Part 28

Bữa tối hôm đó mọi người đều tụ tập đông đủ ở kí túc xá để mừng sinh nhật cậu, bữa tiệc tại nhà nhưng cũng rất hoành tráng, các món ăn đều là món cậu thích, đặc biệt là không thể thiếu rượu.

"Mấy đứa uống ít thôi, ngày mai còn ra sân bay sớm đó. Đặc biệt là năm đứa nhỏ kia." Leeknow lên tiếng nhắc nhở.

"Không sao, anh xin chủ tịch cho chúng ta nghỉ một ngày rồi."

Bang Chan đã sớm đoán được tối nay sẽ uống rượu nên kiểu gì sáng mai cũng không dậy nổi để bay.

"Nhưng cũng không nên uống nhiều quá, nhất là... "

Lời còn chưa nói xong thì thằng nhóc chủ nhân của bữa tiệc đã gục trên bàn mất rồi, thật là.

"Đó thấy chưa, thằng nhóc từ đầu đến cuối chỉ uống mà không ăn gì cả."

Leeknow nhăn mày Felix rồi quay sang Bang Chan :

"Anh Chan đỡ em ấy về phòng đi."

Banh Chan chưa kịp đứng lên thì Hyunjin đã ngăn lại:

"Để em đưa cậu ấy về phòng"

Rồi không kịp để mọi người nói gì thêm anh đi qua choàng tay Felix qua vai mình đỡ cậu về phòng.

Han lờ mờ thấy Hyunjin qua đỡ Felix về phòng, chính bản thân cũng say, đã cố ý dựa vào người Hyunjin thế mà anh vẫn ngồi dậy đi chăm sóc cho Felix. Tại sao lúc nào Felix cũng được trong vòng tay Hyunjin còn cậu chỉ nhận được cái quay lưng từ cậu ấy?

Nhếch mép cười khinh bỉ bản thân, Han từ mò mẫm lên sân thượng, cái lạnh tháng chín giúp cậu thanh tỉnh nhiều hơn.

Bỗng một vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, hơi ấm từ người nào đó bao trùm lấy cậu, nước mắt cậu tuôn rơi, cậu cười vô hồn nói:

"Là Hyunjin phải không? Cậu vì lo cho tớ nên mới lên đây đúng không?"

Vòng tay bỗng cứng đờ một lát rồi lại nhẹ nhàng ôm chặt lấy cậu mà không trả lời.

Han vẫn như vậy mà tiếp tục nói:

"Sao lại không nói gì? Cậu đã lo cho Felix xong rồi sao? Cậu chỉ là vì nghĩa vụ nên mới đi chăm sóc cho cậu ấy thôi đúng không? Thật ra người cậu yêu là tớ mà..."

Người phía sau vẫn không nói gì chỉ là vòng tay đó dần mất hơi ấm.

"Trả lời tớ đi Hyunjin..."

Han hướng ánh mắt vô định nhìn về phía trước, cậu đang vùng vẫy trong chính ảo tưởng của mình dựng lên.

"Nói gì đi, anh Changbin..."

Changbin ngạc nhiên chốc lát nhưng vẫn ôm chặt cậu mà nói:

"Không phải Changbin, anh là Hyunjin."

Nếu làm người thay thế lúc này có thể làm cậu vui thì anh nguyện ý trở thành một thế thân cho cậu ngay cả trong tên gọi.

Han cười trong nước mắt:

"Nếu anh thực sự là Hyunjin thì tốt biết mấy."

Nếu Changbin là Hyunjin thì tốt quá, ít nhất cậu sẽ không phải mệt mỏi như bây giờ.

Changbin khẽ siết chặt vòng tay của mình hơn để truyền hơi ấm cho cậu:

"Nếu em muốn thì anh sẽ là Hyunjin của em, được không?"

Chỉ cần em đừng đau khổ như vậy, chỉ cần em mỉm cười hạnh phúc thì dù ở bên anh nhưng gọi tên người khác cũng được.

Han mỉm cười chua chát thoát khỏi vòng tay anh, quay người lại nhìn sâu vào đôi mắt anh:

"Đừng điên theo em, anh Changbin... Dù anh có thay đổi thế nào thì cũng không thể là cậu ấy được, mà người em yêu chỉ có cậu ấy thôi, không phải anh."

Han muốn người trước mặt cậu, một người cực kì tốt, có thể tìm được nửa kia tốt hơn và thích hợp hơn cậu, vì cậu không thể xứng đáng với sự chân thành của anh

Changbin nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cậu, ánh mắt vẫn ôn nhu như vậy:

"Cho anh một cơ hội được không? Để anh là người xoá tan hình bóng của Hyunjin trong trái tim em được không? Anh biết em đang cố chia rẽ Hyunjin và Felix nhưng chẳng phải em cũng đang chịu tổn thương hay sao?"

Changbin không muốn đến cuối cùng cậu sẽ là người bị tổn thương.

Cậu cười nhếch môi gạt tay anh ra, cậu bước đi quay lưng lại phía sau để anh không thấy được cậu khóc.

"Đừng ngốc như vậy, anh Changbin, cơ hội chỉ có một và em sắp giành được tình cảm của Hyunjin rồi, em tin một ngày nào đó cậu ấy sẽ yêu em, em vẫn đang đợi."

Hãy tránh xa em đi nhé... Đừng như hôm nay bất chấp tất cả mà ôm lấy em vì em sợ nhìn thấy anh cũng sẽ bị thiêu rụi giống em. Anh Changbin à, tình yêu của anh thật lớn, lớn đến nỗi làm cho em cảm thấy nhỏ bé trong tình yêu ấy, trái tim thuần khiết của anh nên trao cho thiên thần, còn em là ác quỷ..."

-------------------

Hyunjin ôm Felix trở về phòng ngủ của cậu, nhẹ nhàng đặt cậu xuống chỉnh gối và đắp chăn cho cậu. Định đứng dậy pha cho cậu cốc nước thì tay anh bị chụp lấy, anh ngạc nhiên nhìn người đang say kia sao bây giờ lại tỉnh như vậy

"Cậu cần gì sao?"

Hyunjin không hiểu lý do tại sao cậu giữ anh lại, nhưng chắc lại muốn nói anh tránh xa cậu nữa thôi.

Felix mơ màng nhìn anh, thật ra cậu đã biết anh đưa cậu về phòng từ lúc gục trên bàn rồi. Chỉ là cậu ngạc nhiên khi anh vẫn đồng ý giúp cậu, trái tim cậu run lên khi thấy anh định rời đi cậu không lỡ nên đã bắt lấy tay anh.

"Cậu sao lại ở đây."

Felix tự cười cho câu hỏi của mình, đúng thật cậu không biết phải nói gì với anh cả.

Hyunjin thở dài, quả nhiên cậu đang trách anh:

"Xin lỗi, tớ chỉ muốn đỡ cậu về phòng thôi, tớ ra ngoài đây."

Hyunjin định ra ngoài thì nghe cậu nói:

"Cậu đi tìm Jisung?"

Cậu biết bản thân đang tùy hứng, giận hờn vô cớ, nhưng cậu không kiềm lại được, có thể cậu đang ghen nhưng mà cậu có tư cách gì cơ chứ.

Hyunjin khựng lại, anh khó hiểu quay sang nhìn cậu, sao tự dưng lại nhắc đến cậu ấy? Dù không hiểu nhưng anh vẫn trả lời:

"Hình như cậu ấy cũng say, tớ ra ngoài xem cậu ấy thế nào."

Thế mà Felix đanh mặt, rồi xoay người đi giọng nói mất kiên nhẫn:

"Cậu đi đi, đóng cửa lại giúp tớ."

Thì ra hiện thực và trong mơ cũng không khác gì cả, cuối cùng anh vẫn đến với người khác thôi.

Nhìn bóng lưng của cậu anh thật rất đau lòng chẳng hiểu vì sao nhìn cậu bây giờ rất cô đơn và anh rất muốn đến ôm lấy cậu. Khi anh thực sự tiến đến bên cạnh cậu thì bị một câu nói của cậu đánh tan mọi ý định của anh, cũng như đã xây lên một bức tường giữa anh và cậu.

"Chuyện hôm nay xem như quên đi, chỉ cần cậu hãy nhớ sau này đừng tiếp xúc thân mật với tớ là được, cậu đi được rồi."

Mau đi đi Hyunjin, tớ sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà khóc thành tiếng mất...

Hyunjin siết chặt lấy tay nắm cửa, cố bức mình quay lưng không nhìn cậu nữa, anh cười lạnh rồi lên tiếng:

"Xin lỗi cậu, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra nữa...."

"Và còn... sinh nhật vui vẻ nhé, Yongbokie."

Cánh cửa khép lại cũng là lúc cậu không cần kiềm chế nữa mà khóc nấc lên thành tiếng. Cậu luôn tự trách mình tại sao không ích kỉ một lần nói yêu anh, cậu không muốn mất anh, nhưng cậu không làm được vì anh có hạnh phúc của riêng mình, cậu không thể phá vỡ nó. Hơn nữa cậu đã đồng ý tham gia trò chơi với Han Jisung, khi thua cuộc cậu phải chấp nhận.

Hyunjin, cậu biết không? Lời cầu nguyện sinh nhật năm nay của tớ là mong cậu luôn được hạnh phúc bên người mình yêu,hãy hạnh phúc nhé Hyunjin...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip