3

Dưới ánh chiều tà, hai bóng hình một cao một thấp cùng sánh bước trên con đường làng quanh co.

"Nhà Phúc ở đâu? Để tôi dẫn Phúc về."

"Thôi khỏi, tôi tự về được. Anh buông tôi ra được rồi. Tôi rất cảm ơn anh vì đã trả nợ giúp tôi, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."

Nghe anh nói thế, hắn cũng không chịu thả cánh tay đang vòng qua cổ mình. Mặc cho anh có vùng vẫy hắn cũng không bỏ ra, nhất quyết nắm chặt cánh tay ấy.

"Cái anh này! Anh giữ tôi làm gì? Bây giờ trong người tôi không còn một xu nào đâu!"


"Tôi giữ Phúc không phải vì chuyện đó! Chân Phúc bị trật, cử động mạnh thì lát nữa nó sẽ sưng tấy lên như ổ bánh mì cho coi."

Hắn chưa để anh kịp phản kháng liền xoay lưng mình, vòng tay ra sau nhấc người anh lên, trong phút chốc thì cả người anh đã nằm trọn trên tấm lưng săn chắc của hắn.

Lần đầu tiên trong đời, anh được một người khác cõng, mà lần đầu này lại ngay tuổi 19 cho nên anh cảm thấy xấu hổ chết đi được. Thầm nghĩ nếu có người nhìn thấy thì sẽ mất mặt lắm. Anh vỗ vỗ lên vai hắn, giọng vừa tức giận vừa bất lực mắng hắn

"Anh bị điên hả?! Thả tôi xuống mau lên."

"Không được, chân của Phúc sẽ nặng thêm đó."

"Chân tôi đâu phải chân anh đâu mà sợ?  Anh mặc xác tôi đi."

"Tôi không sợ, chỉ là tôi lo cho Phúc thôi. Nếu cái chân này bị đau thì đâu có ai tùy tiện lẻn vào vườn của nhà tôi nữa."

Nói đến đây, anh liền mở to mắt. Tự hỏi hắn là con cái nhà ai mà biết anh trộm đồ trong vườn hắn chứ?

Đó giờ anh chỉ đi ăn cắp trái cây hoặc mấy con gia cầm be bé thôi cũng đâu phải trộm vàng bạc gì. Nhà mà anh chọn để trộm cũng phải là mấy nhà vừa có tiếng vừa có miếng, là người nghèo khổ cả, anh đi trộm nhà nghèo làm gì cho người ta thêm cùng cực. Vì lí do đó nên anh chỉ chọn đúng hai hộ giàu nứt vách trong làng, một là nhà bà Năm bán gạo, đằng trước có trồng cây xoài to tổ chãng nên vài lần ngang qua anh có vặt lấy vài trái...

Còn nhà còn lại không nói cũng biết là nhà của ông bà Hoàng, phải nói là vườn tược um tùm, cây trái xum xuê quanh năm. Ruộng đất trồng lúa thì cò bay gãy cánh, một năm hai vụ thôi cũng đủ tiền để anh ăn trong vài năm rồi. Nhà thì lớn gấp ba bốn lần cái nhà lá vừa mục nát lại chật chọi của anh, gia đinh thì cỡ tầm chục người. Anh còn nghe nói, nhà này có hai người con trai lớn sau này sẽ cưới vợ sinh con, làm xóm làng thêm nhộn nhịp đông vui.

Chìm trong suy tư, anh nghĩ không lẽ hắn là...một trong số những tên gia đinh của nhà ông Hoàng hả?

"Nhà Phúc ở đâu để tôi đưa về, trời nhá nhem tối rồi đó!"

Anh vẫn im lặng. Có khi nào đây là bẫy không? Nói hắn biết nhà anh để hắn kêu gọi đồng bọn lại, đập phá nhà anh thì sao? Anh nghĩ

Nhưng hắn biết anh trộm đồ của nhà hắn mà hắn lại còn giải vây, trả nợ giúp anh giờ lại còn muốn cõng anh về nhà. Hắn làm mấy chuyện này đều muốn tốt cho anh, điều này khiến anh cảm kích không thôi. Cảm giác bày xích của anh đối với hắn dường như đã mất hết, khẽ nói

"Ở gần cuối làng..."

-

Đường về đến nhà anh cũng không xa mấy, chỉ mất năm mười phút đi bộ. Mà năm, mười phút này, đối với anh trong tình huống hiện tại nó cứ như năm, mười tiếng. Bỗng anh thấy đường hôm nay sao lại dài thế, ngay cả khung cảnh hai bên đường cũng lạ nữa, như là được tô thêm vài sắc thắm vậy... Anh nằm nhoài trên người hắn mà suy tư, cảm giác ở cạnh hắn lúc này bình yên đến lạ.

Mặc dù hơi muộn hơn người khác một chút, nhưng mùa xuân của anh có lẽ đã đến rồi.

-

Sau vài phúc đi đường, hai người cũng đã đến được nhà anh, mặt trời cũng lặn mất nhường chỗ cho ánh sao và trăng đêm. Căn nhà lá nhỏ trông đơn sơ mà cũ kĩ, mục nát được bao bọc bởi hàng rào bằng mấy cây xương rồng đầy gai góc.

Sân nhà rất rộng, phía bên phải là vài luống rau cải, rau muống nho nhỏ còn bên trái là dàn bầu bí vừa lí nhí vài ngọn bông vàng vàng. Ở hiên nhà còn có cái bàn trà nho nhỏ, trông cũng không mới hơn căn nhà lá của anh là bao.

Hắn cõng anh vào, để anh ngồi xuống cái giường gỗ có trải một tấm chiếc lên đấy. 

"Nhà Phúc có dầu xoa bóp không?"

"Có, trên đầu tủ bếp."

Hắn xoay người đi tìm chai dầu xoa bóp, mắt vô thức để ý đến những vật dụng trong nhà anh. Mọi thứ đều rất cổ, có vẻ đã được sử dụng rất lâu rồi. Từ cái bếp củi chứa đầy tàn tro tới cái lu nước đã bị nứt một bên...

Chai dầu nằm ở góc ngoài trên đầu tủ bếp, hắn tính vươn tay lên để lấy thì bất chợt một tiếng 'meo~' vang lên, bóng một con mèo tam thể nhảy ngang qua trước mặt hắn. Vì quá đột ngột nên hắn đã hét toáng lên

"Aaaa...Aiss, con mèo này...Làm tao giật cả mình!"

"Sao thế hả?"

Nghe tiếng hắn hét, anh từ nhà trên nói vọng xuống bếp. Hắn cuối cùng cũng hoàn hồn, lật đật đi lên chỗ giường rồi ngồi cái bẹp xuống cạnh anh

"Nè Phúc! Bộ nhà Phúc có nuôi mèo hả?"

Hắn vừa hỏi vừa cẩn thận nâng cái chân sưng phù của anh lên đùi mình, đổ một ít dầu ra tay rồi nhẹ nhàng xoa lên cổ chân của anh

"Thân tôi còn lo chưa xong, lấy đâu ra miếng dư để mà nuôi mèo. Con mèo đấy là mèo hoang, thỉnh thoảng lại vào nhà tôi lục lọi á mà."

"Mèo hoang?...Sao nó lại chọn nhà Phúc vậy?"

"...Ai mà biết! Chắc nó đánh hơi được mùi giống nó nên nó mới đến."

Đến đây, hắn thấy là lạ mà hỏi thêm

"Mùi gì thế?"

"Mùi của sự nghèo nàn."

"..."

"Ấy-...Đau! Nhẹ nhẹ cái tay chút coi."

"X-xin lỗi Phúc!"

Hắn nghe anh nhắc đến hai chữ 'nghèo nàn' thì tay đang xoa bóp vô thức dùng lực nên đã lỡ làm anh đau. Mặt anh nhăn lại vì đau, tay vỗ cái bộp lên vai hắn. Ôi! Cái đánh yêu thương...

'Rầm...ầm'

Bỗng chốc, ngoài trời xuất hiện sấm chớp, gió lớn bất chợt nổi lên kéo theo vô vàn những đám mây xám xịt. Bầu trời đêm đầy trăng và sao bị mấy đám mây đen đấy nuốt chửng, rồi dần dần những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, càng ngày càng lớn, thấm ướt cảm một vùng hoang đãng

Hắn nhìn ra ngoài khung cửa sổ bằng tre be bé, sầu não không thôi.

"Trời mưa rồi...Sao lát nữa tôi về đây hả Phu... Phúc! S-sao, Phúc làm sao thế?!!"

Đang định phàn nàn về chuyện trời mưa, quay sang anh thì hắn hoảng hốt vô cùng. Đèn dầu trong nhà sớm đã bị mấy cơn gió lớn thổi tắt mất,  giờ chỉ còn ánh sáng len lỏi từ bên ngoài hắt vào, vốn không thấy được bao nhiêu. Cho đến khi tiếng sấm lần nữa vang lên giữa cơn mưa xối xả, tia sét như một ánh đèn neon vội vã, nó bật lên cho hắn thấy rõ bóng người con trai nhỏ bé đang ngồi bó gối cạnh mình, hai tay đang cố ôm lấy cơ thể cũng không tránh khỏi những đợt run bần bật rồi nhanh chóng tắt đi.

Trong màn mưa đêm, dù cảnh trước mắt lần nữa tối đen nhưng tận sâu trong tâm trí hắn, hắn biết là phía trước mình, ngay trước mặt có bóng dáng của một người con trai. Mặc dù ngày thường rất hay ngang tàn, hay đi phá phách và rất thích đi hái trộm trái cây trong vườn nhà hắn. Nhưng hôm nay, hắn được chứng kiến một mặt khác, vô cùng bất lực, vô cùng yếu đuối của anh.

Mọi thứ dường như như một thước phim tua chậm, nó chiếu đi chiếu lại hình ảnh của anh, cách anh tự ôm lấy bản thân không ngừng run rẩy, cách mà tiếng khóc thút thít của anh âm thầm vang lên giữa không gian chỉ toàn tiếng mưa tuông như trút xuống này. Hắn cảm thấy bây giờ, khi nhìn lại cái khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc khi anh yếu lòng như là có vô vàn cây kim nhọn không ngừng châm chích vào tim hắn vậy, ngứa ngáy khó chịu và đau đớn vô cùng.

Hắn lặng lẽ xít lại gần anh, cách tay từ từ di chuyên đến bả vai anh rồi đặt lên đó khẽ lay nhẹ

"Phúc này...Không sao chứ-..."

Anh bất ngờ chộp lấy cánh tay vừa đặt lên vai mình, lấy thế theo đó mà nghiêng người chồm lên ôm chặt lấy hắn.

"Ư-hức, hức. Bà, bà ơi! Phúc sợ..."

Bị ôm đột ngột như thế, bình thường hắn sẽ theo phản xạ mà tránh đi. Nhưng lần này, người chủ động ôm là anh, người mà từ khi đặt chân đến nơi đây đã dành toàn tâm toàn lực để kết thân.

Người trong lòng không ngừng nấc lên, thỉnh thoảng lại bật lên vài tiếng sụt sịt. Chốc lát, phần vai áo hắn đã bị nước mắt anh thấm ướt một mảng, nhìn anh như thế này mà lòng hắn không khỏi xót xa.

Không biết nên làm thế nào cho phải, hắn liền bắt chước cử chỉ lời nói của bà mình khi ở thành phố chăm sóc cho mình lúc mình bị bệnh lúc nhỏ. Hắn bắt đầu luồng tay qua sau gáy, tìm đến mái tóc bồng bềnh kia để mà vuốt ve, tay còn lại đặt lên lưng anh, vỗ vỗ như dỗ trẻ con

"Thôi nào, Phúc ngoan. Đừng khóc nhé! Có tôi ở đây rồi mà, không sao đâu...Ngoan, không khóc nữa nè"

Hắn cứ dỗ dành anh như thế cho đến khi anh vì quá mệt ngủ quên trong lòng mình, mưa bên ngoài cũng ngừng hẳn, hắn đỡ anh nằm xuống giường, lật mền cái mềm ra đắp ngang hông anh.

"Ais, cái mềm này cũng mỏng quá rồi đó..."

Xoay người định đi đi đóng cửa sổ để gió bớt luồng vào thì tay hắn bỗng bị anh không biết dậy từ lúc nào nắm chặt lấy, khoé mắt anh lần nữa xuất hiện những giọt lệ long lanh giữa cái tối tăm u uất của màn đêm.

"Bà, bà đi đâu vậy?! Hu hức...bà đừng bỏ Phúc ở lại một mình mà..."

"...Rồi rồi, bà sẽ không đi đâu hết. Phúc ngủ đi nhé?"

"Bà ơi, Phúc lạnh. Bà ôm Phúc ngủ được không ạ?"

"Được được. Nhưng Phúc để bà đi đóng cửa đã..."

Hắn nói rồi nhanh chân đi đóng cửa sổ lại, tiện thể thắp lên ngọn đèn dầu để không gian thêm ấm áp hơn. Sau đó, hắn leo lên giường ôm người con trai trước mặt ép vào người mình, anh cảm nhận được hơi ấm liền nhanh chóng rúc người vào trong ấy. Hắn cũng tranh thủ vòng tay qua eo anh, đặt lên lưng để vuốt ve rồi dần cả hai chìm vào giấc ngủ.

~~~~~~~~

Nay cậu Hoàng cos bà của Phúc nha trùii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip