9

"Này!"

Seungmin quay đầu lại, nhìn chàng trai cao ráo đang hớn hở vẫy tay với mình từ đằng xa, tóc tai đã gọn gàng sáng sủa, lúc này cậu ta cười rộ lên càng thêm chói mắt. Seungmin tự đánh giá trong đầu, tóc cũ đẹp trai hơn.

Hyunjin đuổi kịp cậu, một bộ dạng không biết phải nói câu gì kia làm cậu buồn cười. Cuối cùng cậu ta đành ngốc nghếch chỉ vào cái balo của cậu:

"Nặng không? Cần tôi cầm hộ không?"

Seungmin lắc đầu. Cả hai lại rơi vào im lặng.

"Cậu..." Hyunjin nghĩ muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt kia cậu ta lại quên sạch bách mình cần nói gì.

"Cậu trốn học sáng nay." Seungmin vừa lẳng lặng nhìn vào mắt Hyunjin vừa nói, làm cậu ta càng xấu hổ.

"Ừ. Đi cắt tóc."

"...Gọn gàng hơn nhiều rồi."

Mắt Hyunjin sáng bừng lên:

"Thật sao?" rồi ngại ngùng đề nghị "Chúng ta cùng về nhé?"

"Ừm."

"Muốn uống cà phê không tôi mua cho?"

"Không cần đâu."

"...Vậy thôi."

"Này là cái gì vậy?"

"Này hả? Catnip."

"Cậu nuôi mèo sao?"

"Ừ. Nó tên là Jisung, sắp được một tuổi rồi. Nó béo lắm, ăn nhiều nữa, cũng hay cào và cắn lung tung. Nhưng dễ thương lắm..."






Jisung nghe tiếng lọc cọc ngoài cửa, nó thầm than Hwang Hyunjin mau mở cửa nhanh nhanh rồi cho nó ăn ngay và luôn, bát thức ăn sáng nay của nó đã hết nhẵn từ đời nào rồi. Nếu cậu ta còn rề rà ở đó tiếp nữa thì đừng trách tại sao cổ lại có thêm hai vết cào.

May mắn thay cửa được mở ra ngay sau khi Jisung xuất hiện ý nghĩ đó, sau đó là Hyunjin bắt đầu bước vào.

Jisung dựng thẳng tai cảnh giác, bởi vì bên cạnh Hyunjin còn có người đi cùng. Mùi của người này không tệ, nhưng nó ghét người lạ.

Đèn tự động trong phòng bật sáng, Hyunjin cẩn thận đỡ Seungmin từng bước về phía giường, chân mày Seungmin luôn nhíu chặt đau đớn nhưng tuyệt nhiên cậu không hề rên rỉ ra một tiếng nào.

Hyunjin đỡ Seungmin ngồi xuống giường, rồi lục tung các ngăn tủ lộn xộn đủ thứ của mình tìm bông băng. Cuối cùng khi tìm thấy, cậu vội chạy lại phía Seungmin lật vết thương ở lòng bàn tay cậu ấy lên xem xét và băng lại.

"Băng lỏng quá." Seungmin nhíu mày, vì khó chịu nhiều hơn là vì đau đớn.

"À, xin lỗi." Hyunjin ngượng ngùng gỡ ra băng lại "Cái xe đó đi ẩu quá, suýt chút nữa là đâm vào chúng ta rồi."

"Cũng nhờ có cậu..." Seungmin nhìn Hyunjin đang cặm cụi băng cho mình, lòng mềm lại, giờ băng lại hơi chặt nhưng Seungmin không còn để tâm nữa.

"Tôi xô hơi mạnh phải không?" Hyunjin lo lắng hỏi nhưng Seungmin chỉ lắc đầu.

Jisung chờ mãi, chờ mãi mà Hyunjin vẫn không đến chỗ nó xoắn xuýt đòi thơm thơm xoa bụng nó như mọi lần, chỉ mải quấn quít quanh người lạ, nói cười với người lạ. Vừa đói vừa bực, nó rời chỗ của mình, leo lên giường và thản nhiên trèo hẳn vào lòng Hyunjin ngồi.

"Ơ Jisung của anh biết đón anh đi học về rồi này?" Hyunjin bỏ đống băng gạc xuống, đưa tay xoa đầu Jisung cưng chiều.

"Mèo nhà cậu à?" Seungmin chăm chú nhìn Jisung, nào ngờ nó cũng giương đôi mắt xanh dương trong suốt của mình lên nhìn lại cậu. Một người một mèo lẳng lặng nhìn nhau.

"Ừ nó tên Jisung."

"Nó nhìn tôi không thiện chí lắm?"

"Không có đâu nó lạ người tí thôi, Jisung nhỉ?" Hyunjin hôn lên trán Jisung, cưng nựng xoa bụng nó.

Jisung chờ đợi một cú chạm tò mò hoặc một cái sờ lên lông nó của người lạ, nó nhất định sẽ cắn vào tay cậu ta thật đau nếu cậu ta làm thế, Hyunjin sẽ mắng nó một chút, nhưng rồi sẽ lại chiều nó, biện hộ rằng nó lạ người. Nhưng người lạ kia rất không hợp tác với kế hoạch nó vạch ra, cậu ta chỉ quan sát nó từ trên xuống dưới, bằng đôi mắt lạnh nhạt yên tĩnh ấy. Vì vậy nó không thể tự nhiên xông ra cắn cậu ta được, điều đó làm Jisung khó chịu kinh khủng mà không có nơi phát tác. Tức mình, nó quay lại cắn thật mạnh vào tay Hyunjin.

Hyunjin hét toáng lên nhưng không dám xô Jisung ra khỏi lòng mình sợ Jisung rơi xuống giường, thế là đợi đến khi Jisung nguôi giận nhả tay cậu ra thì vết răng trên tay đã sâu hoắm.

"...Có sao không?" Seungmin hơi lo lắng nhìn Hyunjin đang xuýt xoa cái tay đau.

"Không sao... Chắc nó đói" Hyunjin cười méo xệch, giả vờ véo tai Jisung rồi bế nó ra chỗ ăn, đổ đầy chiếc bát cho nó.

Jisung quảy đuôi đi về góc của mình nằm không thèm ăn, nó tức Hyunjin dẫn người lạ về, tức Hyunjin không để ý đến nó, tức Hyunjin dám véo tai nó trước mặt người lạ, tức cả việc Hyunjin cho nó có bát tí xíu đồ ăn. Bao nhiêu tức tối cộng thêm ánh mắt người lạ vẫn đang nhìn nó chăm chăm làm Jisung quyết định nhịn ăn, nó sẽ nhịn ăn đến khi gầy rộc, đến khi ốm yếu trơ xương ra để Hyunjin phải hối hận.

"Lại làm sao vậy trời?" Hyunjin nhét vào thức ăn trở lại vào ngăn tủ, đưa chân đóng tủ lại. Cánh cửa dập vào hơi mạnh nên lại bị bật hé ra nhưng Hyunjin không hề để ý.

"Đưa chân tớ xem nào" Hyunjin ngồi thụp dưới giường cầm lấy cái chân bị thương của Seungmin, cậu ta hơi kháng cự rụt chân lại nhưng lại bị Hyunjin kiên quyết lôi ra.

Cổ chân Seungmin đỏ tấy, xung quanh hơi xây xát nhẹ.

"Đau không? Cử động được không?"

"Được" Seungmin hơi cử động cổ chân, ai ngờ ổ khớp nhói lên đau đớn làm cậu không kịp phòng bị kêu ra tiếng.

"Không được rồi để tôi đưa cậu đi khám" Hyunjin đứng dậy vòng tay định đỡ Seungmin.

"Vậy đỡ tôi ra gọi taxi rồi tôi tự..."

Câu nói bị cắt mất nửa vì Hyunjin đã cúi xuống xốc cậu lên lưng, vừa cõng cậu đi ra cửa vừa càu nhàu:

"Cậu thật bướng hết chỗ nói!"

Jisung nhìn căn phòng im lìm sau khi Hyunjin và người lạ rời đi, Hwang Hyunjin có giỏi thì đi luôn đi đừng về cái nhà này nữa, nó đã nghĩ như thế. Nó còn thề với lòng từ giờ sẽ không cho Hyunjin thơm nữa, cũng không cho xoa bụng nữa, nếu Hyunjin đến gần nó nó sẽ cắn cậu ta thật đâu, thật đau vào.

Cái bụng sôi òng ọc làm đứt quang suy nghĩ trả thù của nó, Jisung nhìn bát thức ăn, buồn rầu cụp tai lại. Nó đói, cực kỳ đói.

Một bên là cơn đói giằng xé, một bên là quyết định nhịn ăn hùng hổ khi nãy để người gầy rộc làm Hyunjin hối hận. Jisung luẩn quẩn đi quanh bát thức ăn, cái đuôi phe phẩy liên tục ra chiều đang rất phân vân. Ngay sau đó, ánh mắt nó bị cái khe cửa tủ hơi hé ra hấp dẫn.

Nó nhớ rất rõ Hyunjin thường cất bao thức ăn trong đấy, Jisung lách mình chui vào trong tủ, đúng là bao thức ăn ở đó thật. Nó dùng đầu đẩy bảo thức ăn ra phía ngoài, xoạch một cái, thức ăn tràn ra ngoài miệng túi rơi đầy ra sàn nhà.

Tai Jisung dựng thẳng lên vui sướng. Kế hoạch nhịn ăn bị ném tít ra sau đầu.

080120

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip