Đang mải mê ngắm cảnh chợt từ đâu bay đến một con ong bắp cày, JA sợ hãi rúc vào ngực KJ:
- Á á á
KJ lo lắng hỏi cô:
- JA à, có chuyện gì vậy
- Có ...có ..ong
KJ lia mắt nhìn lại thì chú ong đã bay đi từ lâu, có lẽ nó chỉ bay ngang qua mà thôi, và nó cũng chẳng rảnh rỗi nán lại xem hai người họ đang làm gì. Tuy vậy KJ vẫn không để lỡ cơ hội để trêu chọc cô:
- Wow, con ong này to thật đấy JA à, nó còn kéo cả bạn bè của nó quay lại nữa kìa
JA lại càng ôm chặt lấy anh, KJ vòng tay ôm lấy cô, anh đang cố gắng nhịn cười. Lát sau, JA cảm nhận được cả cơ thể KJ đều đang run lên, cô ngước lên nhìn anh thì ra KJ đang cố gắng để không bật cười thành tiếng, biết là anh ấy đang trêu chọc mình, cô thúc nhẹ vào bụng rồi đẩy anh ra:
- Anh trêu em đấy à, cái đồ xấu xa này!
KJ ôm bụng cười:
- Đồ nhát gan này, chỉ là một con ong thôi mà, nhưng lúc nãy trông em đáng yêu thật
JA vẫn còn đang rất bực mình, cô vùng vằng bước đi, không thèm để ý đến anh nữa: "cái gì chứ, đồ nhát gan sao, được rồi, UKJ, anh hãy đợi đấy".
Không hiểu sao bộ dáng lúc tức giận của JA trong mắt anh lại rất dễ thương, anh lẽo đẽo theo sau cô:
- Đồ thỏ đế, em giận thật đấy à?
JA vẫn không thèm trả lời anh
- JA à, đừng giận nữa mà
Vẫn không có tiếng đáp lại
- A, chả cá kìa!
Theo quán tính cô đột ngột dừng lại, súyt nữa thì KJ đã tông trúng cô, JA xoay người xung quanh quan sát, rồi cất tiếng:
- Ở đâu thế oppa!
Chút nữa thì KJ đã phụt cười, đúng là chỉ có đồ ăn mới làm cô nguôi giận, anh kéo cô đến một khu chợ gần đó. Hai người cùng ngồi trên một băng ghế, họ mang thức ăn vừa mua được ra, JA đã mua rất nhiều chả cá và xiên que, còn có cả tteokbokki nữa. JA đưa một xiên chả cá trước mặt anh, KJ vốn dĩ rất ít ăn những món này vì anh sợ ảnh hưởng đến giọng hát của mình, nhưng hôm nay anh không muốn làm cô mất hứng. JA bưng một bát nước súp chả cá lên húp ngon lành, đây chính là phần mà cô thích nhất, cô nhắm mắt ngửi lấy mùi hương của bát súp, trông thấy dáng vẻ của cô lúc này bất giác KJ nở một nụ cười ngọt ngào. Anh lấy khăn giấy lau đi vệt xốt còn dính nơi khóe miệng cô, JA vẫn đang tập trung vào xiên cá trên tay nên không để ý:
- Trông có khác gì chú mèo không cơ chứ?
- Oppa, anh có sở thích ghép em với động vật sao, lúc nãy còn bảo em là thỏ mà sao bây giờ lại trở thành mèo rồi
- Chẳng phải chúng đều rất dễ thương sao?
- Vậy là anh chưa trông thấy lúc chúng nổi giận rồi.
Anh ghé sát vào mặt cô:
- Lúc chúng tức giận trông cũng rất dễ thương mà
Nói rồi anh cúi xuống cắn lấy miếng chả cá trên tay cô ăn ngon lành, JA tròn mắt nhìn anh:
- Sao anh không ăn của mình đi chứ
KJ vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp:
- Đồ ăn của người khác lúc nào cũng ngon hơn mà
--------
Mới sáng sớm, JA đã lay gọi KJ dậy, anh nửa mê nửa tỉnh dụi dụi mắt nhìn cô:
- JA à, có chuyện gì thế, chẳng phải hôm nay anh không có lịch trình gì sao, sao lại gọi anh dậy chứ, còn sớm như vậy mà
Nói rồi anh lại định vùi đầu vào chăn ngủ tiếp, nhưng JA đã nhanh tay kéo hết chăn ra:
- Con sâu lười này, hôm nay em muốn dẫn anh đến một nơi
KJ vẫn còn nằm ăn vạ trên giường:
- Đi đâu chứ, vẫn còn rất sớm mà
Thế nhưng JA không để yên cho anh, cô nhất quyết kéo anh dậy rồi đẩy anh vào phòng tắm:
- Anh mau nhanh lên nào, nếu không sẽ trễ mất
Chiếc taxi dừng lại trước một nhà ga, KJ tròn mắt nhìn cô:
- Đi bằng tàu lửa hả? Mà em định đưa anh đi đâu thế
Không đợi KJ lèm bèm thêm nữa cô bèn kéo anh vào:
- Gì chứ? JA à, em định đóng "Train to Busan" sao? Tại sao đột nhiên lại muốn đến Busan chứ, mà chẳng phải nếu đi bằng máy bay sẽ nhanh hơn sao?
JA bất mãn nhìn anh:
- Oppa, anh phiền thật đấy, khi đến nơi anh sẽ biết mà
Khi hai người đã yên vị trên tàu, KJ giơ một túi trứng luộc trước mặt cô, không biết anh ấy đã mua từ lúc nào:
- Không phải lúc đi tàu nên ăn trứng sao?
Nói rồi anh định bóc cho cô nhưng JA đã nhanh tay cầm lấy một quả, cô đập quả trứng vào đầu anh:
- Ui da!
KJ vừa giả bộ xoa xoa đầu vừa cười với cô, anh cũng định làm tương tự với cô, nhưng JA đã nhắm mắt lại, anh chỉ đành tự đập vào đầu mình. Hai người cùng ngắm nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ. Sau gần 3h cuối cùng họ cũng đã đến nơi, JA lại tiếp tục bắt taxi đến một nơi nào đó. Lúc này, vì sắp vào đông nên thời tiết khá lạnh, mọi người đều mang khăn choàng và đội mũ len, hai người họ cũng không ngoại lệ. KJ khi trông thấy khung cảnh phía trước thì đột ngột dừng lại:
- Em, em muốn đưa anh đến đây à, anh không nghĩ mình có thể đến đó được đâu JA à
Trước mặt anh là cây cầu kính Oryukdo Skywalk nổi danh của Busan, KJ vốn dĩ rất sợ độ cao, khi từ trên cao nhìn xuống thì anh bắt đầu hoa mắt chóng mặt, tay chân bủn rủn, thậm chí đứng cũng không vững nữa. JA tươi cười đứng trước mặt anh:
- Em sẽ chữa khỏi chứng sợ độ cao của anh mà
Nói rồi cô kéo chiếc mũ len của KJ xuống che lấy mắt anh, cô đưa tay nắm lấy hai tay anh:
- Anh nhắm mắt lại và đi theo em nhé
- Không được đâu JA à
- Anh nhắm mắt lại thì sẽ không thấy gì nữa mà
KJ làm theo lời cô, anh bước từng bước theo cô, JA kéo khẩu trang của anh xuống:
- Được rồi, oppa hít thở sâu nào
Cô từ từ kéo chiếc mũ của anh lên, KJ ngước mắt lên, trước mặt anh là bầu trời xanh bao la, còn có cả những chú hải âu đang chao lượn, JA khẽ thì thầm với anh:
- Oppa, đừng nhìn xuống nhé
Nhưng bản tính của KJ rất tò mò, khi nghe cô nói vậy thì bất giác anh liền cúi xuống, anh có cảm giác như mình đang đứng giữa không trung vậy, phía dưới là mặt biển xanh rờn, anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, đúng lúc đó JA nhón chân hôn lấy môi anh, KJ nhắm mắt lại và đáp lại nụ hôn của cô, bất chợt anh đã quên đi chứng sợ độ cao của mình. Lúc sau, JA thì thầm với anh:
- Em đã nói là sẽ chữa khỏi cho anh mà
KJ tựa đầu vào trán cô, mỉm cười:
- Hiệu quả thật!
Anh kéo cô vào lòng, trước mặt họ là một màu xanh mát của biển và trời, xa xa còn có những chiếc thuyền đánh cá đang nhấp nhô theo con sóng, ánh mặt trời ban mai chiếc rọi xuống làn nước màu xanh ngọc thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sáng trông như phát ra từ hào quang của một loại đá quý nào đó. Mặc dù từng cơn gió biển thổi qua nhưng trong lòng họ hiện tại cảm thấy vô cùng ấm áp và bình yên...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip