Chương 35: Chấp nhận hôn sự
Jisung đi dạo trên đường phố Bangkok, cậu cười buồn nhìn gương mặt đờ đẫn của mình phản chiếu trên tủ kính của một cửa hàng qua ô cửa thủy tinh.
Han Sora nói rất đúng, cậu chỉ biết nói suông thôi. Cậu đã cố gắng chuẩn bị những lời nói đó ra oai phủ đầu trước mặt người đàn ông tên Lee Minho kia, thế mà cuối cùng lại nhanh chóng thất bại.
Nửa giờ trước, người đàn ông kia nói với cậu: "Tôi không cần một người nuôi con cho tôi, tôi chỉ cần một người mà Minjeong thích. Trong mắt tôi, khuôn mặt hay vóc dáng của cậu vẫn chưa đủ điều kiện để cậu xứng đáng đứng đây đàm phán với tôi hôm nay, tất cả là vì Minjeong quý cậu.
Hoàng tử hạt đậu, cậu nên cảm thấy may mắn đi. Nếu cậu không phải người mà Minjeong thích, mẹ cậu không có bất kỳ cơ hội nào để vực dậy đâu.
Nếu cậu đã đến, tôi nghĩ chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, tôi cho cậu một đêm để suy nghĩ. Ngày mai tôi phải về Chiang Mai rồi, hy vọng trước lúc tôi đi, cậu có thể cho tôi câu trả lời.
Có một điều cậu nên biết, cho dù Han thị có tuyên bố phá sản đi nữa, tôi vẫn cam đoan với cậu rằng mẹ cậu và dì út của cậu đều được ở nhà do chính phủ cấp, đây cũng chính là lý do mà mẹ cậu đang cố gắng cầm cự. Hơn nữa, cậu cũng phải biết, mẹ cậu đã chuyển nhượng toàn bộ bất động sản và các quỹ sang tên cậu. Hoàng tử hạt đậu, cậu nghĩ mẹ cậu làm vậy nhằm mục đích gì?"
Lúc ấy, Jisung chỉ biết ngơ ngác lắc đầu. Trong lòng cậu loáng thoáng đoán được nhưng cậu không muốn nghĩ đến nó một chút nào cả, cứ đứng ngây người nhìn miệng Lee Minho mở ra khép vào.
"Thế này nhé, tôi cho cậu một ví dụ. Cách đây không lâu, ở Chiang Mai có một thương nhân làm ăn thua lỗ nên định tự vẫn, trước khi người đó chết đã chuyển toàn bộ tài sản sang tên của hai đứa con, về mặt pháp lý..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa..." Jisung bịt tai thét lên, ngắt lời Lee Minho, sau đó chạy khỏi căn phòng kia.
Hai người chỉ mới gặp nhau mấy mươi phút ngắn ngủi mà cậu đã thất bại thảm hại. Đúng vậy, cậu đã chạy trốn khỏi đó, chỉ muốn trốn càng nhanh càng tốt.
Jisung nhìn gương mặt của mình trên tủ kính rồi bật cười, mãi đến khi cười mệt cậu mới lấy khăn giấy, lau sạch lớp trang điểm. Vì muốn Lee Minho ghét mình mà cậu đã dày công trang điểm gương mặt mình như đi hộp đêm vậy. Đúng là trẻ con thật!
Jisung hết cười thì lại khóc, khóc òa lên mà chẳng buồn giữ hình tượng của bản thân nữa. Nếu là trước kia, có lẽ cậu đã chẳng khóc đau lòng đến thế, cùng lắm chỉ là vờ vịt nhỏ vài giọt nước mắt mà thôi. Điều kiện Lee Minho đưa ra cũng coi như không tệ, cách đây không lâu anh ta còn được liệt vào danh sách mười người đàn ông độc thân hoàng kim của Thái Lan, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến cậu nở mặt nở mày trước bạn bè rồi.
Nhưng hiện tại thì không còn như vậy nữa. Giờ đây, trong lòng cậu chỉ có Hwang Hyunjin, Hwang Hyunjin ở hạ du sông Chao Phraya mà thôi.
Jisung từ từ ngồi xổm xuống, úp mặt vào lòng bàn tay, mặc sức khóc cho nước mắt giàn dụa.
Đêm đó, Jisung đi một đoạn đường rất dài rất dài, cậu đoán đoạn đường mà cậu đi suốt ba tháng vừa qua còn thua xa đoạn đường của ngày hôm nay. Cậu rong ruổi từ con phố mua sắm phồn hoa đến ngôi chùa có mái vòm màu vàng. Cậu vào trong chùa, tìm đến dì út của mình.
Jisung tựa đầu lên vai dì út, ngẩn ngơ nói: "Dì à, dì nói xem, sao mẹ lại đối xử với con khác trước, sao không ép buộc con phải gả cho Lee Minho. Nếu là vậy, con tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta, thế nhưng mẹ con không hề làm như thế. Dì út, dì nói xem vì sao mẹ con lại thay đổi, nếu như mẹ làm như vậy thật thì tốt biết mấy..."
Những giọt nước mắt mà cậu cố gắng lắm mới kiềm lại được trên suốt đường đi bỗng rơi xuống. Dường như cậu nghe rõ mồn một tiếng nước mắt rơi trên mặt đất, âm thanh ấy nặng nề đến mức khiến Jisung khó thở.
"Con đã biết rồi à..." Dì út thở dài: "Có một số người thích che giấu tình yêu của mình, chỉ những thời khắc quan trọng mới để cho con nhìn thấy."
Tối hôm ấy, Jisung đi ngủ từ sớm cho đủ giấc để làn da mềm mại, cậu muốn mình thật đẹp vào ngày mai để gặp một người.
Tia nắng ban mai soi xuống bệ cửa sổ, Jisung đã ngủ suốt mười tiếng mới chịu dậy. Cậu vươn vai xoay người, ngắm bản thân mình trước gương, ngoài đôi mắt hơi sưng ra thì gương mặt cậu đều ổn, làn da cũng thật mềm.
Cậu mở tủ quần áo ra, chọn bộ đồ đơn giản nhất là áo sơ mi trắng hơi mỏng. Thay quần áo xong, Jisung rất hài lòng với hình tượng của mình trong gương.
Vừa ra khỏi cửa, Jisung để lại một phong thư cho Han Sora rồi gọi điện thoại cho Lee Minho, thẳng thắn nói rằng cậu sẽ đối xử tốt với Minjeong, cậu có cách để cô bé kia vui vẻ mỗi ngày, tuy nhiên anh ta phải đồng ý với cậu hai điều.
Lee Minho thoải mái đồng ý.
Tối hôm qua, Jisung đã biết vì sao Lee Minho lại lo lắng cho cô bé tên Minjeong kia như thế. Hóa ra nó là con của chị gái anh ta, nghe nói là một đứa bé không có cha, mấy năm trước, mẹ cô bé qua đời vì tai nạn xe cộ, từ đó Minjeong luôn sống cùng với Minho.
Jisung lờ mờ đoán được suy nghĩ của Minho. Từ nhỏ tình cảm của anh ta với chị gái đã rất tốt, khi Minjeong dần lớn lên, anh ta muốn cho nó một gia đình hoàn chỉnh, thế là niềm yêu thích của Minjeong dành cho cậu đã trở thành tiêu chí tốt nhất để anh ta chọn cậu để kết hôn. Đây vừa là một duyên phận kỳ quái, lại vừa là một duyên phận đáng ghét!
Đầu tháng tư, sau cơn mưa rào suốt mười mấy phút, bầu trời như được tẩy rửa, ánh nắng vội vàng xuyên qua hàng mây, chiếu xuống những hạt mưa đang đọng trên cây làm chúng óng ánh như thủy tinh trong suốt.
Trong một giờ Jisung đứng trước cửa trường học của Hyunjin, có rất nhiều tên con trai mặt đầy mụn trứng cá chủ động tiến đến bắt chuyện. Họ nhiệt tình nói cho cậu biết phải một tiếng nữa Hyunjin mới tan học, hỏi cậu có cần họ vào gọi hắn ra không.
Jisung nháy mắt với đám choai choai kia và bảo rằng cậu muốn cho Hwang Hyunjin một niềm vui bất ngờ.
Niềm vui bất ngờ ư, bất ngờ mới lạ! Nhìn thấy mình, chắc Hyunjin tức giận lắm đây nhỉ? Jisung mong chờ hắn nổi giận, như vậy có nghĩa là cậu có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Cậu sợ nhất là Hyunjin cứ thế đi ngang qua cậu với nét mặt vô cảm, cậu rất sợ điều đó, ý nghĩ ấy tràn ngập trong đầu khiến chân cậu như nhũn ra.
Jisung thừa biết Hwang Hyunjin kiêu ngạo đến mức nào, hắn dùng những nguyên tắc cứng rắn như tường đồng vách sắt để hun đúc lên sự kiêu ngạo của bản thân. Hơn nữa cậu còn biết có rất nhiều người lái xe sang đến trường học tìm hắn, trong đó có cả Kevin.
Kevin cũng là người rất được lòng đám con trai, dù gương mặt cậu ta không đẹp bằng cậu nhưng vóc dáng của cậu ta tuyệt đối đẹp hơn. Hễ nhớ đến cậu ta là Jisung lại hận không thể tóm lấy cổ áo Hyunjin. Đồ khốn, cậu dám ngồi xe của cậu ta à!
Mấy tên con trai kia nói với Jisung rằng họ từng bắt gặp Hyunjin ngồi xe của phủ tướng quân nhiều lần, trong xe còn có một chàng trai trẻ quyến rũ.
Khốn kiếp, vì theo đuổi Hwang Hyunjin mà Kevin lại dám dùng cả xe của phủ tướng quân cơ đấy. Chắc hắn cảm thấy rất oai đúng không?
Cuối cùng mãi đến khoảng năm giờ, Jisung mới trông thấy Hyunjin. Giữa bao gương mặt ngây ngô khác, Jisung vừa liếc mắt đã nhận ra hắn ngay.
Hyunjin rất lặng lẽ, đến mức khiến Jisung vừa nhìn đã muốn rơi nước mắt.
Mọi người xung quanh đều đang nói chuyện hăng say, chỉ mình hắn là im thin thít, ai nấy đều tụ năm tụ ba đùa giỡn, chỉ riêng Hyunjin là đi lẻ loi, không hề nô đùa ồn ào.
Hắn lướt qua những người đó, đi từng bước về phía cậu. Jisung biết Hyunjin ắt phải đến nơi này để lấy xe nên đứng chờ sẵn.
Tất nhiên, Hyunjin không nhìn thấy cậu, vì vậy cậu đành chủ động bước ra chỗ thoáng để hắn thấy rõ hơn. Jisung hơi kiễng chân, vẫy tay gọi luôn miệng; "Hyunjin, Hyunjin, Hwang Hyunjin!"
Hyunjin nghiêng đầu, tựa như đang cẩn thận nhận biết tiếng ai đang gọi mình, thế là Jisung lại tiếp tục gọi to tên hắn.
Rốt cuộc hắn cũng từ từ quay mặt về phía Jisung.
Jisung cười tươi với Hyunjin, cậu hy vọng lúc này đây mình cười đến nghiêng nước nghiêng thành, có điều cậu biết mình không cười được như thế, vả lại hành động này nhất định rất kỳ quái, nụ cười của cậu vì căng thẳng mà hơi méo mó.
Hyunjin đứng im, Jisung cứ thế đi về phía hắn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cậu đã đứng trước mặt Hyunjin, rõ ràng hắn càng lúc càng đẹp trai, vóc dáng cũng cao hơn. Các cô gái xung quanh đều lén lút nhìn hắn, ban nãy còn có một cô đến đưa đồ uống cho Hyunjin dưới sự khích lệ của bạn bè, song hắn lại vô tình từ chối.
Dường như Hyunjin đã thay đổi hoàn toàn. Nếu là trước kia, cho dù từ chối hắn cũng sẽ từ chối thật lễ phép, không để lộ sự lạnh lùng từ tận xương tủy mình lên gương mặt.
Những đứa trẻ nghèo khó rất cần vẻ mặt thân thiện, họ dùng vẻ mặt thân thiện ấy để được mọi người thương yêu và ủng hộ, sự ủng hộ ấy đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc sống của họ. Ví dụ như ông chủ tiệm tạp hóa không so đo khi cậu thiếu tiền lẻ, hoặc giả dụ như anh trai ở quầy bán thức ăn sẽ tự nhiên cho cậu nhiều hơn một chút.
Giờ phút này đây, Hyunjin nhìn Jisung với vẻ mặt vô cảm, không vui vẻ cũng chẳng bực mình.
Vẻ mặt này của Hyunjin còn khiến cậu đau khổ hơn là vẻ mặt thờ ơ của hắn. Jisung níu tay áo hắn, cố để vẻ mặt mình tự nhiên hơn.
"Hyunjin, là tôi!" Vừa dứt lời, Jisung cảm thấy câu nói của mình thật ngốc nghếch.
"Tôi biết." Hyunjin lướt mắt qua gương mặt Jisung, sau đó nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe. Đến khi nhìn thấy đuôi xe mình, Jisung bỗng níu lấy tay áo của hắn.
Hyunjin dễ dàng thoát khỏi tay Jisung, tiếp tục hắn đi thẳng về phía xe đạp.
Jisung không chịu bỏ cuộc, liền theo đuôi Hyunjin, cất giọng dí dỏm: "Hyunjin, đừng vậy mà. Tôi vừa làm mẹ tôi tức giận, phụ nữ thời kỳ mãn kinh luôn thay đổi thất thường như vậy đấy, thế là tôi lại bị đuổi khỏi nhà, giờ tôi không còn chỗ nào để đi, tôi muốn..."
Đột nhiên Hyunjin quay đầu lại làm những lời tiếp theo của cậu nghẹn ứ nơi cổ họng.
"Hiện tại không thể, sau này cũng không thể." Hyunjin lạnh lùng nói với cậu.
"Tôi nghĩ tôi có thể đến tìm Hyunjin chơi!" Jisung hắng giọng, nói tiếp những gì cậu đã chuẩn bị: "Hyunjin, cậu có muốn chơi với tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip