chờ đợi là một niềm hạnh phúc

kể từ sau ngày hôm ấy, felix và hyunjin sa vào vũng lầy của một mối quan hệ chẳng biết nên gọi tên ra sao. nếu không nói là hwang hyunjin đang tìm đủ mọi cách để vực lại tinh thần của em.

cả hai tiến vào một mối quan hệ mập mờ, nhưng hwang hyunjin không quan tâm về điều đó, vì chỉ cần làm lee felix cảm thấy an tâm và hạnh phúc, hắn sẵn sàng làm một kẻ thế thân hèn mọn.

cả hai đều biết, nhưng một người không đủ can đảm để phá bỏ, người còn lại thì chẳng màng quan tâm đến.

người ngoài nhìn họ ngọt ngào như những cặp tình nhân vừa mới yêu, nhưng sâu bên trong là sự lạnh nhạt vô tình đến đau lòng. em luôn thờ ơ với hắn, nhưng hắn vẫn đâm đầu vào yêu.

hơn ai hết, hắn biết lee felix không đáng để bị bỏ rơi vào ngay thời khắc này, em xứng đáng để được yêu thương. đã bao lần hắn gào lên mà hỏi ông trời rằng tại sao mà cuộc sống luôn khắc nghiệt với trân quý của hắn?

em bôn ba từ nước úc xinh đẹp để về hàn quốc một mình vào năm em tròn mười tám tuổi, không người thân, không quen biết.

em vì gặp trở ngại trong ngôn ngữ giao tiếp mà bị người ngoài xa lánh, xem em là một kẻ lập dị. thay vì giúp đỡ em, thì họ lại vùi dập một cánh hoa đang nở rộ, xem ra hàn quốc mà em luôn mơ ước đến không hề tốt đẹp như em nghĩ.

em vì mang nét đẹp độc đáo, cởi mở của đất úc xa xôi, mà bị cho là kẻ lẳng lơ, dùng nhan sắc quyến rũ người khác.

em vì mang cả dải ngân hà trên gò má và chóp mũi, mà bị cho là xấu xí, khuyết điểm em mang chẳng thể che đậy được.

em vì mang cả một tâm hồn trong sáng ngây ngô, mà bị người đời vùi dập, chà đạp lên tấm chân tình đến rách nát tơi tả.

vì em là kẻ ngoại quốc lập dị, nên em ngưng cất những câu nói tiếng hàn chập chững dù cho nó có đúng hay sai, em chỉ im lặng giao tiếp với người khác qua ứng dụng dịch giọng nói.

vì em mang nhan sắc độc đáo nhưng kén người thưởng thức, em phải che nó lại bằng tầng tầng lớp lớp khẩu trang kín bưng hay những chiếc nón rộng vành.

vì em mang trên mình giọt nắng sớm mai chan hoà của nước úc trên gò má và chóp mũi, nên em phải gạt bỏ đi lớp bụi tiên bằng tầng phủ che của hàng loạt kem nền hay kem chống nắng mặc cho da nhạy cảm mà mẫn ngứa đỏ táy hết cả lên.

vì em là kẻ khác người...
và vì em là kẻ bị bỏ rơi....

....

nhưng vào giây phút tăm tối đó, có một người chịu chấp nhận em, chịu quan tâm em, chịu chỉ bảo em, chịu yêu thương em bằng cả một tấm chân tình to lớn.

hwang sam...

người dạy em những câu nói tiếng hàn thông dụng.

người dạy em cách buông bỏ những lời nói xấu xa ngoài tai.

người nói rằng em đẹp nhất khi em cười.

người nói rằng lớp bụi tiên trên gò má và chóp mũi của em là dấu ấn thượng đế đã ưu ái ban tặng cho em.

người cũng nói rằng, em ngây ngô và dễ thương như một đứa bé dại khờ trước cuộc sống khắc nghiệt này và người luôn trân trọng điều ấy.

người đã dạy em từng bước từng bước một để tập yêu lấy chính bản thân mình.

và rồi người rời bỏ em trong một ngày nắng đẹp dịu dàng hiếm hoi trong mùa hạ nắng gắt nỗi lửa.

người đi, đem hết những giọt nắng sương mai về một phương trời dịu êm hạnh phúc, để lại vô vàn những giọt lệ rơi trên tầng tầng lớp lớp bi thương vỡ vụn của những con người ở lại, bị vùi lấp đến héo mòn.

liệu rằng ở nơi hạnh phúc cực lạc kia người có nhìn thấu nỗi đau mà em phải chịu đựng?

liệu rằng người có đồng lòng tác thành cho hai vầng trăng bị khuyết một nửa?

vì hwang hyunjin và lee felix đều là những kẻ thiếu thốn tình yêu thương, nhưng để chạm được vào ánh sáng trân quý của mình, họ lại sợ hãi, vì ánh sáng vô thực kia có khi chỉ là huyễn hoặc nhất thời.

vì thế mà cả hai đều ngầm chấp nhận cho mối quan hệ mập mờ này càng kéo dài, không rõ ràng sáng suốt, vì chính bản thân cả hai cũng chẳng hiểu nỗi thực hư của thế giới này ra sao.

ta chỉ nên đắm chìm nhau trong cơn mê của vọng tưởng, trong cơn mê của niềm khát khao cháy bỏng, nơi con tim cả hai gắn kết với nhau vì một cái tên tưởng chừng như xa lạ mà lại quen thuộc tới tận xương tuỷ, cũng chính cái tên ấy làm rối ren lên cảm xúc trong lòng cả hai, một người không muốn vượt quá giới hạn, một người không dám trao tấm chân tình nguội lạnh ấy cho một ai khác nữa.

dĩ vãng vốn chẳng thể đổi thay, nhưng con người ta vẫn trằn trọc mặc cho nỗi niềm ân hận cắn nuốt dày xé tâm hồn ta mỗi khi màn đêm buông xuống.

liệu có đáng để chờ mong vào hạnh phúc phía sau chân trời mà người đã hứa?

liệu có nên đưa đôi tay cho người dẫn dắt về nơi suối nguồn dịu êm mà người thủ thỉ hằng đêm?

liệu có thể gặp lại một tri kỉ cùng nhau yên ổn sống một đời an yên về già?

hwang sam hay hwang hyunjin?

liệu em đã có đáp án cho chính mình chưa, người ơi?

em mơ mộng về những vì sao tinh tú phía trước bị màn đêm bao phủ lấy, cớ sao không nhìn về phía sau, nơi ánh mặt trời dịu êm vốn dĩ luôn đứng yên toả sáng mà nay lại hối hả chạy quanh em chỉ để lan toả từng tia nắng ấm đến những góc âm u của vị thiên thần sa ngã, rồi lại khẽ an ủi em, nói cho em nghe rằng những vì sao dù có bị hàng vạn bóng tối nuốt chửng, nhưng chúng vẫn luôn toả sáng lấp lánh trên bầu trời cao kia vì có ánh mặt trời chiếu rọi.

nhìn về phía hwang hyunjin đi, chỉ một lần thôi...

màn đêm nào cũng phải có lúc kết thúc, nhường chân cho ánh nắng ban mai soi chiếu một vùng trời, tiếp bước cho những kẻ săn lùng ước mơ cao cả.

ánh sáng nào rồi cũng phải tắt, nhường chân cho sự thống trị của vầng trăng sáng lơ lửng đồng hành cùng từng bước chân của kẻ cô đơn quạnh hiu trong đêm đen.

chỉ cần ta có một niềm tin để sống, chỉ cần ta có nhau, màn đêm âm u hay ánh sáng bình minh chiếu rọi, đều là những kiệt tác đáng để suy tư và thưởng thức.

chỉ cần ta có nhau, tất cả rồi sẽ ổn thôi, trân quý ạ.

_____________
lee felix đóng lại cuốn sách dày cộm của mình, cuốn sách mà hwang hyunjin đã mua cho em ngay sau khi vừa xuất viện về.

'lại là một ngày mới tiếp bước, liệu bạn đã có câu trả lời cho chính mình?'

em đã có sẵn một lý do để rời đi, nhưng lại vật vã bám víu lấy những thứ mơ hồ làm mục đích để ở lại.

liệu anh có đủ kiên nhẫn chờ đến ngày em trở về?

liệu anh có đủ kiên nhẫn chờ đến ngày em thủ thỉ vào tai anh, rằng người em trân quý nhất chính là anh

liệu anh có bằng lòng chờ đợi cho tới khi em sẵn sàng trao con tim héo úa này cho anh săn sóc?

__________
"chuyến bay ****** từ seoul-hàn quốc đến sydney-úc sẽ khởi hành trong một giờ nữa, xin quý khách vui lòng làm xong thủ tục xuất cảnh nhanh chóng để kịp thời tiến độ của chuyến bay"

seoul thành phố hoa lệ này, là nơi đã bắt đầu tất cả, vậy nên cũng phải là nơi chôn vùi đi tất cả mảnh nhọn của quá khứ, em sẽ vùi đắp nó bằng tầng tầng lớp lớp loài đất tươi tốt, để từ đó ươm mầm lên cây xanh hồi sinh cho sự sống mới.

em sẽ trở lại vào một ngày mưa, để ta ôm nhau mà cảm nhận nỗi niềm ướt át mà ta thương nhớ mòn mỏi hằng ngày, để ta nguỵ trang hàng nước mắt nóng hổi bằng những giọt mưa rơi tê tái lòng người, để ta được thật sự gột rửa từ trời và đất, để ta tin rằng chúa trời khóc thương chúc phúc cho đôi ta.

liệu rằng người sẽ chờ em, trong hạnh phúc chứ?

_________
giây phút hwang hyunjin biết tin, thì lee felix chắc hẳn đã hạ cánh bình an trong nền trời nắng dịu của sydney.

người nhẫn tâm đến thế, chỉ để lại một lá thư tay với một vài nét chữ nguệch ngoạc

'hãy đợi em trở về vào một chiều mưa, anh nhé!'

vậy chắc hẳn anh phải đợi lâu lắm em nhỉ, vì tiết trời mùa hạ đang dần xâm chiếm lấy mảnh đất seoul cằn cõi này rồi.

nhưng anh yêu em mà...

nên anh sẽ đợi em trở về, vào một chiều mưa rơi

trong sự hạnh phúc

waiting for love, waiting for your chance, waiting for our love story will be begun again

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip