Chương 16
" Cậu Kim, ờm...nay cậu Kim cho em về trước nha
...em muốn đi chợ " Trí Mân đứng kế bàn làm việc của anh ấp úng mở lời.
" Đi chợ ? Để làm gì ? Em cần mua gì thì nói đi, tôi kêu người đi mua cho em " Dừng bút lại, Thái Hanh ngước mắt lên nhìn Trí Mân.
" Ừm thì...em nghe nói người mang bầu sẽ thèm chua nhưng hồi mấy tháng trước em không có, tự dưng nay lại muốn ăn xoài...cậu cho em đi ra chợ mua nhé "
" Thôi, chợ đông người lắm. Cứ ở đây đi, xíu có người đem lại cho em. " Thái Hanh lại tiếp tục công việc.
" Ừm.."
" Ừm ? Không cảm ơn à ? " Lại nhăn mày nhìn Trí Mân lần nữa.
" À à cảm ơn anh "
___________
" Nè Trí Mân, em có thấy gì kì kì không ? " Thái Hanh chống càm nhìn về phía bàn làm việc của Trí Mân
" Ì..ái gì..., En có hấy ì ái ì âu.." ( kì cái gì, em có thấy kì cái gì đâu ) Trí Mân trong miệng đang nhai hai miếng xoài chua to đùng ở hai bên má.
" Ực...thì...anh kêu người đi mua cho em á, nên là ...." Thái Hanh nuốt nước bọt nhìn miếng xoài.
" Hì..ái gì ? " ( Thì cái gì )
Thái Hanh nhanh nháo phóng lại " Anh cũng muốn thử " Tay cầm miếng xoài, chấm một phát vào chén muối ớt đỏ tươi rồi cho vào miệng.
" Aaaaaa, cayy quá aaaa" Thái Hanh lè lưỡi ra, lấy tay quạt quạt, bản thân đã không thể ăn cay nhưng vì nhìn em ăn mà cũng phải phát thèm theo.
" Nước nước, nước nè uống mau lên " Trí Mân đâp đập sau lưng anh, tay cầm ly nước ở trước mặt.
Sau vài ngụm thì nước thì cũng chẳng đỡ hơn phần nào. Thái Hanh chạy đi kiếm nước còn em thì ngồi đó cười ngây ngất ra " Thì ra con người này cũng đó điểm yếu rồi nhỉ hahah....."
" Sợ mất em mới là điểm yếu "
_______________
" Ngủ không được hay sao mà đêm nào em cũng đi ra ngoài vậy hả ? " Chung Quốc vừa ăn trưa vừa hỏi Ngọc Liên.
" À..à..thì..em đi ra ngoài hóng gió...chỉ..chỉ vậy thôi" Ngọc Liên hành động kì lạ, úp mở sợ hãi không dám nhìn thẳng về phía anh.
" Ừ "
Sau khi Trí Mân đi, lời nói của Chung Quốc đối với Ngọc Liên cũng ít đi hẳn. Không có việc gì cũng chẳng muốn nói chuyện phiếm với cô ta.
" Anh à, nếu em có thai thì sao ? Anh có vui không? "
" Ừ, đến đó rồi tính "
" Anh không muốn có con sao ? "
" Không, hiện tại không muốn " Câu trả lời thật sự không ngờ đến. Nếu lấy vợ rồi thì việc có con là rất quan trọng, huống chi anh là con út nhưng khi Liên nói muốn có con lại thẳng thắn từ chối.
"...." Cô ta nghe được như chết lặng. Suy nghĩ của Chung Quốc ngày càng khó đoán, không thể đoán.
___________
" Mấy bộ vest có rồi, anh để trên phòng của em. Lên thay ra cho anh coi cái xem sao " Thái Hanh ngồi trong phòng khách uống tách trà.
" Có rồi sao, nhanh vậy luôn hả "
" Ừa, lên thay đi "
Trí Mân cũng vui vẻ chạy lên thay thật nhanh.
Bước xuống lầu, dáng người tròn tròn, cái má bánh bao cũng đầy đặn hơn lúc trước qua sự chăm sóc của Thái Hanh. Đôi mắt cười híp cả mí lại vui vẻ vì có quần áo mới.
" Đẹp, thật sự rất đẹp "
" Sau này em sẽ mặc thứ này đi làm hả " Trí Mân nhìn ngắm một chút vào người mình. Đây là lần đầu tiên em được ăn mặc sang trọng như vậy.
" Người của Thái Hanh này phải như thế chứ "
" Nhưng, bụng sẽ mau to ra lắm " Trí Mân rủ mặt, đồ đẹp thế này nhưng lại mặc được có bao lần đâu.
" Anh nói rồi, nếu bụng em to ra thì sẽ cắt cái khác cho em, nếu vest mặt không thoải mái sẽ đổi thứ khác cho em "
Tuy là mang em bé nhưng bụng Trí Mân cũng không to hơn là bao. Người thường nhìn vào thật sự không biết.
" Cảm ơn anh "
" Không cần, trả nợ là được ! "
" Xí, trả thì trả "
Nói rồi em chạy lên lầu, thay ra những bộ còn lại rồi tự mình ngắm nhìn trong gương. Có lẽ Chung Quốc trong đầu Trí Mân cũng đã dần bị niềm vui ở đây lấn át.
" Rồi với cái tính tình hiền như cục đất của em thì trả thù đám người kia thế nào đây hả Mân ! "
_________
3 tháng trôi qua nhanh như chớp. Nhà Trịnh lại có chuyện xảy ra.
" Quốc, em..có thai hay gì rồi " Cô ta ngồi gọt mấy trái ổi vừa bẻ ngoài vườn vào.
" Gì, thai ? " Chung Quốc nhăn mày lại.
" Ừm, em trễ 3 tháng rồi "
" Nhưng, chỉ mới một lần thì làm sao có thể chứ "
" Anh...con anh đó "
" ..."
" Cuối tuần này mình lên tỉnh đi khám thai đi anh "
" Ừ, sao cũng được" Với chuyện này đối với người khác thì rất hạnh phúc nhưng trên mặt của Chung Quốc dường như còn chẳng muốn huống chi là vui vẻ.
_________
" Em không đi được không, bụng em đã 7 tháng rồi với lại về lại đó..." Trí Mân ngập ngừng, em thật sự không phải lười biến nhưng về tỉnh cũ thật sự không dám.
" Chỉ 3 ngày rồi về " Thái Hanh vừa ăn cơm vừa nói.
" Hanh, em..."
" Ngoan, chẳng phải đi cùng anh sao, cũng đâu đến nổi oan gia ngõ hẹp đâu " Thái Hanh cười.
Cuối cùng Trí Mân vẫn đi, người đó ở làng quê còn bản thân mình ở tỉnh, công tác 3 ngày rồi về nên sẽ không có chuyện gì đâu. Em tự trấn an bản thân
___________
Đi cùng Thái Hanh bàn công việc xong, bụng của Trí Mân có chút đau đớn.
Tay em vịnh lấy tay Thái Hanh " Hanh..Hanh.. bụng em..đau..quá "
" Em..em có sao không " Không chần chừ, tay Thái Hanh vòng qua vai em rồi đỡ lấy eo em.
" Hanh...đau.."
" Đi, đi bệnh viện "
Chiếc xe 4 bánh phóng nhanh đến bệnh viện, Trí Mân nằm trên xe đẩy vào phòng cấp cứu.
Thái Hanh nắm lấy tay em " Mân, bình tĩnh nghe anh nói, hít thở đều vào. Anh ở ngoài chờ em, không đi đâu cả. Anh ở ngoài chờ em "
" D..ạ.." Cơn đau ngày càng dữ dội. Trí Mân cố hết sức lực để trả lời anh.
Chiếc xe đến cửa phòng cấp cứu, Thái Hanh nói lớn trước khi xe khuất bóng vào trong " Trí Mân, cố lên có anh ở đây "
" TRÍ MÂN ? "
Dòng chữ chạy qua đầu anh, Trí Mân, anh không nghe lầm chứ. Khám thai cho cô Liên ở trong, anh là người thân nhưng lại đi ra ngoài rồi lại vô tình nghe tên em.
Chung Quốc lập tức nhìn về phía cấp cứu khoa sản. Một người đàn ông cao ráo, quần áo vest sang trọng, tay chấp lại cầu nguyện.
Chung Quốc nghĩ là do bản thân mình nghe nhầm thôi. Trí Mân mất tích đã 5 tháng rồi. Dù một dấu chân cũng không thể thấy.
" Người nhà của sản phụ Phác Trí Mẫn đâu ạ "
Thái Hanh nhanh nháo " Tôi, là tôi "
" Hiện tại sản phụ đã có dấu hiệu sinh, là sinh non, bây giờ cần chữ kí của người nhà mới có thể thực hiện "
" Được, làm cho Trí Mân hết đau là được, bác sĩ nhanh lên "
Vậy là xong chữ kí, Trí Mân sinh non đã nằm ngoài dự tính của Thái Hanh.
Bên này Chung Quốc lúc nghe là Trí Mân, lúc lại nghe là Trí Mẫn. Hoang mang vô cùng. Nếu thực là Trí Mân thì sao ? Chẳng biết phải làm gì !
Trong giấy tờ của Trí Mân chính là Trí Mẫn.
________
" Anh..anh.." Ngọc Liên lay lay người anh thật lâu mới hoàn hồn.
" À.."
" Sao không ở trong đó với em "
" Anh không quen mùi bệnh viện nên ra trước. Xong rồi thì về "
Chung Quốc không hề hỏi han đến đứa bé trong bụng của Ngọc Liên, sự xuất hiện của nó càng khiến gia đình nhà Trịnh khó xử.
Ngọc Liên thật sự không thể chịu đựng cảnh này. Ai nào ngờ Chung Quốc không muốn có con, cứ tưởng thông báo có con mọi chuyện sẽ khác nhưng Trần Ngọc Liên cô ta đã sai hoàn toàn
" Nếu..em bé trong bụng Trí Mân là con của mình...thì...thật sự rất hạnh phúc "
_________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip