Chương 10




Và ngày ấy cuối cùng đã tới, ngày mà Jisung đã lo lắng về nó rất nhiều. Buổi sớm hôm đó khi Jisung đang miệt mài chuẩn bị vài thứ trong phòng cầu nguyện thì tiếng nói chuyện ầm ỹ bên ngoài khiến em giật mình cảnh giác.

"Giờ thì lại là chuyện gì đây Quý tiểu thư! Tôi nhớ tôi và ngài Bá tước đã chuyển phòng ngủ lên trên lầu đúng như lời cô nói rồi mà!"

"Cậu định để Hyunjin gặp mặt Giáo hoàng với bộ dạng nhếch nhác bẩn thỉu đó hả? Đám người hầu chỉ đang giúp đỡ chàng tắm rửa thôi."

Jisung kìm nén hết cỡ để không nghiến răng ken két trước mặt người khác, dù đó là cô tiểu thư ngu ngốc và đám hầu thiếu hiểu biết chăng nữa thì Jisung cũng không muốn tỏ ra như một tên nông dân thô lỗ.

Mới chỉ rạng sáng và bên ngoài còn có dấu hiệu sẽ rơi tuyết mà cô ta đã lôi Hyunjin đi ngâm nước, cô ta muốn ám sát chàng trước khi con quỷ dữ làm điều đó hay sao? Phải biết rằng đám quý tộc với những bộ cánh haute couture cắt may từ hàng trăm cuộn tơ lụa khác nhau và nặng tới gần chục cân, chưa kể đống vàng bạc dệt trên đó thì vô cùng lười biếng. Thậm chí một năm chúng chỉ tắm vài lần và thứ lưu giữ hương thơm trên cơ thể chúng là những túi thơm và tinh dầu hoa hồng chứ chẳng phải hương thơm tự nhiên của cơ thể.

Từ khi Jisung tới dinh thự này thì em đã tự nhủ rằng em sẽ không bao giờ để ngài Bá tước của em phải sống với cơ thể bốc mùi như thế, em tắm rửa cho Hyunjin đều đặn và luôn giữ cho mái tóc chàng có độ dài vừa phải. Vậy thì một kẻ như Catherine có tư cách chê bai chàng sao?

"Tất cả đi ra ngoài, tôi sẽ làm việc đó."

Catherine có vẻ dễ tính khi cô ả cười khúc khích gật đầu, trước khi quay đi cô ả còn không quên nhắc nhở Jisung vài điều.

"À, mà lúc bị chạm vào, trông ngài ấy có vẻ muốn làm một vài việc tế nhị đó!"

Cô ả vừa đi vừa lắc hông và cười cợt về điều này khiến Jisung đỏ bừng mặt, ngón tay em run lên vì tức giận. Cô ả thậm chí còn không quan tâm tình trạng của Hyunjin đang khổ sở thế nào khi chàng chẳng thể tự mình chăm sóc bản thân hay tự phục vụ những nhu cầu cá nhân thường ngày, dù là những điều kín đáo nhất.

Không để Hyunjin phải chờ lâu, Jisung lập tức bước về phía phòng ngủ chính và tìm thấy Hyunjin đang hoảng sợ trong chiếc thảm thêu sặc sỡ.

"Ôi em đây rồi, chúng ta cùng đi nhé."

Người chàng run lên từng đợt và co lại để kìm nén thứ khó nói. Jisung cắn môi, em dám cá cả tính mạng của mình lần thứ một trăm rằng tất cả những gì cô ả nhắm tới chỉ là đống tiền bạc chất như núi và cái dinh thự to như lâu đài của Hyunjin mà thôi.

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện cỏn con, giờ Jisung cần giúp Hyunjin tắm rửa và thay xiêm y sạch sẽ trước khi các thành viên cấp cao của Giáo hội tới đây và bắt đầu Lễ kiểm chứng tư cách thành viên Hoàng tộc của ngài Hyunjin.

Mọi chuyện sẽ rất khó khăn khi đích thân Giáo hoàng và các Đấng Cha đáng kính của Giáo hội tới đây để trực tiếp kiểm tra về tình trạng sức khỏe, tinh thần của ngài Bá tước. Bên cạnh đó còn có sự góp mặt và chứng kiến của các thành viên Hoàng gia. Bởi lẽ một tên điên hay một người bị quỷ ám tới thân tàn ma dại thì chắc chắn không thể đảm đương được vị trí Bá tước sở hữu cả xứ sở rộng lớn tới như thế. Mà đó không chỉ là trách nhiệm về khối tài sản khổng lồ của ngài mà còn là về tư cách và vị thế của ngài trong bộ máy Hoàng gia. Một vị Bá tước quyền lực như Hyunjin cần xuất hiện trước Đức vua và Quốc hội thường xuyên, chưa hết, ngài ấy còn có ghế danh dự trong Hội đồng quyền lực của các nhà tư sản lớn nhất vương quốc,... từng ấy điều đã tô son cho danh tước của ngài nhưng giờ đây cũng chính chúng sẽ khiến ngài trở nên thật thấp kém và vô dụng để có thể tiếp tục sống.

Trong trường hợp xấu nhất rằng mọi tước vị và bổng lộc của Hyunjin bị truất đi, thì cả trang viên và của nả của chàng sẽ về tay của người thân duy nhất của chàng - bà Quý phu nhân, dù là chỉ trên danh nghĩa. Thậm chí là bản Hiến chương Cassania cũng sẽ phải sửa lại để chào đón một lãnh chúa mới.

Hai tay em ôm lấy khuôn mặt hao gầy của Hyunjin và khẽ nói với chàng khi chàng đang ngâm mình trong bồn tắm lớn.

"Ngài Hyunjin?"

Hyunjin thẫn thờ nhìn về phía em và tay chàng mải mê bắt những cánh hoa hồng đang trôi nổi trên mặt nước.

"Hoa hồng không ăn được đâu thưa ngài, và giờ em cần ngài thật bình tĩnh trước mặt mọi người. Đừng nói gì cả, chỉ im lặng và gật đầu thôi, được chứ?" Jisung hỏi. Em mong rằng Hyunjin sẽ thật ngoan ngoãn nghe lời em, và mọi chuyện còn lại Jisung sẽ nói với Giáo hoàng sau đó một cách khéo léo và có lợi cho chàng nhất có thể.

Chỉ một hành động quá khích hay một chi tiết kì lạ cũng có thể ảnh hưởng tới cả tương lai phía sau của chàng bởi Giáo hoàng, các ngài Giám mục Chính toà và Hồng Y đoàn không phải là người mà bọn họ có thể qua mặt được.

Hyunjin ngơ ngác gật đầu. Jisung thở dài và đánh cược số phận của bọn họ vào sự may mắn. Thời gian càng sát ngày hành lễ thì Hyunjin càng trở nên mất trí. Ngay cả khi đêm xuống thì chàng cũng không còn hành động kì lạ như ham muốn thân thể em hay cư xử như một người tỉnh táo nữa, thay vào đó thì Hyunjin ngủ một mạch tới sáng và thi thoảng càu nhàu như một đứa trẻ. Điều đó đã khiến Jisung lo lắng và phải suy nghĩ nhiều hơn nữa, biểu hiện của ngài Bá tước luôn có những thay đổi khó lòng lường trước được. Giờ thì Jisung không dám chắc là em có đoán được những biểu hiện sắp tới của ngài ấy nữa không.

Bọn họ không có sự lựa chọn trong chuyện này.

Jisung nhanh chóng chuẩn bị cho Hyunjin, lễ phục tinh xảo nhưng không được phép cầu kì vì nó sẽ khiến chàng khó chịu, áo gile nhung viền vàng với cúc sứ tráng men là đủ bởi vì Hyunjin sẽ không cần xuống tận cổng dinh thự để chào đón phái đoàn của Giáo hội. Bà Quý phu nhân sẽ phải làm việc đó thay cho chàng.

Mấy ngày nay dinh thự đã được trang hoàng lại lỗng lẫy hơn nữa, toàn bộ tách trà hay dao nĩa đều được đổi thành vàng ròng, hay thậm chí giá nến và bệ đỡ đều được dát bạc sáng chói,... từ cổng chính dinh thự cho tới cửa lớn khảm ngọc trai được trải những khóm diên vĩ tím xanh phô bày sự quyền quý và giàu sang của gia tộc họ Hwang...

Tất cả những điều ấy chỉ để thể hiện rằng dinh thự này thiếu đi sự cai trị của ngài Hyunjin thì nó vẫn có thể thịnh vượng và trù phú.

Jisung đảo mắt và mặc kệ tất cả những gì bà phu nhân làm dù nó kệch cỡm thế nào. Việc ngài Hyunjin không thể xuất hiện trước mặt tất cả mọi người sẽ gây nên nhiều lời gièm pha và suy đoán, thế nhưng đó cũng là một điểm tốt bởi bọn họ sẽ sơ sẩy ít hơn, từ đó tránh lộ ra những điều không cần thiết.

Và có lẽ là lần này thần thánh đã nghe thấy lời thỉnh cầu Jisung và phù phép khiến cho mọi chuyện xảy ra thật suôn sẻ. Kể từ khi Giáo hoàng và các thành viên Giáo hội xuất hiện ở cổng trang viên với hàng trăm vòng hoa và xe ngựa cho tới khi đã bước chân lên tới phòng ngủ thì chàng vẫn im lặng và tựa người vào thành giường bọc da lộng lẫy, không kêu gào hay mất kiểm soát nó vì sự xuất hiện của quá nhiều người, dù rằng đó là luôn là điều khiến chàng trở nên dễ kích động.

"Xin Cha thứ lỗi cho chúng con về sự đón tiếp bất cẩn này, chỉ là ngài Bá tước của chúng con quá yếu để có thể xuống tận nơi và đón chào Cha." Bà phu nhân nói, có lẽ bà ta mong rằng mọi người trong căn phòng này có thể nhận ra một điều gì đó.

Tất cả mọi người quỳ xuống phía bên ngoài phòng ngủ một cách thành kính khi Giáo hoàng bước tới, phẩm phục Chasuble tinh khôi và thiên triều ba tầng đính ngọc trên đầu ngài đủ để thể hiện uy nghiêm của vị lãnh tụ Giáo hội.

Ngay sau khi lời tuyên của Đức vua về Lễ kiểm chứng tư cách Hoàng tộc của ngài Hyunjin được đọc lên dõng dạc thì Đoàn Hồng y đáng kính ngay lập tức tiến vào. Hyunjin đã trải qua một lễ trục quỷ gian nan và lần tiếp theo sẽ diễn ra vào tháng tới, việc mà những tu giả tới từ Giáo hội cần làm lúc này chính là thực hiện những nghi thức chuẩn bị cho Thánh lễ vào tháng sau được diễn ra suôn sẻ.

Chỉ một mình Jisung được phép ở trong gian phòng chào đón Giáo hoàng, trong khi đó thì bà Quý phu nhân sẽ phải đón tiếp những vị khách đại diện cho vương thân và quý tộc khác ở sảnh chính bên dưới. Sau khi nhận lễ chào đón của Jisung thì ông khẽ nghiêng mình nói.

"Kính chào ngài, Bá tước xứ Cassania kính mến."

Hyunjin dường như không nghe thấy điều đó vì chàng cứ nằm im trên giường như bức tượng xinh đẹp.

"Ngài ấy có từng nói chuyện với con không?" Giáo hoàng hỏi.

"Thưa Đức Thánh Cha, lần cuối cùng ngài ấy tỉnh táo và trò chuyện cùng con là vào ngày thứ hai sau lễ trừ tà tháng trước." Jisung cẩn thận trả lời, em rất buồn khi phải giấu diếm sự thật, thế nhưng khi Hyunjin trở nên mẫn cảm mỗi đêm thì đó cũng không tính là tỉnh táo mà, phải không?

"Hmm rắc rối rồi đây."

Sau khi chắc chắn rằng những biểu hiện của ngài Hyunjin được gây nên từ một điều gì đó siêu nhiên bằng cách thực hiện phép thử với những vật phẩm thánh thiêng được mang từ Giáo đường tới, Giáo hoàng ra lệnh cho tất cả mọi người, kể cả Jisung xuống chờ ở sảnh chính hoặc bắt đầu nhiệm vụ của mình, chỉ ba vị Giám mục cấp cao mới được phép ở lại và cùng ông tiến hành nghi thức.

Jisung đã rất bối rối khi phải ra khỏi phòng, em không thể yên tâm được khi để Hyunjin một mình trên đó, ngài ấy dễ dàng trở nên nhạy cảm khi không có Jisung bên cạnh, và việc đó thì có thể dẫn tới những phản ứng tiêu cực và mất khống chế.

Tuy nhiên việc phải rời đi và xuống sảnh chính cũng không tệ tới thế vì đó là cơ hội để Jisung gặp được người em muốn gặp.

"Jisung! Thật vui có thể gặp lại em." Vị giáo sĩ trẻ với mái tóc nâu vui mừng tiến về phía Jisung và ôm chầm lấy em.

"Anh Bangchan!" Jisung còn bất ngờ hơn cả vậy.

Em mừng rỡ khi được gặp lại người anh kính yêu ở tu viện của mình, sau đó em nhanh chóng mời Bangchan tới phòng cầu nguyện để thực hiện một vài việc cần thiết, vì em đã nghe được lời của Bangchan khi anh ôm em và thì thầm "Chúng ta có việc cần trao đổi riêng đó em của ta!"

Sảnh chính đông đúc những cận thần của Đức vua và một vài Hoàng thân khác tới thăm hỏi ngài Hyunjin khi đi cùng với Giáo hội. Bọn họ tụ tập và bắt đầu bữa tiệc nhẹ như thể tất cả chỉ là bữa trà chiều thư giãn thay vì quan tâm và lo lắng tới mục đích chính của mình. Rốt cuộc thì chúng coi đây là cơ hội móc nối quan hệ và củng cố địa vị của mình hay thực sự là chuyến thăm hỏi ngài Bá tước ốm đau hả?

Khắp nơi trong dinh thự đều lung linh ánh nến và vàng bạc sáng chói khắp các ngóc ngách. Chắc hẳn đám vương thân sẽ hào hứng khi thăm quan dinh thự của Hyunjin lắm vì đây là cơ hội hiếm hoi mà chúng được phép đặt chân vào nơi xa hoa bậc nhất xứ sở thế này, dinh thự Cassania chẳng hề thua kém gì Cung điện Mùa Đông của Đức vua ngoài việc nó không nằm ở trung tâm thủ đô mà thôi.

Vậy mà đám cận thần từ triều đình và quý tộc hữu danh vô thực không hề ý thức được rằng chúng nên cư xử thanh tao và phải phép cho xứng với nơi mà chúng đang đứng. Cái đầu trống rỗng với mái tóc giả quê mùa khiến chúng nghĩ Giáo hoàng và Hồng y đoàn đang ở đây để đảm bảo rằng sẽ chẳng con quỷ dữ nào dám hiện thân nên vẫn cứ thư thả dùng trà bánh, thậm chí có người còn đề nghị mở một vở nhạc kịch mua vui nữa. Nếu không phải Jisung nhắc nhở lại cho chúng biết rằng phía trên lầu Giáo hoàng cùng các ngài đang thực thi nhiệm vụ của mình có lẽ chúng sẽ thực sự làm điều đó.

Thật lố bịch và trắng trợn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip