyunjin nhìn cậu như vậy, nó thật xa lạ.

Có phải cậu sai rồi không? Có phải cậu lại làm Hyunjin tổn thương rồi không?

"Được... lần này sẽ theo ý cậu muốn, chỉ là cậu đừng hối hận nữa đấy."

Hyunjin lạnh lùng nhìn cậu rồi bước ra khỏi phòng.

Thất thần nhìn theo hướng của Hyunjin, không một lời níu kéo, cũng không khóc la, đau khổ, cậu chỉ lặng lẽ đi đến nhặt từng mảnh vụn của hộp cơm rồi gói lại trong tấm vải, động tác hoàn toàn bình thường nhưng trên gương mặt đó là một trái tim đã chết theo tiếng đóng cửa ban nãy. Tất cả, đều sai rồi... 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip