Part 23

Tiếng bài hát mới vang lên khắp phòng tập,  họ đang chuẩn bị thực hiện cho buổi concert cuối cùng ở Nhật Bản. Họ đã bay sang đây từ hôm qua để nghỉ ngơi trước, và hôm nay là ngày diễn tập với sân khấu. Kết thúc diễn tập, họ không về khách sạn mà ở lại mượn sân khấu để tập luôn bài mới, chỉ là trong một số họ có một người vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào, Hyunjin chỉ mới đáp xuống sân bay ở Nhật vào lúc trưa và đến thẳng sân khấu diễn tập đế bây giờ.

"Cậu ổn chứ, Hyunjin?"

Han lo lắng đưa anh chai nước rồi lấy khăn lau mồ hôi cho anh, cậu đã rất lo lắng cho anh.

Hyunjin gật đầu thay cho câu trả lời, nếu nói không mệt là nói dối, giờ anh chỉ mong được nằm ngủ suốt ba ngày ba đêm thôi. Không chỉ hôm qua hay hôm nay mà anh mệt mỏi, mà là suốt từ ngày hôm đó anh chẳng thể có một giấc ngủ ngon. Mỗi lần nhắm mắt là gương mặt đó lại hiện lên.  

Chúng ta hãy quay về như ba ngày ở Nhật đi

Cũng đã một tuần kể từ ngày đó và quan hệ của hai người đã không còn ánh nắng mặt trời nữa. Nếu anh luôn mượn cớ chạy lịch trình trong những bữa cơm thì cậu sẽ giả vờ đau bụng để trốn vào cái vỏ ốc hèn nhát kia.

Thế mà dường như họ chỉ đang diễn rằng mình đang ổn trước mặt mọi người, vẫn giả vờ vui vẻ xoa đầu nhau, trao nhau những cái ôm chọc ghẹo trên sân khấu. Bởi vì họ đều biết có một bộ phận fan yêu thích họ, luôn muốn họ gần nhau hơn. Nếu là lúc trước thì Hyunjin luôn biết ơn vì có những người fan này đã gián tiếp cho anh có lý do để gần cậu hơn. Nhưng giờ anh cảm thấy có lỗi với họ vì tất cả đều là diễn.

Dạo gần đây Felix ít khi cười, anh biết chứ, tất cả là tại anh, vậy nên anh sẽ cố gắng tránh xa cậu, cho cậu một không gian thoải mái nhất.

Han ngồi cạnh nãy giờ, đã hiểu hết những biểu  cảm của Hyunjin, ánh mắt cậu đượm buồn nhưng cố gắng giấu đi, nở một nụ cười vui vẻ nói với Hyunjin:

"Cậu mệt sao? Dựa vào vai tớ nè."

Han biết Hyunjin đang rất đau đớn rồi tất cả sẽ qua thôi, chỉ cần quên được Felix thì cậu sẽ làm tất cả mọi thứ để khiến anh hạnh phúc. Thậm chí, nếu Hyunjin xem cậu là thế thân cũng được, ít nhất là được ở bên Hyunjin.

Han liếc mắt sang người nào đó đang cố giấu chai nước sau lưng. Khi nhạc tắt thì Han đã chú ý hành động của Felix nên đã kịp thời đến cạnh Hyunjin. Muốn quan tâm Hyunjin sao? Chậm rồi Felix à. Cậu nhếch môi cười một cái rồi vuốt vuốt mái tóc của Hyunjin.

Còn về phía Felix thì cậu lúng túng giấu đi chai nước, thừa lúc mọi người không chú ý mà trả về chỗ cũ rồi nép vào trong một gần đó mà nhìn Hyunjin.

"Này Yongbokie, làm gì mà ngồi trong đó, ra đây ngồi cho mát này."

Leeknow chú ý thằng em tự nhiên chui ra góc khuất ngồi mình nên gọi ra, ngoài đây thiếu gì chỗ nằm chứ.

Felix giật mình rồi chạy lại chỗ anh mình, nhưng cũng tránh xa chỗ Hyunjin nhiều nhất có thể, cạu sợ mình làm anh thức giấc hay khó chịu.

Mà cũng đâu phải mình Felix đau buồn, bởi trong phòng còn có người đang dùng ánh mắt đau thương nhìn hai người kia. Bangchan ngồi đó cũng quan sát em mình và cũng hiểu nó có tâm trạng gì, anh khẽ thở dài một cái, tiến đến gần vỗ vai Changbin.

"Đã nói hết cho Han chưa?"

Changbin ngước mắt nhìn anh, thở dài một cái:

"Em nói rồi... nhưng..."

Changbin không thể nói thành câu, Bangchan cũng hiểu được nên vỗ vai an ủi. Changbin buồn bã cụp mắt xuống, anh đã thử can đảm một lần nói ra tình cảm của mình và quả nhiên không dược đáp lại, dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn rất đau.

Bangchan thở dài nhìn hai đứa em Hyunjin và Han đang vui vẻ bên kia rồi nhìn thằng em bên cạnh mình, tình cảm của các thành viên rất phức tạp, bị tổn thương là điều không tránh khỏi.

"Rồi em định thế nào? Tiếp tục theo đuổi hay từ bỏ?"

Changbin suy nghĩ một hồi lâu, rồi mỉm cười:

"Có lẽ em sẽ từ bỏ..."

Bangchan giật mình, nghiêm túc nhìn Changbin:

"Sao lại từ bỏ, chỉ mới vấp ngã một lần mà em đã định từ bỏ rồi sao?"

Changbin vẫn giữ nụ cười đó, nó trông thật buồn, anh hướng mắt đến người con trai bé nhỏ đó đang vui vẻ bên người khác, miễn là cậu hạnh phúc, Changbin anh sẽ ổn.

"Em từ bỏ ý định sánh bước cùng em ấy, nhưng sẽ nuôi mong muốn được bảo vệ em ấy từ đằng sau."

"Cái gì mà bảo vệ từ đằng sau chứ? Thế đến khi nào em mới buông bỏ hẳn tìm cho mình một nửa khác?"

Bangchan không nói nổi độ ngốc của thằng em mình.

"Không tìm nữa, vì em đã tìm được rồi, chỉ là nửa kia của em sẽ không ở bên em thôi, tình yêu đôi khi chỉ cần một bên là được, em ấy chỉ cần được hạnh phúc thôi."

Mọi người chuẩn bị đứng lên, Han thấy mọi người chuẩn bị ra về, quay lại nhìn Hyunjin vẫn còn ngủ rất say, không lỡ đánh thức cậu ấy, có lẽ Hyunjin đã rất mệt mỏi rồi. Nhưng cũng không thể để anh nằm mãi thế này được, sẽ bị  cảm mất.

Han định lên tiếng gọi Hyunjin dậy thì một bàn tay đặt lên vai cậu, quay lại thì thấy Felix đang lúng túng nhìn mình, Han lạnh lùng nói:

"Có chuyện gì?"

"Tớ... chỉ là... tớ có thể cõng cậu ấy về khách sạn, cho nên...cậu đừng đánh thức."

Felix đau lòng nhìn Hyunjin chỉ mới ngủ rất sâu, anh đã mệt lắm rồi, Felix sợ rằng đánh thức anh dậy sẽ lỡ mất giấc ngủ của anh, nên đánh liều tiến lại gần nói với Han.

Han bực bội nhíu mày nhưng không dám lớn tiếng sợ Hyunjin thức:

"Cậu cõng được thì tớ không cõng được sao? Tránh ra đi!"

Cùng lúc đó Seungmin đang cõng IN đang ngủ trên lưng mình thì thấy được,khẽ lắc đầu một cái rồi lên tiếng:

"Để Felix cõng đi, nó khoẻ hơn cậu nhiều, lỡ cậu bị kiệt sức giữa chừng thì phiền phức lắm."

Leeknow đứng đợi ở gần đấy cũng đồng tình nói:

"Đúng đó, để Yongbok cõng đi,còn em cầm hộ túi đồ của Hyunjin đi, lát nữa anh với anh Chan còn phải ghé siêu thị mua đồ nên không tiện cầm theo."

Han nghe hai người nói vậy cũng không dám phản bác gì, chỉ hậm hực nhìn Felix rồi để cậu ngồi xuống để đỡ Hyunjin lên lưng.

Felix cẩn thận đỡ anh trên lưng, điều chỉnh cho anh nằm thoải mái rồi mới đi.Với tình hình hiện tại thì cậu không nên cõng anh thế này, làm vậy sẽ khiến cả hai khó xử. Nhưng hiện giờ anh đang ngủ say mà? Vậy thì sẽ không biết là cậu đâu .

"Han à, lưng cậu ấm quá..."

Tiếng Hyunjin lè nhè vang lên khiến bước chân của Felix khựng lại, anh vừa gọi tên 'Jisung'. Cũng đúng, vì anh sẽ không thể ngờ và cũng không thể biết được đó là cậu. Chỉ là, sao đau quá, sao con đường phía trước mờ đi vậy...

Có điều Felix không biết là có người đang ở đằng sau nhìn cậu. Từ lúc Han lên tiếng đuổi cậu là anh đã thức rồi, định mở mắt thì nghe tiếng Seungmin nên đành nhắm mắt lại. Anh chỉ muốn tham lam một chút, được ôm lấy lưng cậu một chút, cảm nhận hơi ấm đó một chút thôi...

Nhưng sao cậu lại khóc? Vì anh gọi tên Jisung sao?

Anh sợ cậu bị khó xử vì cõng anh nên mới giả bộ gọi nhầm là Jisung. Vì sao cậu lại khóc? Cậu đau lòng sao?

Felix hít nhẹ một hơi để nuốt nước mắt vào trong, cậu nói thầm với chính mình:

"Không sao đâu Felix, thật tốt vì cậu ấy không biết, chẳng phải mày đang muốn như vậy sao?"

Felix nghĩ rằng không ai nghe được, nhưng chính Hyunjin đã nghe được hết, anh khẽ nhíu mày nhìn người đang cõng mình trên lưng.

Chuyện này là sao? Ý của cậu là gì chứ?

Hai người lại tiếp tục bước,mang hai luồng suy nghĩ nhưng lại có chung nhịp đập rời khỏi.

------------

Quay về phòng chờ để lấy đồ, Seungmin kiếm cái tai phone để đâu mất. Nhìn đi nhìn lại thì thấy nó bị rớt ở cạnh chân bàn,cúi xuống nhặt lấy thì anh thấy có gì đó như điện thoại, thuận tay nhặt lên và nghĩ rằng ai đó đã để quên.

Nhưng anh khựng lại, đây chẳng phải điện thoại của Felix sao? Sáng nay cậu mới nói là bị mất mà, sao lại ở đây được. Khoan đã, chỗ này không phải chỗ Han vừa để túi xách sao?

Seungmin thất thần một lúc rồi chuyển sang lo sợ, dù chưa biết rõ tại sao Han lại giấu điện thoại của Felix nhưng anh biết nó không phải chuyện tốt đẹp gì hết, mọi chuyện đang dần không ổn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip