Chương 18: Mùa hè năm ấy (1)


Trước khi tới đây, ông Park đã dặn đi dặn lại không được làm cậu Han tức giận, hãy coi như vì mẹ của hắn. Đúng vậy, hãy coi như vì mẹ. Hwang Hyunjin còn một người mẹ! Người mẹ của hắn chẳng biết làm gì, chỉ thích trang sức lộng lẫy.

Hắn có cam tâm không? Không, không, sao lại cam tâm được! Nhưng cuộc sống như vũng bùn lầy, càng vùng vẫy thì càng lún sâu thêm.

Hyunjin biết có rất nhiều thiếu niên ở Bangkok tự biến mình thành món đồ chơi xinh đẹp của một người nào đó phía sau bức màn đen tối. Còn Hwang Hyunjin nghèo rớt mùng tơi, dường như thứ có giá trị duy nhất mà hắn sở hữu chỉ có khuôn mặt này thôi.

Liệu cậu trai trước mắt sẽ yêu thích khuôn mặt này được bao lâu? Hắn chỉ mong tốt nhất là ngày mai Han Jisung bắt đầu chán ghét mình. Từ tận đáy lòng, hắn căm hận mối quan hệ này. Năm hắn mười mấy tuổi, mẹ lấy trộm chiếc nhẫn vàng của bà chủ nhà. Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đó đã dọa dẫm Hwang Hyunjin, chỉ cần hắn nghe lời thì bà ta sẽ không báo cảnh sát bắt mẹ hắn. Bà ta sai hắn quét dọn phòng ngủ của mình, chờ cậu dọn phòng xong thì áp đôi môi tô son đỏ choét hôn hắn ngấu nghiến. Bà ta khen hắn đẹp đến mức làm bà ta mê muội.

Khi đó, Hyunjin không dám cử động cũng không dám đấy bà ta ra. Hắn dặn lòng, chỉ cần mẹ không bị bắt thì chuyện gì hắn cũng chịu được, bao gồm cả việc chấp nhận đôi môi đỏ choét kia sượt qua chóp mũi, lướt tới bờ môi mình. Hắn nghĩ, nếu bà ta còn nói thêm câu nào nữa và nếu hắn không phát ngất vì mùi nước hoa nồng nặc của bà ta thì có lẽ hắn sẽ giết bà ta mất. Khi dọn phòng, hắn biết phía bên tay trái mình có một chiếc kéo.

May mà dì Jeon xuất hiện. Hôm ấy dì Jeon vẫn luôn hiền lành bỗng thay đổi đột ngột, dì hung tợn tát bà ta liên tục mấy cái, dáng vẻ như muốn quyết sống mới với một phen. Cuối cùng dì đã đưa hắn rời khỏi chỗ đó, dẫn hắn và mẹ đến vùng hạ du sông Chao Phraya, sống trong căn nhà gỗ trên sông. Về sau, thỉnh thoảng Hyunjin vẫn gặp ác mộng. Hắn mơ thấy từng căn phòng tôn san sát, mơ thấy người đàn bà tóc uốn lọn to và đôi môi đỏ như máu. Khi đôi môi đỏ kia sượt qua mặt, hắn sởn hết cả gai ốc.

Hyunjin nhìn cậu trai tên Jisung trước mặt. Cậu trông rất xinh xắn, chỉ thoáng nhìn đã đủ khiến lòng người xao xuyến.

"Đi thôi!" Hwang Hyunjin cố gắng điều chỉnh giọng mình thật bình thản mà nghiêm túc. "Đi... Đi... Được, được." Jisung mấp máy môi, ưỡn thẳng lưng cất bước. Bực thật, đáng lẽ không nên nổi hứng nhất thời. Xem đi, bây giờ mình không thể rút lui được rồi. Jisung vừa đi vừa tự xỉ vả bản thân. Cậu thầm nghĩ mình nên làm gì bây giờ, chết tiệt, cậu nên làm gì bây giờ?

Sau đó, Jisung dừng bước, không thể đi tiếp được nữa vì phía trước đã là nhà nghỉ, một nhà nghỉ không tệ chút nào. Xem nội thất bên trong, có lẽ đây là nhà nghỉ tốt nhất vùng này.

Cậu dừng bước, Hyunjin cũng dùng theo. Ánh mắt hai người đồng thời nhìn vào tấm biển quảng cáo. Jisung hít một hơi thật sâu, đưa tay sờ cằm đánh giá Hwang Hyunjin từ trên xuống dưới. Thật là, sao trông hắn ta chẳng luống cuống chút nào vậy?

Jisung vươn tay khẽ chọc vết thương trên miệng Hyunjin: "Hwang Hyunjin, chỗ này còn đau không?"

Hay lắm, Hwang Hyunjin cau mày rồi, chứng tỏ hắn đang rất đau. Jisung gật đầu, chậm rãi nói: "Chờ lần sau nhé. Tôi nghĩ hiện giờ vết thương trên người sẽ ảnh hưởng đến khả năng của cậu.".

Han Jisung giỏi nhất mấy trò chọc ghẹo ngả ngớn: "Chưa kể vết thương trên mặt cậu cũng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm quan của tôi. Nói không chừng đang làm dở dang thì tôi hết hứng. Cậu phải biết tôi tốn rất nhiều tiền cho cậu đấy." Jisung thề, sau này cậu tuyệt đối không nói mấy câu ngu xuẩn như đi thuê phòng thế này nữa.

Thật ra, điều khiến Jisung khó hiểu là tại sao sự giúp đỡ chân thành của mình lại biến thành trò đùa tai quái thế này. Hình như vào độ tuổi bồng bột và tự tin thái quá, ai cũng sẽ làm một số chuyện ngu ngốc bốc đồng. Về sau mỗi lần nhớ lại, chắc chắn sẽ xấu hổ không biết giấu mặt vào đầu cho mà xem.

Mùa hè năm ấy, Jisung nghĩ bản thân mình cũng vĩ đại thật. Cậu đã cứu vớt cuộc đời của một thằng nhóc đẹp trai. Chuyện tốt đó đã khiến lòng Jisung vui phơi phới, nỗi buồn chán ê chề mà hoàng tử Trung Đông đem đến bay biến từ lúc nào chẳng hay.

Cậu lấy thân phận kim chủ, ra mệnh lệnh đầu tiên, yêu cầu Hwang Hyunjin đi học lại. Mặt khác Jisung cũng muốn đến trường. Cậu học ngành truyền thông đa phương tiện. Yêu cầu của mẹ đối với cậu rất đơn giản, có thể ăn chơi thoải mái nhưng nghiêm cấm bỏ bê học hành. Bởi vậy Jisung không dám xao lãng chuyện bài vở, cậu biết đó là quả cân cân bằng cho mối quan hệ giữa cậu và mẹ.

Cuối học kỳ luôn là thời điểm Jisung bận rộn nhất, đợi đến khi chính thức nghỉ hết kỳ thì Jisung mới nhớ ra đã hơn một tháng cậu chưa gặp Hwang Hyunjin rồi. Lần này Jisung không bỏ quên hắn nữa đâu.

Jisung mang kinh phí tài trợ của mẹ đến trường Hwang Hyunjin. Thầy hiệu trưởng cứ tưởng chiêu mỹ nam kế có tác dụng bèn dẫn Hyunjin đến gặp cậu với lý do cảm ơn. Lần này ông ta không bảo hắn chơi đàn nữa mà sai Hyunjin dẫn Jisung đi thăm thú xung quanh. Tới giờ nghỉ trưa, Hyunjin dẫn Jisung đến dưới một bóng cây cổ thụ. Đó là loài cây nở hoa màu trắng, dựa vào thân cây vẫn có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát. Cơn gió thổi qua, cánh hoa nhỏ bé rơi lả tả từ trên cây xuống. Nhìn những cánh hoa bay múa giữa không trung, tâm trạng cậu chợt vui vẻ đến lạ. Jisung nghiêng đầu nhìn Hwang Hyunjin, hình như hắn lại cao hơn không ít, còn khuôn mặt thì càng ngày càng điển trai đúng như Jisung dự đoán.

"Hwang Hyunjin, vết thương của cậu khỏi rồi à?" Jisung rất thích khuôn mặt sạch sẽ không còn xanh xanh tím tím như hôm ấy của hắn. "Ừ!" Hyunjin hờ hững trả lời.

Jisung hơi cau mày, cảm thấy cái danh "kim chủ" của cậu hình như không có chút uy quyền nào cả. "Hwang Hyunjin, đứng ra trước mặt tôi nào." Jisung cao giọng, vẽ một vòng tròn bằng đầu chiếc ô rồi chỉ vào đó, "Cậu đứng ở đây này!" Hắn bước vào vòng tròn mà Jisung chỉ. Giờ khắc này mặt Hyunjin nhợt nhạt tái mét, Jisung có phải bà ngoại sói ăn thịt người đầu! Jisung láng máng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng khi nghe câu tiếp theo của Hyunjin, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao mặt Hyunjin biến thành như vậy rồi.

Hwang Hyunjin nói: "Vết thương của tôi khỏi rồi!" Ừ, đây là chuyện tốt, à không, chờ một chút... Hwang Hyunjin thốt ra câu này với thái độ quyết tuyệt như lăng trì vậy. Vì thế Jisung nhớ lại lời mình từng nói trước quán trà hôm nào. À đúng rồi, Jisung có nói chờ vết thương hắn khỏi rồi, hai người sẽ đi thuê phòng. Có lẽ trong một tháng vừa qua, hắn vẫn còn kinh hồn bạt vía về câu nói đó của Jisung nhỉ? Nhưng khi nghĩ tới phương diện khác, Jisung lại nổi trận lôi đình. Hwang Hyunjin có cần sợ mình đến thể không? Cậu đâu có xấu như ma chê quỷ hờn!

Nỗi kích động cộng thêm sự hiếu thắng đã xúi bậy, Jisung vừa móc ngón tay vào kẽ hở nút cài áo sơ mi thứ ba của hắn vừa cất giọng khẽ khàng gọi tên Hwang Hyunjin. Vào thời khắc Hyunjin chưa kịp chuẩn bị, ngón tay Jisung đã cong lên.

Tốt lắm, hiện giờ Hwang Hyunjin đang khom người còn cậu thì kiễng chân. Mặt họ cách nhau khoảng ba centimet, chỉ cần Jisung kề sát mặt thêm chút nữa là cắn được môi hắn rồi.

Hwang Hyunjin thoáng rũ mi, đôi mắt hơi khép lẳng lặng nhìn Jisung. Ánh mắt hắn không hề đắm say như Jisung mong muốn. Nếu đôi mắt ấy thoáng chút mê say thì Jisung sẽ lập tức buông hắn ra ngay. Hành động này chỉ là hành động nhất thời của một Han Jisung ham hư vinh thể hiện sức quyến rũ thuộc về mình mà thôi.

Nhưng Hwang Hyunjin không hề! Jisung tin chắc rằng hắn chỉ coi mình là không khí.

Và thế là ngón tay móc nút áo hắn biến thành túm chặt vạt áo hắn, đầu Jisung ngẩng lên thật cao.

Đây là lần đầu Jisung chủ động hôn một người, và sau này giữa hai người họ, người chủ động vẫn luôn là Jisung.

Làn môi Hyunjin mềm đến mức khiến cậu vô thức nhắm mắt lại tận hưởng. Thật ra Jisung cũng không biết tại sao thời khắc đó mình lại hành động như vậy. Cậu từng hôn môi người khác, nhưng cái gọi là hôn môi này chỉ giới hạn ở môi chạm môi rồi thôi..

Hơi thở đặc biệt của Hwang Hyunjin như sương mai phả ra từ môi hắn khiến người ta mê muội. Dù có kiễng chân hết cỡ thì Jisung cũng chỉ chạm tới môi dưới của hắn. Jisung ngậm môi dưới của Hyunjin mút nhẹ, đầu lưỡi không chịu nằm im mà cứ luồn lách tung tăng khắp nơi như chú cá nhỏ. Jisung không biết mình đã cạy mở răng Hyunjin và quấn lấy lưỡi của hắn thế nào.

Khi khoảnh khắc lưỡi họ chạm nhau, cảm xúc tê dại như điện giật truyền tới đầu não, bấy giờ Jisung mới vội vã đẩy Hyunjin ra.

Đùa đến bốc lửa rồi! Đúng, quả thật đùa đến bốc lửa rồi!

Jisung giả bộ bình tĩnh chỉnh lại tóc, chờ đến khi cảm giác bối rối bớt dần mới dám nhìn Hyunjin. Hắn vẫn đứng đó, đôi mắt không hề xao động như thể từ đầu đến cuối chỉ mình Jisung rối rắm.

Thái độ của Hyunjin khiến Jisung cảm thấy thất bại. Cậu liếm môi, cổ tỏ vẻ già dặn kinh nghiệm, giấu cảm giác thua cuộc tận đáy lòng, ngoài miệng tỏ ra thắng lợi áp đảo: "Hwang Hyunjin, vừa nãy xem như là tiền lãi nhé."

Về sau khi nhớ lại giây phút này, Jisung vẫn không thể nào hiểu được bản thân. Điều duy nhất cậu có thể giải thích là bởi vì đối phương là Hwang Hyunjin, chàng trai đứng dưới tán cây hoa trắng đẹp đến mức rung động lòng người.

Lúc rời khỏi trường, Jisung thề sau này sẽ không xuất hiện trước Hwang Hyunjin lần nào nữa, hắn khiến Jisung cảm thấy thất bại ê chề.

Mười ngày sau là ngày giỗ của ba Jisung. Vào hôm ấy, cậu đứng lặng trước nghĩa trang. Để đầu trần theo cơn mưa chạy từ Nam sang Bắc, xuất hiện lần nữa trước mặt Hwang Hyunjin.

Khi đó cậu rất muốn tìm người trò chuyện, song mẹ đã qua Úc công tác. Mỗi năm cứ đến ngày giỗ của ba, mẹ luôn bỏ chạy đến một nơi xa thật xa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip