Chương 47: Vận mệnh xoay chiều


Giữa hè năm Jisung hai mươi ba tuổi, cậu gả cho Lee Minho.

Hôn lễ của hai người được tổ chức vào một ngày cuối tháng Sáu tại Chiang Mai theo phương thức truyền thống người Hàn Quốc, đó là một trong số ít những hôn lễ long trọng được tổ chức ở miền Bắc Thái Lan vài năm gần đây. Nghe nói, toàn bộ hoa tươi ở Chiang Mai đều được trưng dụng để trang trí cho hôn lễ này.

Đầu tháng Bảy, Jisung theo Minho đến đảo Guam để cử hành hôn lễ lần thứ hai theo phong cách phương Tây. So với hôn lễ ở Chiang Mai, hôn lễ ở đảo Guam có vẻ đơn giản hơn nhiều, những người đến tham dự đều là bạn bè của Minho.

Kết thúc buổi lễ, trên ngón vô danh của Jisung có thêm một chiếc nhẫn khắc tên tiếng Anh của cậu và Minho.

Hai người ở đảo Guam suốt một tuần mới trở lại Chiang Mai. Nơi đây vẫn hệt như trước lúc họ đi, cậu tựa vào một bên ngủ, còn anh ta thì đọc sách, khi đến nơi, anh ta mới dịu dàng đánh thức cậu dậy.

Cuối tháng Bảy, Jisung và Minho dẫn Minjeong đang được nghỉ hè trở lại Bangkok. Cho dù đã rời khỏi Chiang Mai, Minho vẫn rất bận rộn, trong khoảng thời gian anh ta làm việc của mình, cậu chịu trách nhiệm dẫn Minjeong đi chơi đây đó.

Cuối tuần, cậu dắt tay Minjeong đi trên quảng trường, vô tình gặp Hwang Hyunjin và Kang Eunji ngồi trên xe buýt. Hắn ngồi gần cửa sổ còn Kang Eunji tựa đầu trên vai hắn. Chiếc xe cứ thế lướt qua trước mặt cậu.

Jisung ôm lấy Minjeong, siết chặt cô nhóc vào lòng: "Minjeongie, chúng mình về nhà thôi, về nhà chú nướng bánh quy chocolate cho cháu ăn."

Đêm đó, Minho, Minjeong và cả Han Sora ngồi trong vườn hoa sau nhà ăn bánh do chính tay Jisung nướng. Mùi vị không được ngon lắm nên Minjeong không hăng hái cho mấy, chỉ có Lee Minho khen lấy khen để.

Có điều, hôm sau cô bạn nhỏ Minjeong vẫn đăng ảnh chụp bánh quy chocolate do Jisung làm lên mạng, ghi tiêu đề: Bánh chocolate ba nhỏ làm.

Khi mức độ nổi tiếng của anh em nhà họ Lee ở Thái Lan ngày một tăng cao, cánh truyền thông Thái Lan luôn có hứng thú cực lớn đối với những thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn này. Huống chi, người con thứ ba nhà họ Lee còn cưới vị hoàng tử hạt đậu hạt đậu hư hỏng của nhà họ Han. Ai ngờ, Minjeong lại đăng tấm hình được coi như biểu tượng của việc Han Jisung và Lee Minho đang có cuộc sống hôn nhân vô cùng hạnh phúc, vì thế cánh báo chí biến hành động đùa nghịch của một đứa trẻ thành trang đầu đề của các báo và tạp chí.

Tháng Tám, ở Thái Lan xảy ra hai sự kiện cực kỳ chấn động.

Đầu tháng, trên khắp các tờ báo lớn và trang web của Thái Lan đều lan truyền tin tức, con trai của một gia tộc đứng đầu ngành viễn thông nào đó bao nuôi một thiếu niên ở tuổi vị thành niên những ba năm liền, trong đó còn đính kèm một bản hợp đồng bao nuôi có chữ ký của các đương sự.

Mặc dù giới truyền thông không chỉ đích danh nhưng trên bản hợp đồng bao nuôi bị giới truyền thông đăng lên không hề xử lý phần chữ ký của Han Jisung. Trái lại chữ ký của người bị bao nuôi đã dược bôi đen, nhưng điều đó không làm bản hợp đồng này bớt gây chấn động, bởi vì tất cả nội dung đều được nêu rất rõ ràng, đến giá tiền cũng được ghi công khai.

Thứ hai, khi đang ở Chiang Mai, Jisung nhìn thấy mấy tờ báo này. Cậu nhớ vào sáng sớm hôm đó, hai ông bà nhà họ Lee đều xanh cả mặt, hai người con trai thứ hai và thứ ba của nhà họ Lee cũng có ở đó. Cậu Hai nhà họ Lee đang tranh cử chức nghị viện quốc hội Thái Lan đã ném mạnh xấp báo vào mặt cậu, Lee Minho toan cản xấp báo kia nhưng không kịp nên chỉ đưa tay kéo cậu ra sau mình. Jisung đứng sau lưng anh ta nhặt tờ báo kia lên.

Khi trông thấy bản hợp đồng mà trước đây chỉ vì cảm thấy thú vị nên cậu đã làm đang nằm trên mặt báo chính trị nổi tiếng nhất Thái Lan lúc bấy giờ, Jisung chỉ muốn bật cười.

Tại sao lại trở thành thế này?

Cậu không biết có phải Hwang Hyunjin tung ra bản hợp đồng này hay không, cậu quả thật không biết. Lúc này cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tại sao, tại sao cậu và Hyunjin lại trở nên thế này?

Nếu hỏi Jisung có hận không?

Thật ra thì, cậu cũng muốn hận đấy. Cậu nghĩ sau khi nhìn thấy mấy tờ giấy này, mình hẳn phải cầm khẩu súng lục đến nơi Hwang Hyunjin ở, nhắm súng ngay thái dương hắn rồi bắn "đoàng" một tiếng. Có điều cậu không hận hắn nổi.

Hyunjin chỉ là một chàng trai ngoan ngoãn hiếu thảo. Cậu còn nhớ, khi tên Nakhan kia dùng dao găm đâm vào người Hyunjin, hắn đã rất đau.

Nếu như cậu dùng súng bắn hắn, vậy hắn sẽ...

"Đúng, những gì trên đây đều là sự thật, nếu mọi người cảm thấy mất mặt vì tôi, tôi có thể chủ động ly hôn." Jisung cầm lấy tờ giấy kia, nói với mấy gương mặt đang phẫn nộ tột cùng.

"Không, con không muốn!" Trong góc tường có tiếng khóc của trẻ con vang lên.

Không biết vì sao Minjeong đột nhiên khóc thét lên rồi chạy đến ôm lấy chân cậu. Cô bé luôn miệng kêu: "Con không muốn ba đi."

Đây là lần đầu tiên Minjeong gọi cậu là "ba", phần lớn thời gian nó đều gọi cậu là "chú" hoặc "đồ nát rượu".

Cô bé đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến Jisung không biết phải làm sao. Cậu liếc mắt nhìn Lee Minho, anh ta duỗi tay ôm cả cậu và Minjeong vào lòng.

"Ba, anh, Jisung là chồng của em, chuyện của cậu ấy, em sẽ tự giải quyết." Một câu ngắn ngủi nhưng lại tràn đầy khí phách.

Trong tiếng chửi rủa ngập trời, Lee Minho yêu cầu đăng bài trên tờ báo lớn nhất Thái Lan, khiển trách giới truyền thông hành xử quá đà, đưa tin phỉ báng không rõ tính xác thực. Minho trực tiếp dùng quyền lực và sức ảnh hưởng của mình khiến cho nhiều nhiều nhà truyền thông không chịu được sức ép phải công khai xin lỗi.

Sóng gió của sự kiện "bao nuôi thiếu niên vị thành niên" dần trở lắng xuống, chỉ có giới truyền thông vẫn không ngừng công khai lên án, hô hào nhau yêu cầu chính phủ Thái Lan thiết đặt nhiều điều luật liên quan đến luật bảo vệ trẻ vị thành niên.

Thế nhưng vào cuối tháng Tám, một sự kiện mang tính bùng nổ khác lại xảy ra, sóng gió chuyện "bao nuôi thiếu niên vị thành niên" hoàn toàn bị chìm nghỉm.

Bởi vì, câu chuyện cũ về chàng trai tuấn tú tại khu ổ chuột Bangkok còn hấp dẫn hơn cả những câu chuyện của giới nhà giàu. Ai nấy đều bàn luận về người may mắn trong xóm nghèo tên là Hwang Hyunjin.

Câu chuyện cũ đó là như thế này:

Một văn kiện bí mật của chính phủ Hoa Kỳ và Singapore được tiết lộ, dẫn đến khối tài sản khổng lồ ở cả Singapore và Hoa Kỳ của một đại gia thần bí gốc Hàn Quốc được giải ngân. Trước sự yêu cầu của chính phủ, ngân hàng thành lập một phái đoàn đặc biệt tìm kiếm người thừa kế của khối tài sản khổng lồ này. Sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra người thừa kế kia đang ở trong một xóm nghèo ở Bangkok, đó là một chàng trai chỉ vừa tròn đôi mươi có gương mặt vô cùng anh tuấn.

Giới truyền thông vừa đánh hơi được tin tức mang tầm quốc tế lập tức tuôn ra hàng loạt bài báo tương đương với số lượng bài báo dành cho một sự kiện điện ảnh đặc sắc hàng đầu. Tướng mạo của người trong cuộc càng có tác dụng thúc đẩy mọi chuyện trở nên nổi tiếng hơn, họ gọi cậu là "tỷ phú trẻ tuổi nhất", chỉ trong vòng vài ngày, tất cả mọi người đều biết Hwang Hyunjin là tỷ phú trẻ tuổi nhất.

Khi cơn sốt Hwang Hyunjin vừa tràn đến Thái Lan, lúc này giới truyền thông Thái Lan mới tỉnh mộng. Ngay lập tức, họ hăng tiết gà, bắt đầu không ngừng oanh tạc.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nơi ở của Hwang Hyunjin biến thành địa điểm du lịch nổi tiếng, từ giáo viên, bạn học, hàng xóm cho đến người bán hàng rong đều biết Hwang Hyunjin trở thành đối tượng được giới truyền thông săn lùng phỏng vấn.

Hoàn toàn đối lập với cơn nóng sốt từ phía dư luận chính là sự lạnh nhạt của Hyunjin. Hắn không tiếp nhận phỏng vấn của bất cứ đài truyền thông nào, hắn càng khiêm tốn mọi người lại càng tò mò, sự tò mò khiến tất cả mọi người tập trung vào những thứ liên quan đến hắn. Hễ trang báo nào đăng tin tức liên quan đến Hwang Hyunjin thì nhất định sẽ bán sạch, trang web nào ghi lộ tin tức về Hwang Hyunjin đều có lượt truy cập cao ngất ngưởng.

Những điều này đã thúc đẩy các tin tức "Hwang Hyunjin rời khỏi nơi ở hiện tại", Hwang Hyunjin xuất ngoại", "Hwang Hyunjin mua khu nhà cao cấp ở nước nào đó", "Hwang Hyunjin vừa mua hòn đảo",... được truyền rộng rãi ra bên ngoài.

Cũng trong thời điểm đó, giới truyền thông gọi sự kiện Hwang Hyunjin là "phép màu của tháng Tám", còn chuyện "bao nuôi thiếu niên vị thành niên" vào đầu tháng đã không còn ai nhắc đến nữa.

Nếu nói Jisung không biết gì về chuyện của Hyunjin thì không đúng chút nào, các bạn của cậu suốt ngày gọi điện hỏi rằng, tên Hyunjin mà năm xưa Jisung dẫn đến tiệc sinh nhật có phải là Hwang Hyunjin này không. Cậu đều lần lượt trả lời với bọn họ, ơ, không phải, anh ta chỉ là một diễn viên mà cậu không nhớ nổi tên, lúc ấy cậu chỉ đùa với bọn họ thôi.

Tháng Chín là một tháng yên bình đối với Jisung. Cậu ở lại Chiang Mai, thực hiện lời hứa với Minho, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Minjeong, thậm chí không còn bài xích việc Minjeong gọi cậu là "ba" nữa.

Tháng Mười, Jisung dẫn Minjeong đến công viên hải dương chơi. Cô bé cực kỳ hưng phấn cầm một tờ giấy chạy đến trước mặt cậu, chỉ vào hình đại diện trên tờ giấy nhiều sắc màu: "Ba, anh này đẹp quá đi, đẹp như người ngoài hành tinh ấy."

Người ngoài hành tinh mà đẹp á? Jisung cúi đầu, lại bắt gặp gương mặt Hwang Hyunjin lần nữa. Đây là bức hình duy nhất mà giới truyền thông có được từ hắn. Nghe nói bức ảnh này được chụp ở phủ thủ tướng Singapore trong thời gian hắn được mời tiếp kiến, các vị đại biểu có mặt ở đó càng làm tôn lên kiến trúc quyền quý xung quanh, gương mặt Hyunjin trong hình vô cùng tuấn tú, không một góc chết.

Jiusng gấp gọn tờ giấy trả lại cho Minjeong.

Cậu phát hiện mình không thể nào nhớ nổi dáng vẻ của Hwang Hyunjin nữa. Trong mơ hồ, ở một ngôi nhà gỗ trên mặt nước, có một chàng trai với ánh mắt trong veo nhưng chỉ thoáng chốc mà gương mặt ấy đã trở nên thật nhạt nhòa. Vào một đêm khuya cuối tháng Mười, Lee Minho say khướt quỳ gối trước mặt Jisung, gọi cậu là "chị" rồi không ngừng kể những chuyện khi anh ta còn nhỏ. Giọng anh ta hơi đứt quãng, hiển nhiên chuyện đã lâu nên chính anh ta cũng không nhớ rõ, cũng vì thế mà anh ta luôn miệng tự trách mình.

Buổi tối hôm đó, Jisung được biết về quá khứ của Lee Minho. Chuyện của anh ta cũng tương tự như chuyện của cậu vậy, chẳng qua chuyện của cậu là do cậu tự lừa mình dối người, còn chuyện của anh ta là vô cùng chân thật.

Đó là một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, người chị vì đẩy em trai mình tránh đi mà chết dưới bánh xe. Cho đến hiện tại, lòng người em trai còn sống vẫn cảm thấy nặng nề như đeo gông xiềng.

Minho cực kỳ khổ sở vì không thể nhớ được một số chuyện trước đây, anh ta đau khổ đến mức khóc rống lên, bôi hết nước mắt nước mũi lên người cậu.

Jisung thầm thở dài, cuối cùng đặt tay mình lên đầu anh ta: "Lee Minho, nhìn kĩ đi, tôi không phải chị gái của anh."

Lee Minho cố gắng lắm mới nhận ra cậu.

Jisung do dự giây lát rồi vuốt vuốt tóc anh ta, khẽ nói: "Lee Minho, anh đừng quá đau lòng, quên lãng là một trong những định luật của tự nhiên. Minho, tôi cũng không còn đau khổ nữa rồi."

Anh ta nhìn cậu một lúc: "Em cũng như anh sao?"

"Đúng, tôi đã từng giống anh."

"Vậy bây giờ em không còn đau khổ vì mình không nhớ nổi những chuyện quá khứ hả?"

"Ừ, đã thôi rồi. Minho, mọi người trên thế giới này đều thế cả."

Tối hôm đó, Lee Minho lại bảo cậu là thiên sứ giáng trần, kể từ sau khi tiếp xúc, anh ta cảm thấy cậu cũng khá đáng yêu.

Sau hôm đó, anh ta không còn về nhà với mùi nước hoa từ người khác, thời gian anh ta ở nhà cũng dần nhiều hơn.

Cuối năm, cậu và Minho dẫn Minjeong về Bangkok. Ở sân bay Bangkok, cậu tình cờ gặp lại Hyunjin trên thang cuốn, cậu đi xuống còn hắn thì đi lên.

Vẫn như trước, cậu chỉ thoáng liếc mắt đã nhìn thấy hắn ngay. Điều này là lẽ hiển nhiên thôi, nếu không nhìn một người như hắn là một việc quá khó khăn. Trông từ xa, hắn mặc bộ quần áo sẫm màu, có hơn mười vệ sĩ vây quanh, muốn không bị chú ý cũng khó.

Hai bên thang cuốn có không ít người, tất cả đều như trong ống kính của máy chiếu phim, ánh mắt Hyunjin chỉ tập trung quan sát phía trước, ánh mắt của Jisung cũng không hề liếc sang hắn.

Khi hai bên sắp giao nhau, vào giây phút vai cậu sắp chạm vai Hyunjin, cậu bỗng trốn vào lòng Minho, tay anh ta cũng ôm lấy vai cậu rất tự nhiên.

Thang đi xuống vẫn cứ đi xuống, mà thang đi lên vẫn cứ đi lên, cảm giác cứ như chỉ trong khoảnh khắc ấy, chức năng của thang máy đã bị đảo lộn.

Mãi đến khi bước khỏi thang cuốn, Jisung mới ngước mặt khỏi ngực Minho. Sau đó cậu phát hiện cô bạn nhỏ Minjeong đang che miệng cười trộm, anh ta cũng mỉm cười khiến cậu mất tự nhiên khẽ sờ mặt mình.

Jisung đi vài bước rồi quay đầu lại, bóng dáng Hyunjin đã biến mất từ khi nào.

Qua năm mới, cậu vẫn ở lại Chiang Mai. jisung rất ít khi về Bangkok, dần dà cậu trở nên xa cách với những người bạn thuở trước. Có thông tin Hwang Hyunjin đã rời khỏi Thái Lan, định cư ở nước ngoài, tin tức này nhanh chóng được chứng thực bởi Cục di dân Thái Lan. Mọi người bắt đầu buồn rầu, chàng trai tuấn tú kia đã đi rồi, dòng sông Mekong chẳng thể giữ được dấu chân của chàng trai ấy.

Dần dà, theo việc Hwang Hyunjin rời khỏi Bangkok, người từng được mọi người xem là "phép màu của tháng Tám" cũng trở nên mờ nhạt trong ký ức của họ.

Mọi chuyện cũng như câu nói kia vậy: Quên lãng là một trong những định luật của tự nhiên.

Jiusng trải qua sinh nhật năm hai mươi bốn tuổi của mình ở Chiang Mai. Minho tổ chức cho cậu một bữa tiệc sinh nhật ấm áp, tiếng chuông mười hai giờ vừa điểm, Han Sora đột nhiên gọi điện cho cậu chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Giọng nói của bà ở đầu bên kia khá nhẹ nhõm, đây là lần thư thái duy nhất trong suốt khoảng thời gian gần đây của bà. Jisung nghe xong cũng cảm thấy lòng mình nhẹ đi vài phần.

Dạo gần đây tình hình tại Thái Lan có nhiều thay đổi lớn nên Han thị đang trong quá trình chuyển mình cũng gặp phải không ít khó khăn. May mà hơn mười ngày trước, phe áo vàng luôn chiếm cứ khắp các con đường ở Bangkok đột nhiên kêu gọi thu binh, đảng đối lập vốn luôn bất đồng ý kiến với Thái Lan và chính quyền thủ tướng Thaksin tự dưng không chèn ép mạnh nữa. Không thể nghi ngờ, đây là một tin tức tốt với các xí nghiệp nhà nước thuộc chính quyền thủ tướng Thaksin, mà Han thị lại chính là một trong những xí nghiệp được chính quyền thủ tướng coi trọng.

Mấy tháng sau, chính trị Thái Lan luôn trong tình trạng sóng yên biển lặng.

Tháng Chín, mọi chuyện diễn ra thật đột ngột. Ai nấy đều kể rằng mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng một đêm, sau một đêm ngủ dậy, người dân Bangkok phát hiện đường phố người xe đông đúc đều bị thay thế bởi số lượng lớn các xe bọc thép chuyên chở quân đội Thái Lan với súng thật đạn thật. Mọi người mở tivi mới phát hiện trên tivi đang chiếu các binh sĩ mặc một màu xanh quân đội, xe tăng quân đội cũng chạy qua quảng trường, rất nhiều nhà truyền thông quốc tế cũng đều đang hướng về phía Thái Lan.

Ngày thứ hai giữa tháng Chín, hôm đó, quân đội Thái Lan phát động chiến tranh, gương mặt ngạc nhiên của Thaksin đang tham gia cuộc họp Liên Hợp Quốc lập tức xuất hiện hàng đầu trên tất cả các kênh truyền thông thế giới.

Cuối tháng Chín, cựu thủ tướng Thái Lan Thaksin bắt đầu kiếp sống lưu vong ở nước ngoài. Điều này kéo theo triều đại do một tay ông ta sáng lập sụp đổ ầm ầm.

Đảng đối lập phát động chiến tranh bắt đầu thanh lý những kẻ chống đối, bao gồm những người bên cạnh Thaksin và các xí nghiệp luôn được Thaksin ủng hộ.

Bởi vì nhà họ Han đóng vai trò quan trọng khi chính phủ Thaksin tham chính, do đó đương nhiên, nhà họ Han nằm đầu danh sách mà đảng đối lập cần xử lý. Chỉ trong một đêm, tài sản của nhà họ Han bị đóng băng, Han Sora mang trên mình tội danh tội phạm kinh tế.

Jisung mãi mãi ghi nhớ tình cảnh sáng sớm hôm ấy. Đó là một buổi sáng sớm không thể bình thường hơn được nữa, khi cậu vội vã chạy đến Bangkok và mở cửa phòng Han Sora, cậu đứng trước giường bà, gọi một tiếng "mẹ" đầy hụt hẫng.

Tay cậu run rẩy sờ đến gương mặt lạnh băng của bà, ban đầu cậu còn nhát gan tưởng là điều hòa bật ở nhiệt độ quá thấp. Jisung lẩm bẩm đi tắt điều hòa, đợi đến khi đứng trước mặt bà lần nữa, chân cậu mới mềm nhũn, ngã rụi xuống đất. Bấy giờ cậu mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau đó, Lee Minho vội chạy vào, ôm chặt lấy cậu.

Bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân cái chết, có người thì bảo bà bỏ quá nhiều thuốc ngủ vào rượu nên mới không may mất mạng, có người thì nói vì bà vốn mắc chứng trầm cảm kéo dài nên mới tự sát, có người lại đồn bà bị sát hại...

Rất nhiều cánh truyền thông và còn cả ông chủ ngân hàng ngầm mà Han Sora từng mượn tiền cũng cầm lấy giấy vay nợ do Han Sora tự tay ký tên chạy đến ngôi nhà màu trắng vốn tượng trưng cho tài phú và quyền thế. Ký giả thì muốn phỏng vấn gia quyến, còn bên ngân hàng ngầm thì yêu cầu tổng giám đốc Han trả tiền.

Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Những ngày ấy, Jisung như thể bị câm rồi, quên mất cả cách nói chuyện. Lee Minho không rời khỏi cậu dù chỉ một bước, trong đêm khuya còn ôm chặt lấy cậu, vỗ về: "Không sao đâu, Jisung, em còn có anh, em còn có anh mà."

Nước mắt cậu rơi trong lòng Minho. Lần đầu tiên, Jisung biết lồng ngực người tên Lee Minho kia lại rộng lớn và an toàn đến thế.

Một tuần sau, Jisung rời khỏi Bangkok, trở lại Chiang Mai. Ở sân bay, Minho cõng cậu, để cậu kề mặt trên lưng anh ta.

Nếu như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc ấy, có lẽ Minho sẽ trở thành vĩnh hằng trong lòng Jisung. Đáng tiếc là...

Việc ly hôn giữa hai người họ do anh trai của Minho đề cập. Vào một buổi chiều đầu tháng Mười, sau khi Jisung uống thuốc rồi ngủ trưa, người giúp việc nhà họ Lee chuyển lời cậu Hai muốn Jisung sang đó.

Trong phòng uống trà trang trí khéo léo, cậu Hai nhà họ Lee gần đây luôn bày vẻ mặt lạnh lùng với cậu giờ lại tỏ ra áy náy. Anh ta đưa giấy thỏa thuận ly hôn đến trước mặt cậu, nói ngắn gọn: "Cậu rất tốt, chẳng qua đây là hành động bất đắc dĩ trong tình cảnh này."

Jisung biết, mấy hôm trước, hai người con trai nhà họ Lee vốn luôn giữ lập trường trung lập đã gia nhập đảng đối lập, hoàn toàn ủng hộ ngôi sao mới của giới chính trị thuộc đảng đối lập là Abhisit tranh cử chức thủ tướng.

"Minho đã ký tên rồi." Thấy cậu không nói gì, anh ta lại nói thêm câu nữa.

Cậu gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ dọn đi."

Cầm lấy tờ thỏa thuận ly hôn mà Minho đã ký tên, Jisung lại về nằm lên giường. Nửa đêm khi cậu tỉnh giấc, chợt phát hiện Minho đang nằm bên cạnh. Anh ta ôm chặt cậu vào lòng, nói rằng đó là việc mà anh ta không thể tự lựa chọn, anh ta nói có thế lực bên ngoài ép anh ta phải làm như vậy, anh ta muốn cậu chờ anh ta.

Sau khi nói xong, anh ta bắt đầu hôn cậu, tay còn luồn vào quần áo cậu.

Jisung giãy dụa kịch liệt, cuối cùng Minho cưỡng ép cậu, thành công tiến vào bên trong cậu.

Jisung cảm thấy giây phút ấy hết sức hoang đường. Trong khoảng thời gian kết hôn, hai người không hề làm chuyện mà các cặp đôi thường làm, trái lại sau khi ký đơn ly hôn thì lại...

Ngày hôm sau, Jisung đưa đơn ly hôn cho Minho, đồng thời còn tát anh ta một cái thật mạnh. Ngay mặt anh ta, cậu gọi một cú điện thoại, quyên góp toàn bộ tài sản mà khi ly hôn anh ta chia cho cậu vào quỹ từ thiện bệnh AIDS. Cậu giễu cợt anh ta rằng, biết đâu một ngày nào đó anh ta sẽ phải dùng đến khoản quỹ kia.

Minho cực kỳ tức giận, anh ta cất cao giọng dạy đời cậu: "Có đôi khi kiêu ngạo là loại bệnh vô cùng ngu xuẩn."

Thế à? Nhưng biết làm sao bây giờ, người nhà họ Han mãi mãi không thể chữa khỏi chứng kiêu ngạo này. Cậu nghĩ, có lẽ chứng bệnh này là nguyên nhân chính khiến Han Sora bỏ thêm vài viên thuốc ngủ vào ly rượu của mình.

Về sau Jisung mới muộn màng hiểu ra lời nói của Minho cực chính xác. Ngày ấy, cậu vẫn chưa học được cách làm quen với hoàn cảnh, đối với cậu, nghèo khó vẫn là một từ ngữ vô cùng trừu tượng, trống rỗng và hư vô.

Ba tháng sau, sau khi thuyết phục được ông chủ ngân hàng ngầm luôn đeo bám mình, Jisung đưa dì Út rời khỏi Bangkok. Khi rời khỏi đây, cậu đã bày trò khiến mọi người lầm tưởng cậu dẫn dì Út đến Ấn Độ - quốc gia có thành phần dân cư phức tạp nhất thế giới. Những người bị cậu lừa bao gồm cả Lee Minho - người mỗi tuần đều dẫn Minjeong đến Bangkok tìm cậu - người mà lúc này đã trở thành chồng cũ của cậu. Dường như anh ta đã quên mất sự thật hai người họ đã ly hôn rồi.

jisung cầm hộ chiếu Ấn Độ giả nhưng lại đến Tokyo. Bởi vì dì Út thích nơi có tuyết rơi, bởi vì dì Út đã ngã bệnh!

Ba giờ sáng ngày 6 tháng 8 năm 2010 tại Tokyo, hội nghị hằng năm WWDC 2010 của Apple chính thức khai mạc. Trong trường đại học, tổng giám đốc điều hành Apple Steve Jobs ra mắt chiếc điện thoại di động iPhone 4 thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Mấy giờ sau, hình ảnh Steve Jobs mặc chiếc áo thun màu đen đứng ở trụ sở Apple từ tốn nói chuyện đã hiện lên các màn hình trên khắp thế giới. Thời điểm ấy, Jisung đang đứng trên đường phố Tokyo, tay cầm chiếc điện thoại di động Nokia.

Rất nhanh sau đó, đông đảo người đều thay đổi từ chiếc Nokia trong tay thành Iphone, nhưng Jisung vẫn một mực chung thủy với chiếc Nokia của mình.

Hồi còn nhỏ, cậu rất thích một quảng cáo của điện thoại di động Nokia, trong quảng cáo, một ông cụ tóc bạc trắng cõng vợ mình lén lút núp sau đống rơm chơi trò chơi trên điện thoại di động, nụ cười của ông cụ vô cùng hồn nhiên, vẻ mặt sinh động cứ như mọi niềm vui trên thế giới đều được cất giấu bên trong món đồ hình chữ nhật ấy.

Thế là cậu bảo mẹ mua cho mình chiếc điện thoại di động kia.

Đến hiện tại, cậu vẫn luôn dùng chiếc điện thoại di động đó, trong ấy chứa cả thơ ấu của cậu, thời thơ ấu ấy có Han Sora - người mà thỉnh thoảng hứng lên lại đòi kiểm tra bài tập của cậu.

Năm 2011, thời đại Apple thay thế thời đại Nokia.

Mùa xuân năm 2012, Jisung gặp lại Hwang Hyunjin.

Vào thời đại Nokia thống trị, Han Jisung đã ôm một túi tiền mặt để đưa Hwang Hyunjin đi. Vào thời đại Apple, Hwang Hyunjin trực tiếp mang một xe tiền mặt đến trước mặt Han Jisung, đưa cậu từ Tokyo lên đến độ cao mười nghìn mét.

Ở độ cao đó, Jisung ngồi trên chiếc chuyên cơ của Hyunjin, ngắm bóng lưng anh từ phía sau.

Ký ức ùa đến tựa thước phim đen trắng của thời đại trước, khiến người ta nhớ lại mà lệ rơi đầy mặt.

_____________________

Vậy là đã lết được một nửa chặng đường rồi, bắt đầu từ chap này sẽ truyện sẽ quay trở lại thực tại. Ngoài ra thì tính cách nhân vật và bối cảnh của truyện sẽ thay đổi rất nhiều so với nửa đầu của truyện. Nói chung là cuốn nên mong là mọi người sẽ thích:))))

TNĐCTG là hiện tại bộ truyện dài nhất mà mình từng up, cơ mà cho đến giờ cũng mới chỉ đi được một nửa, vẫn còn một chặng dài nên hi vọng mọi người hãy tích cực ủng hộ mình nhé! Lúc đầu mới làm thì hào hứng mà sau nhiều lúc cũng oải oải sao đó 😞

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip