《10》

Cả ngày hôm đó em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được câu trả lời sao cho thỏa đáng. Đi tìm Hyunjin và hỏi thẳng hay lựa chọn im lặng mà làm ngơ? Vì em sợ mối quan hệ chưa chớm nở được bao lâu này mà đứt nên em đã lựa chọn im lặng không hỏi cậu thì vẫn tốt hơn.

Đi học có cậu đến rước, ra về có cậu đón đưa, cậu vẫn luôn nghĩ đến em như vậy cũng khiến em hạnh phúc rồi. Sắc mặt em vì chuyện khi sáng mà không được tốt cho lắm, suốt quãng đường em chỉ cúi gằm mặt mà đi và tất nhiên cậu làm sao mà không biết cho được? "Yongbokie, cậu làm sao thế?" - cậu nhẹ giọng ngước nhìn sang người yêu bé nhỏ bên cạnh mình mà hỏi han

"Không có gì, chỉ là...mình hơi mệt thôi..."

"Vì chuyện hồi sáng phải không?"

Bị nói trúng tim đen, em bất ngờ ngước sang nhìn cậu với đôi mắt tròn xoe.

"L-Làm gì có chứ..?! Không sao hết á..."

"Xin lỗi Yongbok, cậu đừng buồn, chỉ là mình...mình..."

"Mình đã nói không sao rồi" - em cười hì hì tỏ ra mọi thứ đối với em rất ổn ấy vậy mà Hwang Hyunjin lại tin răm rắp, cứ nghĩ em sẽ không buồn vì chuyện được cậu cho là nhỏ nhặt ấy. Hyunjin mỉm cười với em "Yongbokie, cậu tối nay sẽ đi học lớp bổ túc chứ?"

"Ừm, mình có học...hmm.."

"Thiệt tình cái trường làm ăn kiểu gì á, tối nay cậu cứ đợi mình đến rước nha. 9 giờ đúng chứ?"

"Thôi, phiền Hyunjinie lắm" - cũng là giờ khuya rồi, kêu cậu đi đêm một mình đến rước em quả thật em không an tâm cho lắm nhưng em ơi, em thì sao? Em đi một mình về như thế cậu cũng lo mà!?

"Không nói nhiều! Mình đến rước cậu. Giờ mình về thôi nào"

"Ừm" - như một thói quen thích skinship, em tính với tay nắm lấy tay cậu nhưng em chợt khựng lại mà rút tay về vì em biết cậu không thích đón nhận cái nắm tay từ em. Đến khi cậu đã đi được một đoạn vẫn không thấy em đi kế bên nên đã nhìn về phía sau và thấy em vẫn đứng chôn chân chỗ đó.

"Yongbokie, cậu đứng đó làm gì? Đi thôi nào" - thấy cậu kêu í ới phía trước, em cũng vực dậy tinh thần mà chạy đến bên cậu.

゚°☆༺༻☆° ゚

Từ lúc đi học về đến giờ, em và cậu cứ nhắn tin mãi cho nhau, nhắn nhiều đến nổi quên đi cả thời gian đang trôi qua một cách nhanh chóng. Mới chập chiều đây thôi mà quay qua quay lại đã 7 giờ tối rồi - cái giờ học bổ túc cũng đã đến, em vội vã nhắn tin chào tạm biệt Hyunjin rồi xách cặp lên vai chuẩn bị đi nhưng chưa kịp đi thì em nghe tiếng chuông điện thoại ai đó gọi cho mình. Hóa ra là Hyunjin của em gọi em đây mà, đã vậy còn là video call cơ!
[Yongbokie học ngoan nhaa, tối học xong alo mình để mình qua rước nè.

Thôi cũng được, cảm ơn cậu dành thời gian đi rước mình.

Cậu có cần khách sáo với người yêu vậy không? Vậy nha, học tốt đi nè. Bye cậu]

Và em chợt nhận ra một điều là Hyunjin khác lắm, từ lúc quen em là cậu đã nói nhiều và vui vẻ hơn trước gấp bội.

゚°☆༺༻☆° ゚

Học buổi tối muộn thế này em cũng sợ lắm nhưng cũng may có Jisung học cùng em nên em cũng yên tâm phần nào, hôm nay em học bổ túc môn hóa - cái môn mà em nhức đầu chịu không nổi. Có khi em còn mơ gặp ác mộng về nó nữa cơ. Vì là lớp bổ túc nên mọi người có thể tự do ngồi chỗ nào cũng được và tất nhiên Jisung chuyển lên ngồi kế em, trong lúc nghe giảng đôi khi thi thoảng cả hai còn quay qua hỏi nhau một câu "Cậu hiểu không?" và câu trả lời của đối phương y chang nhau "Mình không...". Khóc dở, học bổ túc thêm cũng như không...

Cơ mà hôm nay sắc mặt Jisung lạ lắm, lâu lâu Jisung cứ nhìn người thầy đang giảng trên bục rồi lại nhìn qua em. Hẳn là chẳng có chú tâm đến bài giảng là mấy "Felix, cậu có để ý gì không?" - Jisung kề sát vào em mà thì thầm

"Hmm..không, sao thế? Có gì hả?" - em chợt co ro người lại giáo giác ánh mắt nhìn xung quanh lớp học...

"Thôi nào Felix, cậu để ý thầy giáo đi kìa"

"Sao sao?"

"Ông ta lạ lắm, cứ nhìn cậu mãi"

"Hả?"

"Felix cậu chậm hiểu quá àaa, mắt của ông ta cứ nhìn về cậu, nhìn cứ sao sao á. Này, lát có gì kè kè với mình nghe chưa? Tại năm ngoái ông này có dính dáng đến vụ gì đó nhưng sự việc bị ém nhẹm rồi...Chưa kịp biết gì nữa, cậu học ở đây chắc cậu cũng biết mà đúng không?"

"Đúng là mình học ở đây nhưng mình không biết..."

"U là trời, nói rồi đó nhé. Đi kè kè với mình nghe!"

"À phải rồi, lát nữa cậu cứ về với Changbin hyung đi, mình sẽ về cùng Hyunjinie"

"Hả? Tên chồn sương đó nay đến rước cậu à, uầy. Giờ mới thấy có lương tâm đấy"

"Đâu có, Hyunjinie tốt lắm. Tại cậu ấy có biết mình học lớp bổ túc đâu"

"Ừ nhỉ? Thôi vậy cũng được, cậu về với nó cho an toàn"

Cũng phải thôi, em sợ ngồi lên xe của Changbin lắm rồi...

Thời gian cứ vậy mà trôi rất nhanh đã đến 9 giờ tối, em kè kè đi cùng Jisung xuống cầu thang, đang bước xuống từng bậc thang chợt người thầy khi nãy từ đằng sau lên tiếng khiến cả hai giật mình quay lại cùng đồng thanh "Th-Thầy?"

"À đúng rồi Yongbok, trò lên phòng giáo viên gặp tôi chút nhé"

Chưa kịp để em đáp, Jisung nhanh nhạy cướp mất lời của em "Cũng đã tối. Bọn em còn phải về nhanh cho kịp, có gì thầy gặp cậu ấy ngày mai được không ạ?"

"Không được, tôi cần gặp gấp trò Lee. Nếu trễ tôi sẽ đưa em ấy về"

"Nhưng..."

"Thôi được rồi Jisung, lát Hyunjinie sẽ đón mình mà. Không sao cả đâu"

"Trời ơiii Yongbokie nhưng..."

"Trò Han Jisung, nếu trò còn bướng bỉnh ở đây tôi liền hạ hành kiểm"

"Thầy!!"
.....................
.....................

"Aishhh chết tiệt, cái tên chồn thối này ở đâu mà không gọi được, rõ ràng là nghe Yongbokie nói nó sẽ đến rước cậu ấy mà..."

"Thôi Jisungie ngoan, giờ em có gọi đến mấy cũng máy bận thôi. Giờ em muốn chúng ta đợi tiếp hay về nè"

Changbin đứng kế bên không ngừng vồ về em người yêu đang tức giận đùng đùng trong người

"Anh, hay là mình lên thẳng phòng giáo viên luôn đi!!"

Trong lúc đó tại phòng giáo viên, ông ta dẫn đầu im lặng đi trước còn em lủi thủi theo sau. Suốt đoạn đường hành lang chỉ mập mờ vài ánh đèn không rõ làm em cảm thấy run sợ. Thi thoảng xuất hiện vài cơn gió lạnh thổi qua làm em rét run người.

Đến tới phòng giáo viên, hiện trong phòng chẳng có một thầy cô nào và căn phòng lại đã được tắt đèn từ trước, sao trông cứ như trong những cảnh phim kinh dị mà em coi. Vừa bước vào phòng, em chưa định hình kiếm công tắt đèn đã bị ông ta trở người đóng sầm cửa rồi đẩy mạnh em vào góc tường, tấm lưng hao gầy của em truyền đến một đợt nhức nhối đau đớn không thôi. Em nhăn mặt chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã bị ông ta giữ chặt lấy hai cổ tay gằng mạnh vào tường "Trò Lee, tôi để ý em lâu rồi. Nhìn xem, em đáng yêu đến mức tôi muốn giam giữ em, ăn em ngay tại chỗ cơ. Da em trắng...Người em thơm...Có cần câu nhân dẫn dụ tôi thế không?" - lão ta kề mũi vào cổ em mà hít một ngụm mùi hương ngọt nhẹ trên người em, đơn giản chỉ là mùi sữa tắm mà em thường dùng mà đã khiến lão đứng ngồi không yên. Em hoảng loạn đến phát khóc, những hành động đó thật ghê tởm, sao có thể kinh khủng thế này? Em nhớ Hyunjin, em muốn Hyunjin đến cứu em. Cậu đâu rồi?

Lão ta cười lên một cách quỷ dị, bàn tay lão dần trườn xuống ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của em "Chà, vòng eo nhỏ thế này, ôm thật thích" và rồi hắn từ từ đưa tay vào vùng da thịt mà xoa nắn "Làn da em thật mịn àa". Từng lời lẽ kinh tởm cứ cất lên bên tai thật khiến em muốn nôn, em lấy hết sức còn lại đẩy mạnh lão ra nhưng chưa kịp chạy đi mở cửa đã bị lão nắm tóc lôi lại đẩy ngã nằm ra ghế bành "Mày muốn trốn cũng đâu có dễ như vậy, dám đẩy tao sao?" - hắn ban tặng cái tát mạnh lên gương mặt mĩ miều lắm lem đầy nước mắt của em. Em đau đớn lẫn cả tuổi nhục, biết thế em đã nghe lời Jisung nhất quyết không đi theo lão ta thì đã không gặp tình cảnh này...
________________

Hyunjin đâuuuuu :((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip