Done

A/N: Redditors có thể trở thành những biên kịch phim xuất sắc đấy, sao lại không nhỉ? Bên cạnh r/WrittingPrompts thì sub r/shortscarystories này cũng có nhiều plot tiềm năng lắm ý. Lâu lắm rồi mình mới đọc được một mẩu truyện khiến ý tưởng của mình tuôn trào thế nào =)))) Dĩ nhiên nó sẽ không giống 100% với câu chuyện gốc, nhưng mà mình sẽ dựa vào phần cốt lỗi của nó để viết fic này.

Btw thì cảm ơn Mòe đã cùng em lên ý tưởng cho nhân vật và tình tiết, iu <3

-----------------------

"Này Seungwan, ta cần con giúp."

Tôi mơ màng tỉnh dậy khi nghe thấy giọng nói rất khẽ của cha. Thường thì cha sẽ thực hiện mọi thứ một mình mà không cần đến tôi hay anh Tiền Côn hay Dawon giúp đỡ. "Ta có thể tự lo được", cha vẫn luôn nói như thế. Sàn nhà lạnh buốt khiến bước chân tôi gấp gáp hơn. Mùa đông ở Vancouver thường lạnh giá hơn những nơi khác, mà lò sưởi nhà chúng tôi thường không hoạt động ổn định cho lắm. Nguồn giữ ấm duy nhất là những tấm chăn mà bác Irene tặng thì buộc lòng phải ở lại trên giường. Tôi run rẩy đi về phía phòng khách, nơi cha đang cố gắng khiến cái lò sưởi điện cũ kĩ hoạt động trở lại. Tôi nhận ra trên bàn phòng khách có một cái giỏ, và tôi biết bên trong nó có gì.

"Trông chừng nó giúp ta, ta sẽ chuẩn bị dụng cụ để sáng mai mở lại cái lò sưởi bằng gạch." ông nói nhanh trước khi khoác áo vào và đi vào nhà để xe. Tôi bê cái giỏ đặt xuống đất. Nó to quá khổ so với một đứa con gái chỉ mới bảy tuổi như tôi. Nhưng không sao, tôi đã sớm quen với việc phải tự mình làm những thứ còn khó khăn hơn nhiều so với bê một cái giỏ. Tôi nhìn vào trong, quan sát đứa bé được quấn kĩ lưỡng trong một tấm chăn dày, để lộ ra duy nhất gương mặt bé xíu đang say ngủ. Tôi phát hiện ra một tấm postcard nhỏ bên cạnh đứa trẻ. Khẽ khàng lấy tấm postcard ra, trên đó không có gì ngoài một cái tên mà may mắn thay tôi có thể đọc được. Johnny Suh. Tôi quay về phòng ngủ của mình và cả phòng ngủ bên cạnh, đánh thức anh trai và em gái của mình dậy.

"Anh Tiền Côn, Dawon, chúng ta vừa có thêm một đứa em nữa, và cha đang ở trong nhà xe nên em cần hai người giúp em một chút."

-----------------------

Là chị lớn trong nhà, đôi lúc tôi lờ mờ nhận ra được sự xa cách giữa cha và Johnny.

Tôi hoàn toàn không có ý gì xấu, nhưng tôi không thấy được sự gần gũi giũa hai người. Dường như cha tôi đã quá nghiêm khắc và không cố để gần gũi với thằng bé. Ngay từ khi còn nhỏ, ông luôn muốn chúng tôi phải tự làm những việc trong khả năng của mình, "Ta sẽ không làm giúp con đâu" là câu nói quen thuộc mà cha vẫn luôn nói. Điều đó hình thành nên những cá tính khác nhau ngay trong gia đình chúng tôi. Anh Tiền Côn trầm lặng và vững chãi. Dawon dịu dàng và biết săn sóc. Hyunjung và Jungwoo vẫn chưa bộc lộ rõ tính cách của chúng, nhưng tôi nghĩ chúng làm việc cùng nhau rất tốt. Còn Johnny, thằng bé giống như những đứa trẻ mười tuổi thông thường khác. Nghịch ngợm, ham chơi, thích sự chú ý. Tôi không thể trách thằng bé khi nó không thích cha. Ông thường chỉ cho nó một cái liếc mắt lạnh lùng khi nó vòi vĩnh ông gì đó. Bác Irene mới là người chiều chuộng nó. Có lẽ chính điều đó đã tạo nên một khoảng cách giữa hai người. Cha tôi không hiểu được Johnny, và Johnny thì không hiểu được cha.

"Cha các cháu thật sự quá cứng nhắc. Chính điều đó tạo nên khoảng cách giữa thằng bé và các cháu." bác Irene đã nói như vậy khi ghé thăm chúng tôi. Anh Tiền Côn đã sang Toronto học đại học. Dawon thì đang chuẩn bị cho chuyến đi hướng đạo của em ấy. Johnny, Hyunjung và Jungwoo vẫn còn ở trường, bố thì đi làm, tôi là người duy nhất ở nhà do nhà trường đóng cửa để tu sửa lại hệ thống máy điều hòa.

"Dù sao thì cha cháu đã được dạy dỗ như vậy, nên cũng khó lòng mà trách ông lắm." tôi nhận lấy túi hoa quả từ tay bác Irene, xếp chúng vào tủ lạnh rồi mang cho bác một tách trà.

"Ông bà nội của các cháu quả thực rất nghiêm khắc. Ta đã nghĩ rằng thằng bé sẽ dành cho các con mình sự dịu dàng mà ngày xưa thằng bé không được hưởng. Nhưng không ngờ nó lại áp dụng đúng những gì cha chúng ta đã làm ngày xưa." bà thở dài, nhấp một ngụm trà.

"Thực ra cháu thấy cách đó cũng không có gì là xấu. Nhưng Johnny có chút bướng bỉnh, cháu e là cách này không phù hợp với thằng bé."

Trước khi bác Irene kịp đáp lời tôi, điện thoại trong túi tôi rung lên. Tôi bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng của Seulgi, cô giáo của Johnny.

"Xin chào, em là Seungwan, chị gái của em Johnny Suh đúng không?"

"Dạ đúng, là em đây. Có chuyện gì vậy ạ?" tôi dè dặt hỏi.

"Em có thể đến trường của em em ngay bây giờ được không? Thằng bé nằng nặc đòi tôi gọi cho em trước. Nếu đến cùng người giám hộ của cậu bé thì càng tốt nhé." giọng điệu run rẩy cố giữ bình tĩnh của cô giáo khiến tôi có linh cảm chẳng lành.

"Cha ạ, con đây. Cô giáo của Johnny gọi con và cha tới trường, không biết có chuyện gì không?" tôi tiễn bác Irene ra cửa rồi gọi cho cha. Công việc của cha ở xưởng gốm không quá trói buộc, chính vì vậy ông có thể rời đi bất cứ khi nào ông muốn.

"Con cứ ở nhà đi, ta sẽ quay về đón con. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu." cha im lặng một lát trước khi trả lời tôi. Khoảng im lặng đó có nghĩa là cha đang tức giận. Ông không quát mắng hay đánh đập chúng tôi, nhưng sự im lặng của ông mới là thứ đáng sợ nhất.

"Dạ vâng." tôi mặc áo khoác vào rồi khóa cửa lại. Tiết trời mùa xuân của Vancouver khiến tôi cảm thấy được thả lỏng hơn đôi chút.

Tôi bắt gặp chiếc xe của cha rẽ vào đường nhà chúng tôi. Tôi vào trong xe, cả quãng đường đến trường của Johnny chỉ có sự im lặng. Tôi không nghĩ là cha sẽ phạt thằng bé. Thay vào đó, ông sẽ chấp nhận hình phạt của nhà trường.

Không khí trong văn phòng hiệu trưởng khiến tôi thấy khó chịu. Tôi ngồi xuống bên cạnh Johnny, thằng bé vẫn cúi gằm mặt từ lúc cha và tôi bước vào.

"Anh Nakamoto, chúng tôi sẽ không dài dòng đâu. Con trai anh hôm nay đã hét vào mặt cô Anna chỉ vì cô ấy không chấp nhận đáp án sai của con anh. Tôi nghĩ là cháu cũng sẽ không có bất kì sự biện hộ gì cho mình đâu." thầy hiệu trưởng ôn tồn nói. Cha quay sang nhìn Johnny một cách chăm chú, còn tôi để ý thấy hai bàn tay thằng bé siết chặt gấu áo của mình.

"Tôi nghĩ rằng em Johnny nên viết một lá thư xin lỗi cho cô ấy, anh thấy sao?" thầy hiệu trưởng tiếp lời khi thấy cha tôi vẫn im lặng.

"Tôi đồng ý." cha đáp lại một cách đơn giản. "Seungwan, con đưa em ra xe trước được chứ?"

Tôi gật đầu, chào thầy hiệu trưởng và cô Seulgi rồi đưa Johnny ra ngoài. Cho đến mãi tận sau này, tôi vẫn không biết được cha tôi và thầy hiệu trưởng đã trao đổi những gì. Tôi chỉ biết rằng sau đó, khoảng cách giữa cha và Johnny lại rộng thêm.

Tôi theo Johnny về phòng riêng của em ấy, nơi cha đã đợi sẵn sau khi tôi cho em mình tắm rửa và ăn một lát bánh mì phết mứt cam. Ông ngồi trước bàn học của thằng bé, trước mặt là một cây viết cùng một tờ giấy. Khi thấy chúng tôi, ông đứng dậy tỏ ý nhường chỗ cho Johnny, nghiêm nghị nói.

"Ta sẽ không làm giúp con đâu."

  -----------------------  

Còn một tuần nữa là sinh nhật lần thứ mười hai của Johnny. Anh Tiền Côn trở về Vancouver vào kì nghỉ của mình, Dawon đang bận bịu học năm cuối trung học, tôi đã học xong năm thứ nhất ở đại học Vancouver, còn Hyunjung và Jungwoo cuối cùng cũng vào tiểu học.

"Cha, con muốn có một chú cún cho ngày sinh nhật." Johnny nghiêm túc nói khi cha đang đọc báo vào một buổi sáng cuối tuần.

Cha hơi bất ngờ trước đề nghị của thằng bé, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, ông gật đầu.

"Được, nhưng với điều kiện con phải tự chăm sóc nó."

Tôi nghĩ rằng cha muốn thằng bé phải có trách nhiệm với những gì mình muốn. Dù sao thì việc phải tự làm hầu hết những thứ trong cuộc sống hằng ngày đã trở thành một điều gì đó không còn xa lạ với chúng tôi.

Tôi và anh Tiền Côn đã đến cửa hàng vật nuôi để chọn cho Johnny một chú cún. Tôi đứng phân vân giữa một loạt những chú chó nhỏ trong cửa hàng. Anh Tiền Côn chạm nhẹ vào vai tôi, chỉ vào một chú poodle màu nâu với đôi mắt lấp lánh.

"Anh nghĩ chú cún này sẽ hợp với Johnny đấy."

"Hai người mua quà tặng đúng không, chú cún này rất đáng yêu đấy." chủ quán xởi lởi giới thiệu. Tôi nhìn chăm chú bộ lông nâu xù của nó, còn nó thì giương đôi mắt đen láy của mình quan sát tôi. Tôi nói với anh Tiền Côn.

"Mình mua con này đi anh, rồi mua thêm đồ dùng cho chó nữa."

Anh Tiền Côn gật đầu, tiến đến quầy thanh toán trong khi tôi chọn thêm một vài thứ. Sau khi thanh toán xong, anh ủ con cún nhỏ trong áo khoác, chỉ để lộ cái đầu xù của nó. Tôi bật cười khi nhìn thấy cảnh anh trai mình tỉ mỉ xoa đầu chú cún.

"Anh bắt đầu muốn giữ nó lại rồi đúng không?" tôi cười hỏi. Anh Tiền Côn giật mình, mặt thoáng ửng đỏ.

"Kí túc xá đại học không cho nuôi động vật." anh ngượng ngùng đáp. Tôi cười lớn, cùng anh đi về nhà.

"Cảm ơn cha, cảm ơn anh chị." Johnny nhận lấy chú cún bằng đôi mắt sáng lấp lánh. Ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được niềm vui của thằng bé. 

"Chăm sóc tốt cho nó nhé." cha xoa đầu Johnny với một nụ cười, khóe mắt khẽ cong lên. Đây mà một khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi của ông. 

Một cảm giác ấm áp dâng tràn trong tôi như vừa được uống một cốc cacao nóng mà Dawon vẫn hay làm. Tôi yêu gia đình của mình biết bao.

  ----------------------- 

Ngày mai là lễ tốt nghiệp cấp hai của Johnny. Anh Tiền Côn cuối cùng cũng tìm được một công việc tốt ở Toronto, còn tôi thì đang trong giai đoạn hoàn tất luận văn tốt nghiệp đại học của mình trong khi Dawon tiếp tục đời sống sinh viên của con bé, còn Hyunjung và Jungwoo vhọc lớp ba ở trường tiểu học mà tất cả anh em chúng tôi từng học. Sori, con chó mà chúng tôi mua cho Johnny vào ngày sinh nhật, đã được thằng bé chăm sóc rất tốt. Cả gia đình tôi ai cũng thích nó. Hyunjung và Jungwoo đặc biệt thích chơi trò ném bóng với nó. Johnny dần trở nên ngoan ngoãn và ít bướng bỉnh hơn so với ngày xưa. 

"Chúc mừng em, Johnny." anh Tiền Côn ôm lấy thằng bé. Tôi cũng ôm lấy em trai mình, cảm thấy có một chút thành tựu khi chứng kiến em ấy trưởng thành.

"Chúc mừng con, cấp ba sẽ thú vị lắm đấy." cha ân cần nói. Ông luôn đến lễ tốt nghiệp của chúng tôi dù cho có bận bịu cách mấy.

Đột nhiên có tiếng hét thất thanh vang lên. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Sori đang bắt đầu tấn công mọi người. Nó không còn là chú chó ngoan ngoãn mà chúng tôi nuôi nữa. Đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn. 

"Có chuyện gì vậy? Tại sao Sori lại như thế?" Dawon tái mặt. 

"Ban nãy em có đánh rơi một thỏi chocolate trong xe." Johnny nhỏ giọng nói. 

"Phải có ai đó bắt nó lại, em còn một liều thuốc mê trong túi." Dawon gấp gáp nói. Con bé đang học chuyên ngành thú y ở trường đại học, cũng nhờ thế mà em ấy cho Johnny rất nhiều lời khuyên khi chăm sóc Sori. Chocolate không phải là một lựa chọn tốt cho loài chó.

Tôi và anh Tiền Côn chạy về phía Sori. Nhưng trước khi chúng tôi kịp làm gì, nó đã lao ra đường ngay thời khắc một chiếc xe chạy tới. Cả hai chúng tôi chết trân nhìn Sori bê bết máu nằm trên đường. 

Johnny run run đứng bên cạnh xác Sori trong khi Hyunjung bắt đầu bật khóc. Dawon bối rối ôm lấy cả Hyunung lẫn Jungwoo khi thằng bé cũng rơm rớm nước mắt. Cha vỗ vai tôi và anh Tiền Côn.

"Hai đứa có mang theo cái khăn nào không?"

Anh Tiền Côn gật đầu, quay lại xe lấy chiếc khăn vừa được anh lấy từ tiệm giặt là trước khi ghé sang đây. Tôi nâng xác Sori lên, bao bọc nó trong chiếc khăn dày. Dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng Sori đã trở thành một phần của gia đình tôi.

Khi về nhà, cha ra hiệu cho tôi đưa xác Sori ra gốc cây phía sau nhà. Johnny vẫn chưa hết bàng hoàng, chậm chạp đi theo. Cha lấy ra một cái xẻng đưa cho thằng bé. Chôn cất cũng là một phần trong việc chăm sóc một chú chó, cha đã từng nói như thế.

"Ta sẽ không làm giúp con đâu."

  -----------------------  

Tôi nhận được điện thoại của Johnny sau khi kết thúc giờ dạy ở trường đại học. Đã là tàm giờ tối và tôi thấy rằng cả tôi lẫn sinh viên đều xứng đáng được về nhà nghỉ ngơi. Cách đây hai năm, thay vì rời khỏi nhà như nhưng gì tôi dự đoán, Johnny chọn ở lại với gia đình. "Em chẳng có lí do nào để rời đi cả", thằng bé nói như thế với tôi.

"Chị ơi, em vừa làm một chuyện rất khủng khiếp... Em cần chị giúp." giọng thằng bé run rẩy dữ dội, xô thẳng vào tai tôi khiến lòng tôi như có lửa đốt. 

"Em đang ở đâu, chị tới ngay." tôi khởi động xe, cố gắng không để sự lo lắng xâm chiếm lấy tôi. 

"Ở đường Y cách trường của chị khoảng bốn cây số." 

"Được." tôi đáp đơn giản rồi lái xe rời đi ngay lập tức. 

Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi cau mày. Một cái xác chết đầu bê bết máu đang nằm bên vệ đường vắng hoe không một bóng người, còn Johnny tự ôm lấy mình, ngồi co lại bên cạnh. Thằng bé thậm chí còn không cần phải nói để tôi có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

"Tại sao lại ra nông nỗi này?" tôi ngồi xổm trước mặt thằng bé, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

"Em muốn lấy lại tiền mà nó mượn em cách đây hai tháng. Nó không những không chịu trả lại còn gọi gia đình chúng ta là những con chó hoang đốn mạt. Em phát hiện bên vệ đường có một cục đá lớn, rồi em cầm lấy nó." Johnny sợ sệt trả lời. "Chị à, em không muốn phải vào tù đâu." thằng bé bật khóc. Tôi suy nghĩ mất một lúc. Không thể để cái xác ở đây được, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Đột nhiên khuôn mặt điềm tĩnh của cha hiện lên trong tâm trí tôi.

"Johnny, em có khiêng được cái xác không?" tôi hỏi. Thằng bé lưỡng lự nhìn cái xác một lúc rồi gật đầu.

"Bỏ cái xác vào cốp xe đi, chị còn đủ nước trong xe để rửa bớt máu trên đường, chúng ta sẽ hỏi ý kiến cha về việc này."

  -----------------------  

Tôi gọi trước cho cha để ông ra cửa đợi chúng tôi. Tôi huých vai Johnny, ra hiệu cho thằng bé tự nói với ông. 

"Cha à... con đã gây ra một chuyện cực kì tồi tệ. Con không muốn phải..." thằng bé ngập ngừng nói. Cha nhìn về phía xe của tôi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Chân mày ông chau lại, môi mím chặt. Dường như ông đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề.

"Seungwan, con gọi Tiền Côn và Dawon dậy được chứ?"

Tôi đi vào nhà, gọi anh trai và em gái của mình dậy. Khi chúng tôi trở ra, chiếc xe bán tải của cha trong nhà xe đã được thay thế bằng xe của tôi.

"Tiền Côn, Seungwan, Dawon, có vẻ như mấy đứa phải rửa xe bây giờ đấy. Còn con...", cha nhìn sang Johnny đang run rẩy, "ở sân sau có một phần đất mà ta chưa trồng cỏ." cha tôi lấy một cái xẻng, đưa cho thằng bé.

"Ta sẽ không làm giúp con đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip